Vụ Đô Dạ Thoại

Chương 14


Đọc truyện Vụ Đô Dạ Thoại – Chương 14

Trong mắt Trương Truyện Tỳ xuất hiện một tia hoang mang.

“Anh nhận ra thiên sư phù?”

Xà vương hừ một tiếng, ra vẻ ‘Cậu cứ nói xem’.

Trương Truyện Tỳ cười cười, cúi đầu thu dọn đồ đạc, hời hợt nói: “Kỳ thực cũng không có gì để nói nhiều… Quê nhà tôi quả thật ở Giang Tây, sau đó bởi vì một chuyện mà anh em trong nhà xảy ra mâu thuẫn, cha mẹ liền mang theo anh em chúng tôi chuyển đến đây.”

Xà vương ngơ ngác, ừ một tiếng.

Long Hổ sơn Trương gia truyền thừa hơn sáu mươi đời, xưa nay cùng Khổng phủ ở Khúc Phụ đặt ngang hàng nhau, có danh xưng ‘Nam Trương Bắc Khổng’. Có câu nói mỗi nhà mỗi cảnh, những gia đình nhỏ đã thường có tranh chấp, huống chi loại này gia tộc lớn thế này? Mấy thành viên trong nhà cãi cọ rồi dọn ra riêng và vân vân cũng rất bình thường.

Trương Truyện Tỳ không nói thêm về đề tài này nữa, đi tới một bên gọi điện thoại cho Dì Triệu.

Hai tấm bùa, một tấm đặt ở đầu giường của San San, một tấm đợi lúc trời tối đốt cùng với y phục của người đã chết. Trương Truyện Tỳ tinh tế dặn dò một phen, vừa mới sáng sớm ngày hôm sau, Dì Triệu liền không thể chờ đợi được nữa gọi điện thoại đến nói cám ơn, bảo là linh nghiệm cực kì, San San đã tỉnh rồi.

Việc này vừa xử lí xong, cái rương gỗ đỏ kia liền bị khóa lại bỏ vào gầm giường, nhìn dáng dấp Trương Truyện Tỳ có vẻ cũng không có ý định tiếp tục nghề gia truyền nữa. Thời gián trôi qua không bao lâu, không khí mùa xuân dần dần tràn ngập, tết nguyên đán sắp đến.

“Ăn tết có vui không?”

“Hỏi vấn đề thế này… Chẳng lẽ anh chưa từng ăn tết qua sao?”

“Không có.” Xà vương thành thật lắc đầu một cái.

Trước đây đạo hạnh chưa cao, mùa đông hắn đều trốn ở trong núi ngủ đông; sau đó bế quan tu luyện hết mấy trăm năm, vì thế đối với những hoạt động trọng đại của con người như thế này hắn đã lâu chưa được xem, đương nhiên kinh nghiệm về những thứ này rất ít.


“Tết cũng khá vui. Ăn cơm tất niên, xem xuân vãn*, xem pháo hoa, chơi mạt chược… Bất quá những hoạt động này tôi đều không tham gia, lúc đó tôi bận bịu sắp chết luôn ấy.”

(Xuân vãn: Chương trình ca múa nhạc đón xuân)

“Bận bịu cái gì?”

“Bận bịu kiếm tiền chứ gì!”

Tết âm lịch, dân chúng lên núi tảo mộ cúng tổ tiên, khoảng thời gian này đồ dùng để cúng bái bán rất đắt, tiền kiếm được trong mười mấy ngày này chiếm gần 40% tổng thu nhập của cậu trong cả năm. Cho nên trong nhà ai cũng có thể thoải mái ăn tết, chỉ có một mình cậu là không được, càng gần cuối năm càng bận bịu vô cùng.

Lầu một đã trở thành nhà kho cùng xưởng sản xuất thủ công, Trương Truyện Tỳ ngoại trừ mua thức ăn, làm cơm, ngủ, thời gian còn lại đều trốn ở chỗ này làm việc. May nhờ Xà vương cũng không thèm để ý, càng không kiêng kỵ mấy chuyện không may mắn này nọ, chỉ là buổi tối nếu hắn phát hiện cậu lề mề không chịu lên giường ngủ, liền đi xuống dưới xách cổ áo cậu đem về phòng.

Vì vậy rất nhanh lầu một đã chất đầy những sản phẩm giấy thủ công. Đôi tay của Trương Truyện Tỳ quả thật rất khéo léo, có rất nhiều loại biệt thự giấy, hoa sen bảy màu, còn có một tờ giấy rõ ràng chỉ là giấy trắng, nhưng chỉ cần lật nhẹ, từng tầng từng tầng bùa chiêu hồn sẽ hiện ra… Bên trong còn có rất nhiều loại hương, nến, tiền chôn theo người chết, thậm chí còn bán cả chổi để người ta đi tảo mộ…

Mọi thứ đã chuẩn bị đủ, chỉ còn chờ gió đông, mà rất nhanh gió đông cũng sẽ đến.

