Đọc truyện Vụ Đô Dạ Thoại – Chương 2
Xà vương xuống núi chính là đại sự, vì trưởng lão đối với nhân gian tương đối quen thuộc, liền phái y đi ra ngoài sắp xếp, thời điểm y đem mọi chuyện an bài ổn thỏa rồi trở về báo cáo, Xà vương bên này cũng đã an bài thỏa đáng những sự vụ trong tộc, quyết định ngày mai xuất phát.
Ngày thứ hai đúng lúc trời nắng đẹp, rất thích hợp du lịch. Ngạn ngữ nói: Ở trong núi một ngày, trên đời đã ngàn năm. Mặc dù lời nói này ý chỉ dùng để hình dung nơi ở của tiên gia, nhưng từ khi ở trong rừng sâu núi thẳm trở ra, xà vương quả thật cũng vô cùng bỡ ngỡ.
Lúc đó hai người đang đứng tại một chỗ cao cao trên đỉnh núi, phong quang phía xa thu hết vào đáy mắt, càng xem càng cảm thấy chấn động.
Trưởng lão dường như hiểu đuợc suy nghĩ trong lòng của xà vương, miệng liền ngâm thơ: “Chuyện cũ đã ngàn năm… Bây giờ chỉ còn hiu quạnh gió thu, người đã thay đổi.”
Xà vương kinh dị nhìn y, trưởng lão ngại ngùng cười nói: “Đại Vương đừng cười, thần đâu thể viết ra được những câu thế này, đây là tác phẩm của một vị thi nhân của nhân gian cận đại, thần cảm thấy hay, rất hợp với quang cảnh truớc mắt này.”
Xà vương gật gật đầu, quay trở lại nhìn cảnh sắc tráng lệ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thay đổi… Đúng là… Thay đổi.”
Lần trước xuống núi nơi này chỉ là một nơi có cầu nhỏ bắt ngang dòng nước, ếch ve kêu vang, người mặc vải bố… Nhưng hôm nay, những thứ cổ kính đó toàn bộ đều không thấy. Đường núi biến thành màu xám trắng, mặt đường rộng rãi kéo dài đến phương xa, vô số thứ nhìn như con trùng cánh cứng bằng kim loai rộn rộn ràng ràng lui tới trên đường, trên sông lớn là một cây cầu dài bắc ngang qua hai phương nam bắc, như một con rồng sắt cong mình thành cầu vồng bắt ngang dòng sông, mà ở bờ bên kia xa xa lại có một nơi, diện tích rất lớn, lầu cao san sát, nhìn đúng là nơi náo nhiệt phồn hoa. Xà vương vừa kinh ngạc lại cảm thấy không xác định, chỉ vào nơi kia nói: “Trưởng lão, nơi đó… Hẳn là kinh thành?”
“Đó không phải là kinh thành!” Trưởng lão cười nói: “Đó là thị trấn Cù Giang mà trước đó Đại Vương đã đi qua. Bất quá cũng khó trách Đại Vương không nhận ra, hoàn cảnh sống của con người đã thay đổi, đặc biệt là ba mươi năm gần đây, thật có thể dùng từ ‘biến chuyển từng ngày’ để hình dung.”
“Là trấn Cù Giang?!” Xà vương rất lấy làm kinh hãi, bởi vì trong ký ức của hắn, Cù Giang là một trấn nhỏ, từ cửa Đông đến cửa Tây cùng lắm chỉ bằng khoảng cách một mũi tên bắn ra, mấy trăm năm nay không thấy, nó đã được khuếch trương mấy trăm lần?
Xà vương có chút hoảng hốt, mà sau khi hoảng hốt xong, trái tim hắn cũng nhảy lên kịch liệt như có một loại hưng phấn không rõ ràng. Thế giới bên ngoài này vừa xa lạ vừa mới mẻ, cảm giác này hệt như ngày xưa lúc hắn lần đầu tiên hóa thân thành người đu du ngoạn nhân gian vậy.
Cũng may hắn cuối cùng cũng coi như chưa quên thân phận Yêu vương của bản thân, lập tức liền ho khan một tiếng, nỗ lực trấn định nói: “Trưởng lão, đi, chúng ta vào thành tìm đứa bé kia đi.”
