Đọc truyện Vũ Đấu Tinh Không – Chương 54: Người của Thiên La Tông
Ánh dương ấm áp xuyên thấu qua từng nhánh cây, giữa rừng cây rậm rạp lưu lại vô số vết đốm sáng nhỏ trông thật lung linh. Gió nhè nhẹ thổi, tiếng chim hót ríu rít, mặt đất đầy rêu xanh đen, trên những thân cây to quấn quanh thực vật như dây leo. Từng tiếng dã thú gầm rống vọng từ khắp nơi trong rừng.
Trên những tán cây, một thân ảnh nhanh nhẹn tựa như linh hầu đang không ngừng xuyên qua, kỳ lạ là cước bộ của hắn khi đạp lên tán cây gần như không gây ra bất kỳ tiếng động nào, tựa như chuồn chuồn điểm nước, ngẫu nhiên có ma thú nhìn lên cũng chỉ thấy một đạo bóng trắng mơ hồ xẹt qua. Thân ảnh đó không ai khác chính là Dịch Phong, như thường lệ vào mỗi buổi sáng hắn xâm nhập vào trong rừng sâu để rèn luyện.
Máu và lửa rèn luyện, lựa chọn sống và chết. Bất cứ chủng tộc nào sinh ra trong thế giới lạnh lùng cường giả vi tôn này phải không ngừng tôi luyện chính mình để trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn. