Vũ điệu của thần Chết

Chương 28 - Part 01


Bạn đang đọc Vũ điệu của thần Chết: Chương 28 – Part 01

Giờ thứ 29 của 45
Mục tiêu mà nhà hình sự học của chúng ta hướng đến lúc này là sự đặc tính hóa.
Tức là quá trình truy nguyên ra nguồn gốc duy nhất của một bằng chứng cụ thể, loại bỏ hoàn toàn tất cả những nguồn gốc phái sinh khác.
Lúc này đây Lincoln Rhyme đang chăm chú theo dõi bằng chứng cá biệt nhất mà anh có: vết máu từ cơ thể của tên Vũ công. Một xét nghiệm ADN đối với tế bào bạch cầu đa hình thể có thể giúp anh hầu như loại bỏ hoàn toàn khả năng vết máu này là của bất kỳ ai khác.
Mặc dù vậy bằng chứng này cũng không giúp anh biết thêm được gì nhiều. CODIS – Hệ thống thông tin ADN lưu giữ trên máy tính – có chứa thông tin về mẫu máu của những đối tượng từng có tiền án, tiền sự, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một cơ sở dữ liệu còn rất hạn chế, chủ yếu lưu giữ mẫu máu của những tên tội phạm tình dục và một số ít những tội phạm hình sự nghiêm trọng. Rhyme không hề ngạc nhiên khi việc đối chiếu mẫu máu của tên Vũ công với cơ sở dữ liệu này không mang lại kết quả gì.
Tuy nhiên Rhyme vẫn ít nhiều hài lòng vì giờ đây họ đã có một phần nhỏ của cơ thể tên giết người, bị thấm vào gạc và nhét vào trong ống nghiệm. Đối với hầu hết các chuyên gia hình sự học, thường thì lúc nào hung thủ cũng đang “ở ngoài kia”; anh hiếm khi nhìn thấy chúng bằng xương bằng thịt, thậm chí có khi còn không bao giờ gặp chúng trừ khi là phải ra tòa làm chứng. Đó là lý do tại sao lúc này đây Rhyme đang cảm thấy nỗi phấn khích thầm kín trước sự hiện diện của kẻ đã gây ra cho rất nhiều người, trong đó có cả anh, biết bao nhiêu là khó khăn, đau khổ.
“Cô còn tìm thấy những gì nữa?”, anh hỏi Sachs.
Cô đã dùng máy hút bụi trong phòng của Brit Hale để tìm kiếm bằng chứng, nhưng đến lúc này cả cô và Cooper đều đã dùng kính lúp và kính hiển vi kiểm tra qua tất cả nhưng không tìm thấy gì ngoài dư chất thuốc súng cùng những mảnh vỡ li ti của đầu đạn cùng những mẩu gạch và sơn tường rơi ra do bị đạn bắn trúng.
Cô cũng tìm thấy vỏ đạn của khẩu súng ngắn bán tự động mà hắn đã sử dụng. Vũ khí của hắn là một khẩu Beretta 7,62 milimét. Có lẽ đó là một khẩu súng đã cũ; vỏ đạn có những vết xước đặc trưng. Những vỏ đạn này, được Sachs thu thập không thiếu cái nào, đều đã bị nhúng vào dung dịch tẩy rửa cực mạnh để loại bỏ ngay cả dấu vân tay của công nhân nhà máy sản xuất đạn – hắn làm vậy để không ai có thể lần ra số đạn này được sản xuất trong một ca làm việc cụ thể tại một trong những nhà máy của hãng Remington trước khi được vận chuyển tới một cơ sở phân phối nào đó. Và có vẻ như tên Vũ công còn gắp từng viên một bằng các khớp đốt ngón tay để nạp vào súng nhằm tránh lưu lại dấu vân tay. Một trò cũ rích.
“Tiếp tục đi”, Rhyme bảo Sachs.
“Đầu đạn súng ngắn.”
Cooper xem xét đến những đầu đạn này. Ba viên đầu bẹt. Và một viên còn giữ được hình dạng khá nguyên vẹn. Hai viên kia còn dính nguyên vết máu của Brit Hale đã bị đốt nóng thành màu đen sì.
“Quét đầu đạn tìm dấu vân tay”, Rhyme ra lệnh.
“Tôi làm rồi”, cô nói, giọng nhát gừng.
“Thử bằng tia laser.”
Cooper làm theo.
“Không có gì,Lincoln.” Người kỹ thuật viên quay sang nhìn một mẩu vải cotton đựng trong túi nhựa. Anh hỏi, “Cái gì đấy?”
Sachs trả lời, “À, tôi tìm được cả một đầu đạn súng trường của hắn nữa.”
“Sao cơ?”
“Hắn bắn mấy phát vào gã Jodie. Hai viên trong số đó xuyên vào tường và nổ tung. Viên này xuyên vào đất mềm – một luống hoa – và không nổ. Tôi tìm thấy một cái lỗ nhỏ giữa luống hoa phong lữ và…”
“Chờ đã.” Cooper trợn tròn mắt. “Đó là một viên đạn chạm nổ, đúng không?”