“Vâng, Đại Vương.”
Tiếng xưng hô này nhắc nhở Xà vương, hắn nghiêm nghị cải chính nói: “Hai chữ Đại Vương này lúc ở bên ngoài đừng nên nhắc lại. Cứ giống như trước đây, gọi ta là ‘công tử’ thôi.”
Cơ trên mặt trưởng lão trong nháy mắt vặn vẹo một chút, giống như suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi. Xà vương cũng không ngốc, thấy bộ dạng như nuốt phải hột gà thúi của y, liền hỏi: “Làm sao? Bây giờ người nơi này không thịnh hành xưng công tử tiểu thư?”
“Công tử quả thật không thịnh hành … Còn Tiểu thư, ” trên khuôn mặt nghiêm túc hiện ra biểu tình cổ quái, “Ngược lại vẫn còn, nhưng mà ý nghĩa rất khác so với trước đây.” Y suy nghĩ một chút, đề nghị: “Như vậy đi, nhân gian đương thời lưu hành danh xưng một tiếng ‘Tổng’, cái gì Trương tổng, Lý tổng, Trần tổng các loại… Không bằng liền xưng ngài là anh, Vương tổng, người ta vừa nghe, cũng biết là người phú quý.”
Xà vương gật đầu cho phép, trưởng lão lại nói: “Nếu dùng từ Tổng, ở bên người thế nào cũng phải có một chân chạy sai vặt, hiện nay cũng không lưu hành thư đồng, đều gọi là thư ký, Đại Vương sau này khi người cần thì gọi tôi là Xà thư ký là được rồi.”
“Xà thư ký.” Xà vương đọc một lần, hắn biết mình đối với chuyện nhân gian không tinh thông bằng trưởng lão, giờ khắc này nghe xong liền cảm thấy y suy tính thật vô cùng chu đáo, gật đầu tán thưởng nói: “Được. Nói chung đem thân phận của hai chúng ta an bài tốt một chút, chớ để người khác nhìn ra kẽ hở đấy.”
Trưởng lão vâng một tiếng, hai người liền một trước một đi xuống núi.
Bên dưới ngọn núi, ven đường đã đậu một chiếc xe thể thao màu xám bạc, đương nhiên, trong mắt Xà vương đây chính là một con quái vật thiết giáp màu xám bạc. Thời điểm hắn đang phòng bị nhìn chằm chằm để đánh giá, liền nghe quái vật kia đột nhiên ‘Cạch’ một tiếng, trưởng lão kéo mở cửa xe, trên mặt mang theo đắc ý: “Xe của tôi.”
“…”
Lần đầu ngồi trên thứ này Xà vương ít nhiều có chút không thoải mái, bất quá sự cẩn thận dè chừng của hắn chỉ duy trì mấy giây, cái điều khiển chỗ ghế ngồi đã hấp dẫn lực chú ý của hắn: Vật này mở làm sao? Nhìn trưởng lão bên cạnh thuần thục mở máy, mặt Xà vương dần dần trở nên không cảm xúc: Dùng đồ của con người cũng thật rành…
Một người dùng nhiều thời gian của mình để làm gì đều rất dễ nhìn ra được. Vừa nghĩ tới chuyện trưởng lão ở nhân gian sống phóng túng trong khi hắn lại chuyên cần khổ luyện, cho nên hiện tại đạo hạnh của hắn so với y sâu hơn nhiều, vì vậy tâm lý Xà vương liền thăng bằng, chỉ duy trì cái mặt than, nói: “Cậu cũng cần phải chuẩn bị cho ta một chiếc.”
Trưởng lão nghe ra đã hiểu, chớp mắt một cái nói: “Đã chuẩn bị cho ngài, tôi đã để ở trong tiểu khu, một lát nữa ngài có thể nhìn thấy.”
Xà vương dùng giọng mũi Ừm một tiếng, cuối cùng tâm lý cũng coi như hài lòng chút, ở trong lòng đánh giá một câu: Làm việc coi như không tệ.