Tìm một chỗ để đặt quầy hàng trước cửa nghĩa trang vào mùa tết như thế này sẽ rất khó khăn, cho nên mấy ngày trước đó Trương Truyện Tỳ đã đến đây để giành chỗ tốt. Lúc dựng lều, có một người ngồi bên cạnh cảm thấy không vừa mắt, quan sát cậu vài lần rốt cục không nhịn được nói: “Người anh em à, ngay cả BMW cậu cũng có để lái rồi, vậy mà cũng đi giành mối làm ăn với người nghèo chúng tôi sao?”

“Đâu phải, đâu phải. ” Trương Truyện Tỳ rất khiêm tốn nói: “Xe của bạn, xe của bạn”

Sợ bị người khác chiếm chỗ, buổi tối cậu cũng đành ngủ bên trong lều. Truyện Tỳ chịu khổ nhọc như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng người ban đêm cần cậu sưởi ấm lại không như vậy.

“Có cần thiết khổ cực vậy không hả? Cậu rất nghèo sao?”

Xà vương vừa nói vừa biểu hiện một bộ mặt tức giận chui vào bên trong chăn cậu. Túp lều này quá đơn sơ, bốn phía bị hở, không che kín chăn sẽ không chắn được gió lạnh. “Về nhà đi thôi, giường cao gối mềm, ngủ cũng thoải mái.”


“Không được… Trở về ngủ, ngày mai tới đây quầy hàng sẽ bị chiếm mất.” Trương Truyện Tỳ cũng lạnh đến mức có chút run cầm cập, đây rõ ràng là cái chăn dầy nhất trong nhà rồi mà, bất quá may là cậu còn có chuẩn bị cái khác.

Chịu lạnh giơ tay ra, từ bên trong túi móc ra một bình rượu đế.

“Đến, uống hai ly.”

Xà vương đang muốn há mồm, nhưng cậu chợt nhớ ra cái gì đó, cảnh giác co rụt tay lại.

“Này, anh sẽ không say rượu rồi loạn tính chứ hả?”

“Loạn cái gì mà loạn, tôi đã nói với cậu thời kỳ động dục còn chưa tới!” Xà vương bất mãn đoạt lấy bình rượu uống một hớp, rượu rõ ràng là lạnh như băng, nhưng khi vừa uống vào bụng, thân thể liền có chút nóng, “Ừm, thoải mái!” Không nhịn được liền rót một ly nữa.

“Được rồi được rồi, đã uống nhiều rồi.” Hai người uống gần nửa bình, Trương Truyện Tỳ bận bịu giành lại ly, tự mình uống một ngụm nhỏ.

Cậu da dẻ trắng, trên mặt dần dần nổi lên màu hồng phấn, mà chính bản thân cậu vẫn chưa tự giác, đặt bình rượu xuống, thư thư phục phục nằm xuống lại: “Ai nha, lần này không lạnh… Ngủ!”

Rượu quả nhiên có tác dụng, rất nhanh cơn buồn ngủ đã kéo đến, chỉ là hoàn cảnh vẫn không được như ở nhà, giấc ngủ không được sâu.

Mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh mà ngủ như vậy đến đêm khuya, Trương Truyện Tỳ bỗng nhiên mơ hồ cảm giác Xà vương bên cạnh đang nhẹ nhẹ chạm vào người mình. Quấy rầy liên tục như vậy khiến cho cậu nằm mộng cũng không được ngon: “Làm gì đây…” Âm thanh ngáy ngủ có chút mông lung, nửa đêm nghe đặc biệt quyến rũ.

Cọ người ta đến tỉnh, Xà vương cư nhiên chỉ hơi dừng lại một lát, lại tiếp tục kiên nhẫn mà cọ cậu, âm thanh hơi khàn khàn nói: “Khó chịu…”

Trương Truyện Tỳ không để ý ừ một tiếng, ngủ tiếp, nhưng đang ngủ bỗng nhiên phát hiện cái gì, nhất thời giật mình nghiêng mặt qua.


“Cái gì? Khó chịu cái gì?!”

Xà vương hơi thở có chút gấp, nói giọng khàn khàn: “Rượu kia… Quá lưu thông máu, tôi dường như… sớm.”

Sớm… Sớm… Sớm…

Trương Truyện Tỳ giật mình cả kinh đến nỗi nói lắp: “Kia kia, vậy làm sao bây giờ? Nếu không, nếu không bây giờ anh nhanh chóng lên núi tìm rắn cái để giải quyết?”

Xà vương giận dữ: “Thời tiết thế này cậu bảo tôi đi đâu tìm rắn cái?!” Rắn đều chui xuống đất ngủ đông hết rồi có biết không hả! Còn nữa, hắn đường đường là yêu vương, chẳng lẽ lại có thể tùy tiện tìm một con rắn cái hay sao?!

“Kia, vậy anh cũng không thể cứ tiếp tục cọ lên người tôi như vậy chứ!” Trương Truyện Tỳ cứng người, chỉ sợ một động tác nhỏ cũng kích thích hắn càng thêm thú tính quá độ. Mà bất động dường như cũng không phải cách, cậu liền đỏ mặt muốn rút về một bên, nhưng Xà vương đời nào chịu buông tha cậu, cậu vừa tránh né, tên kia liền ra sức quấn lấy, càng cọ càng dùng sức.