Sachs nói, “Đúng, nhưng nó đã không nổ”.
Người kỹ thuật viên khẽ khàng đặt chiếc túi lên bàn và bước lùi lại, không quên kéo Sachs – cô cao hơn anh ta đến cả hai inch – lùi lại với mình.
“Có chuyện gì thế?”
“Đạn chạm nổ thường rất thiếu ổn định. Có thể ngay lúc này những hạt thuốc nổ bên trong đang âm ỉ cháy…Viên đạn có thể phát nổ bất kỳ lúc nào. Chỉ một mảnh đạn văng ra cũng có thể sát thương rất ghê gớm.”
“Anh đã xem qua mảnh vỡ của những đầu đạn khác chưa, Mel?” Rhyme hỏi. “Chúng được cấu tạo như thế nào?”
“Tinh vi lắm,Lincolnạ”, người kỹ thuật viên bực bội nói, vầng trán hói sớm của anh rịn những giọt mồ hôi bóng loáng. “Bên trong đổ đầy PETN, cũng là một loại thuốc nổ không khói như trong vỏ đạn. Đây chính là điều khiến viên đạn trở nên không ổn định.”
Sachs hỏi, “Vậy tại sao nó lại không nổ?”.
“Có thể do bề mặt đất mềm đã làm giảm độ va đập. Vả lại đây là đạn do hắn tự làm. Có lẽ việc kiểm soát chất lượng của hắn đối với viên này không được tốt như những viên khác.”
“Hắn tự chế những đầu đạn này sao?”, Rhyme hỏi. “Như thế nào?”
Mắt vẫn dán chặt vào chiếc túi nhựa. người kỹ thuật viên trả lời, “À thì cách thông thường nhất là khoan một lỗ từ đầu đạn xuống gần đến cuối đuôi đạn. Thả vào đó một viên lõi đạn cùng chút thuốc nổ đen hoặc thuốc nổ không khói. Anh chỉ việc cuốn tròn một mảnh plastic mỏng rồi luồn nó vào trong. Rồi phong kín lại – trong trường hợp này hắn dùng chóp đạn bằng gốm. Khi chạm vào mục tiêu, viên lõi đạn sẽ đập vào thuốc nổ. Sự tương tác này sẽ kích nổ lượng PETN kia”.
“Cuộn tròn những mảnh plastic ư?”, Rhyme hỏi. “Kẹp giữa các ngón tay mà nhét vào à?”
“Thường thì thế.”
Rhyme ngẩng lên nhìn Sachs và trong khoảng khắc đó sự rạn nứt giữa hai người dường như biến mất. Họ mỉm cười và đồng thanh thốt lên, “Dấu vân tay!”.
Mel Cooper nói, “Có thể. Nhưng hai người định tìm ra bằng cách nào đây? Trước hết phải tháo rời nó ra đã”.
Sachs nói ngay không một chút do dự, “Nếu vậy chúng ta hãy tháo nó ra đi”.
“Không, không, không, Sachs”, Rhyme xẵng giọng. “Không phải cô. Chúng ta sẽ đợi đội rà phá bom đến.”
“Chúng ta không còn thời gian.”
Cô cúi người xuống cẩm lấy chiếc túi, bắt đầu mở nó ra.
“Sachs, cô đang định cố chứng minh cái chết tiệt gì vậy?”
“Chẳng cố chứng minh cái gì hết”, cô lạnh lùng trả lời. “Tôi đang cố gắng tóm cổ tên giết người thôi.”
Cooper bất lực đứng như trời trồng.