Xe chạy dọc theo đường cái, một đường bay nhanh tới thành phố, khoảng cách đến thành phố ngày càng gần, cảnh vật vừa mới lạ vừa hoa lệ càng khiến cho mắt hắn không thể tiếp nhận nổi. Cũng may Xà vương từ trước đến giờ rất giỏi việc khống chế biểu tình của khuôn mặt, biểu hiện cuối cùng cũng coi như không đến nỗi giống nhà quê lần đầu lên thành phố.
“Đại Vương, đến rồi.” Xe vòng quanh thành phố mấy vòng, rốt cuộc dừng lại trước một căn biệt thự lớn. Xà vương nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy căn biệt thự kia cao chừng bảy tầng, trước cửa có mấy chục bậc thang, dưới bậc thang đặt hơn mười chiếc xe, nhìn liền cảm thấy khí thế hoành tráng.
“Đây là nơi nào?”
Trưởng lão liền giải thích cho hắn nghe. Nguyên lai đây là quan tòa mà hai bên gia đình đang tranh quyền nuôi nấng, mà loại này tòa án tố tụng dân sự từ trước đến giờ đều có xu hướng hòa giải, hôm nay chính là ngày hòa giải, đứa bé kia hiện tại đang ở bên trong.
Xà vương vừa nghe liền chuẩn bị đi, trưởng lão vội vàng kéo hắn, nói: “Đại Vương đừng đi, không đi được!”
Y chỉ vào nóc tòa nhà, nói: “Ngài nhìn thấy vật kia không? Đó được kêu là quốc huy, cũng là biểu tượng của Quốc gia. Nghe nói lúc khai quốc có cao nhân làm phép qua, nó là thứ trấn ác trừ tà…”
Xà vương vốn không có chú ý tới, nghe y vừa nói như thế liền ngưng mắt nhìn lại, quả nhiên thấy cả tòa nhà đều có một tầng hào quang như ẩn như hiện bao phủ. Hắn hơi suy nghĩ một chút nhưng vẫn tiếp tục xuống xe, ngạo nghễ nói: “Ta tu luyện chính là chính đạo chứ không phải tà đạo, ngày xưa cũng thường đi ngang Miếu Bồ Tát, hôm nay chẳng lẽ lại không vào được tòa án này? Ngươi mà ở bên ngoài chờ ta, ta đi tìm nó.”
Giờ khắc này bên trong tòa án, nhân viên công tác đang kiên trì cẩn thận mà hòa giải cho hai nhà, những người làm công tác hòa giải này, không chỉ xem xét mặt tình cảm, mà còn phân tích kỹ càng, xuất phát từ việc bảo vệ trẻ chưa vị thành niên, mà đứa bé Hạ Tiểu Niên kia cũng không có ở hiện trường, nhóc đang được một dì cảnh sát giữ trong một căn phòng nhỏ yên lặng bên cạnh.
“Dì ơi, con muốn đi toilet.”
“À, được.”
Nắm tay bé đưa đến cửa toilet, nữ cảnh sát hơi chần chừ một chút: Đứa bé bảy tuổi nói nhỏ cũng không nhỏ, nhất định đã có nhận thức về giới tính, vậy nên để bé đi vào phòng nam hay là phòng nữ đây?
Hạ Tiểu Niên đã quyết định thay cô, chủ động buông tay cô ra nói: “Dì à, con tự mình đi vào, dì chờ con ở bên ngoài nha.”
Bé trước đây vốn cũng không ngoan hiền hiểu chuyện đến như vậy, nhưng phải chấp nhận là bởi vì gia đình gặp biến đổi lớn, không còn được cưng chiều dĩ nhiên là phải ngoan lên.
Tiểu xong muốn rửa tay, bồn rửa tay so với bé hơi cao hơn một chút, bé phải nhón mũi chân mới có thể chạm đến vòi nước, lúc đang nhón chân xoa xoa tay nhỏ, trong gương bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh một người đàn ông áo đen.
Người đó đứng sau lưng bé, từ trong gương nhìn thẳng.”… Con chính là Hạ Tiểu Niên?”
Đứa nhỏ ngốc lăng nhìn hắn, không rõ vì sao mà gật gật đầu.
Người đó đánh giá bé một lượt, nhàn nhạt nói: “Chú là chú của con, chú tên Vương Cẩm.”
Không sai, tên của Xà vương chính là Vương Cẩm.