Đòi mạng mà, Trương Truyện Tỳ khóc không ra nước mắt.

Nếu như Xà vương giờ khắc này là hình thái rắn, vậy cậu sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ Xà vương là thân người, thử nghĩ xem tự nhiên có một người khác dính vào người mình cùng cọ cọ, trời ạ, cọ cho cậu… Cũng thật là nóng…

Trương Truyện Tỳ bi ai phát hiện, rượu kia lưu thông máu thật tốt…

Xà vương đem đầu chôn ở bên trong hõm cổ cậu, vừa động vừa thở mạnh: “Cậu đừng động…”

Đừng động, đừng động, chẳng lẽ lão tử phải là bé ngoan nằm im làm công cụ tiết dục cho anh à!

Trương Truyện Tỳ vừa gấp vừa tức, lúng túng muốn khóc, đời trước cậu rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì mà lại để cậu gặp phải cái tên yêu quái từ trên trời rơi xuống như vậy!!!

“Anh đừng cọ tôi nữa, anh, anh trực tiếp lấy tay tuốt đi!”

Xà vương sững sờ: “Làm sao tuốt?”


Mẹ, xem ra ngoài ngủ cùng còn phải giúp anh ta tuốt!

Trương Truyện Tỳ tối tăm thầm mắng câu thô tục, cắn răng một cái liền cầm lấy.

Vật nóng bỏng bị cầm trong tay, thân thể Xà vương không khỏi run lên, Trương Truyện Tỳ cũng nóng cả mặt, tê hết da đầu.

Vốn định nửa đường bỏ cuộc, nhưng cung đã giương lên rốt cục không rút về được nữa, nếu đã đến bước này … Cậu đành phải quyết tâm liều mạng, kiên trì giúp hắn tuốt, vừa tuốt mấy cái liền nghe thấy hô hấp của Xà vương ngày càng dồn dập hơn.

Bên trong lều không có đèn, một mảnh đen kịt cộng thêm tiếng hô hấp động tình càng làm cho không khí thêm căng thẳng, Trương Truyện Tỳ không dám nhìn hắn, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại im lặng không lên tiếng, đồng thời tăng nhanh động tác trên tay, sảng khoái hệt như nắng hạn gặp mưa rào, Xà vương không nhịn được từ trong mũi hừ một tiếng, âm thanh vô cùng gợi cảm, Trương Truyện Tỳ nghe được liền hơi dừng động tác trên tay.

Cậu dừng lại khiến Xà vương bất mãn, lập tức đem hạ thân đẩy về phía tay cậu, khàn khàn mà giục: “Tiếp tục.”

Tiếp tục cái em gái anh… Trương Truyện Tỳ tức giận thầm mắng một tiếng, mà mắng thì mắng, tay vẫn tiếp tục động, theo động tác của cậu, Xà vương thỉnh thoảng rên lên vài tiếng bên tai Trương Truyện Tỳ, khiến cho thân thể cậu cũng ngày càng khô nóng.

Đại khái là tay cậu quá mức linh hoạt, trong chốc lát Xà vương liền run rẩy thư sướng bắn ra. Bắn xong, Xà vương nhắm hai mắt thở dốc, một lát lâu hơi thở dần ổn định, cuối cùng nói: “Thoải mái…”

Anh đương nhiên thoải mái!

Trương Truyện Tỳ căm tức trở mình, đem thứ dính trên tay lau xuống dưới ván giường, mặc niệm nhiều lần lời nguyền rủa người kế bên mới khiến cục lửa trong lòng cậu dần hạ xuống.

Trong lều một trận yên tĩnh, Xà vương bỗng nhiên như có điều suy nghĩ nói: “Đây chính là tuốt?”

Trương Truyện Tỳ vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nhịn một chút lại nhịn không được, tức giận nói: “Đúng! Sau này nếu lại phát tình thì anh cứ tự giải quyết cho tốt đi”

Xà vương suy nghĩ một chút, như chặt đinh chém sắt mà nói: “Không muốn. Cậu tuốt cho tôi thoải mái hơn.”

Đậu má… Trương Truyện Tỳ nghiêng đầu lại muốn mắng người, nhưng vừa xoay người lại liền đem lời ở bên mép nuốt trở về. Thôi đi, hơn nửa đêm rồi, cậu không thèm tính toán cùng cầm thú, ngủ!

Vốn định ngày hôm sau sẽ cùng Xà vương nói rõ ràng chuyện này, nhưng từ ngày đó lượng người đến viếng mồ mả cúng tổ tiên bắt đầu tăng lên, mỗi ngày sinh ý quá tốt, hơn nữa khí trời càng thêm lạnh giá làm Xà vương khôi phục lại bộ dáng như trước kia, Trương Truyện Tỳ liền đem việc này đặt qua một bên, tạm thời không tính toán với hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.