“Có phải cô đang cố cứu Jerry Banks không? Hừm, bây giờ thì điều đó cũng quá muộn rồi. Kệ cậu ta đi. Hãy tiếp tục công việc của cô.”
“Đây là công việc của tôi.”
“Sachs, đó không phải lỗi của cô!”, Rhyme gầm lên. “Quên nó đi. Hãy để người chết được ngủ yên. Tôi nói với cô điều đó không biết bao nhiêu lần rồi.”
Cô bình thản trả lời, “Tôi sẽ phủ áo giáp chống đạn của mình lên trên nó, rồi tiến hành công việc từ phía sau”. Cô cởi bỏ chiếc áo sơ mi màu xanh của mình rồi kéo soạt những sợi đai của chiếc áo chống đạn American Body Armor. Cô dựng chiếc áo chống đạn lên như một cái lều phủ bên chiếc túi plastic đang đựng đầu đạn.
Cooper nói, “Cô có thể ở phía sau chiếc áo giáp nhưng hai tay cô thì không đâu”.
“Đằng nào thì những bộ áo giáp chống bom cũng không có phần bảo vệ tay”, cô nói thẳng toẹt, rồi rút đôi nút bịt tai vẫn dùng khi tập bắn súng từ trong túi áo ra, nhét chúng vào lỗ tai mình. “Anh sẽ phải hét to đấy”, cô nói với Cooper “Tôi phải làm gì bây giờ?”
Không, Sachs, không, Rhyme thầm nghĩ.
“Anh mà không chịu nói cho tôi biết là tôi cứ thế cắt nó ra đấy.” Vừa nói dứt lời cô đã cầm một lưỡi cưa pháp y chuyên dụng lên tay. Lưỡi cưa huơ huơ trên chiếc túi. Cô dừng lại chờ đợi.
Rhyme thở dài, gật đầu với Cooper. “Bảo cô ấy phải làm gì đi.”
Người kỹ thuật viên khó nhọc nuốt khan. “Được rồi. Lấy nó ra khỏi bọc đi. Nhưng thật cẩn thận đấy. Được rồi, đặt nó lên chiếc khăn này. Đừng có mạnh tay. Đó sẽ là điều tồi tệ nhất cô có thể làm.”
Cô lấy chiếc đầu đạn ra khỏi túi, một mẩu kim loại bé xíu đến ngỡ ngàng với một chóp màu trắng nhợt.
“Thấy cái chóp đó không?”, Cooper nói tiếp. “Khi viên đạn phát nổ cái chóp đó sẽ xuyên thủng qua áo giáp chống đạn và ít nhất là một hoặc hai bức tường. Đó là chóp bọc gốm Teflon.”
“Được rồi.” Cô nói và đặt viên đạn nằm xuống, chóp của nó quay vào trong tường.
“Sachs”, Rhyme nhẹ nhàng nói. “Dùng kẹp forceps, đừng dùng ngón tay.”
“Nó mà nổ thì cũng chẳng khác gì nhau đâu, Rhyme. Với lại tôi cần dùng tay để kiểm soát cho chính xác.”
“Làm ơn đi.”
Cô lưỡng lự cầm lấy chiếc kẹp mà Cooper đang chìa ra cho cô. Cô kẹp chặt lấy phần đuôi của đầu đạn.
“Tôi phải làm gì để mở nó ra bây giờ? Cắt à?”
“Cô không được cắt qua lớp chì”, Cooper vội vàng nói. “Nhiệt độ do ma sát gây ra sẽ làm khiến khối thuốc nổ đen bên trong phát hỏa. Trước hết cô phải tách phần chóp gốm rồi kéo phần lõi nhựa bên trong ra.”
Mồ hôi bắt đầu lăn trên mặt cô. “Được rồi. Dùng kìm à?”

Cooper lục lọi trên bàn làm việc rồi lấy ra một cặp kìm mũi kim và bước lại bên cạnh cô. Anh đặt chiếc kìm lên bàn tay phải của cô, rồi bước lùi lại.
“Cô phải cặp mũi kìm lên chóp gốm và xoắn mạnh. Hắn gắn chóp vào đầu đạn bằng keo epoxy. Loại keo này không ăn lắm khi kết hợp với chì, nên có lẽ nó sẽ bong ra. Nhưng đừng bóp chặt quá. Phần chóp đó mà bị vỡ thì chỉ có cách là phải dùng khoan để lấy nó ra. Mà có khi nó còn phát nổ cũng nên.”
“Chặt nhưng không được quá chặt”, cô lầm bầm.
“Hãy nghĩ tới tất cả những chiếc xe mà cô từng sửa, Sachs”, Rhyme nói.
“Gì cơ?”
“Khi cô cố tìm cách tháo những chiếc bugi cũ ra ấy. Đủ mạnh để tháo chúng ra, nhưng không quá mạnh để có thể làm vỡ lớp vỏ gốm.”
Cô lơ đễnh gật đầu và anh cũng không biết liệu cô có nghe thấy những gì anh vừa nói không nữa. Sachs cúi thấp đầu xuống sau chiếc lều được cô dựng lên bằng áo giáp chống đạn.
Rhyme nhìn thấy mắt cô đang nhắm chặt lại.
Ôi, Sachs…
Anh không nhìn thấy bất kỳ chuyển động nào. Anh chỉ nghe thấy một tiếng tách rất khẽ. Cô cứng đờ người trong giây lát, rồi hé mắt nhìn qua tấm áo giáp. “Chóp gốm rời ra rồi. Đầu đạn đã mở.”
Cooper nói, “Cô có thấy thuốc nổ bên trong không?”.
Cô hé mắt nhìn vào trong. “Có.”
Anh đưa cho cô một vịt dầu máy nhẹ. “Nhỏ vài giọt dầu này vào trong rồi dốc ngược nó xuống. Phần lõi nhựa sẽ tự rơi ra ngoài. Chúng ta không thể kéo nó ra vì như thế sẽ làm hỏng mất dấu vân tay.”
Cô tra dầu vào trong, rồi nghiêng đầu đạn đi, đầu mở chúc xuống dưới, về phía chiếc khăn bông.
Không có gì xảy ra.
“Mẹ kiếp”, cô lầm bầm.
“Đừng…”
Cô lắc đầu đạn. Lắc mạnh.
“… có lắc!” Cooper hét lên.
“Sachs!” Rhyme há hốc miệng.
Cô càng lắc mạnh hơn. “Khốn khiếp thật!”
“Không!”
Một cuộn màu trắng bé xíu rơi ra, sau đó là vài hạt thuốc nổ màu đen.
“Được rồi”, Cooper thốt lên, thở phào nhẹ nhõm. “An toàn rồi.’

Anh bước lại gần và dùng một que thăm là mũi kim dài lật đẩy cuộn plastic lên một tấm kính mỏng. Xong xuôi anh bắt đầu bước với dáng đi khẽ khàng đặc trưng của các nhà hình sự học ở khắp nơi trên thế giới – lưng thẳng đứng, tay thả lỏng nhưng giữ ẫu vật bên trên cố định không một chút suy chuyển – và quay về chỗ đặt kính hiển vi. Anh đặt khối thuốc nổ lên vị trí quan sát.
“Dùng Magna- Brush nhé?”. Cooper hỏi, muốn nói đến một loại bột phát hiện dấu vân tay màu xám cực mịn.
“Không”, Rhyme trả lời. “Dùng thuốc nhuộm màu tím đi. Đây là dấu vân tay in trên nhựa plastic. Chúng ta cần làm thế nào để tăng thêm độ tương phản một chút.”
Cooper xịt dung dịch thuốc, rồi đặt tấm kính dưới ống kính quan sát của kính hiển vi.
Hình ảnh đồng thời vụt hiện lên trên màn hình máy tính của Rhyme.
“Có thế chứ!” Anh thốt lên. “Nó kia kìa!”
Những đường xoắn và rẽ nhánh hiện lên rõ mồn một.
“Cô túm đúng tổ chuồn chuồn rồi, Sachs. Làm tốt lắm.”
Trong khi Cooper chậm rãi xoay đầu cuộn thuốc nổ, Rhyme thực hiện việc chụp ảnh liên tiếp hình ảnh trên màn hình – định dạng ảnh kiểu bitmap – rồi lưu chúng lại trên ổ cứng máy tính. Sau đó anh lắp ghép chúng lại và in ra thành một bản phim bạc hai chiều duy nhất.
Nhưng người kỹ thuật viên thở dài khi anh kiểm tra bức ảnh.
“Sao thế?” Rhyme hỏi.
“Vẫn chưa đủ để đối chiếu. Một chiều là 1/4 inch, chiều kia là 5/8 inch. Không AFIS nào trên thế giới có thể đưa ra được kết quả từ mẫu vân tay này.”
“Lạy Chúa”, Rhyme gầm lên. “Tất cả những cố gắng…và nguy hiểm… thành công cốc.”
Một tràng cười vang bỗng vang lên.
Từ Amelia Sachs. Cô đang đăm đăm nhìn lên tường, lên những bảng sơ đồ bằng chứng. HT- Một, HT-Hai…
“Ghép chúng lại với nhau”, cô thốt lên.
“Sao cơ?”
“Chúng ta đã có ba dấu vân tay không hoàn chỉnh”, cô giải thích. “Có lẽ tất cả đều là dấu vân tay trên ngón trỏ của hắn. Các anh không thể ghép chúng lại với nhau được à?”
Cooper băn khoăn nhìn Rhyme. “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cách làm này.”
Cả Rhyme cũng chưa. Nhiệm vụ cốt yếu của ngành khoa học hình sự là phân tích bằng chứng để đưa ra trước tòa – bản thân từ “pháp y” cũng đã có hàm nghĩa là “liên quan đến tòa án, thủ tục tố tụng” – và một tay luật sư biện hộ sừng sỏ sẽ không đời nào chịu để yên chuyện nếu biết cảnh sát dùng trò lắp ghép các dấu vân tay rời rạc của hung thủ lại với nhau.
Nhưng ưu tiên của họ làtìm ratên Vũ công, chứ có phải tìm bằng chứng để kiện hắn ra tòa đâu cơ chứ.
“Nhất định là được”, Rhyme nói. “Hãy làm đi.”
Cooper với lấy những tấm ảnh chụp dấu vân tay khác của tên Vũ công đang đính trên tường và đặt chúng lên bàn làm việc trước mặt mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.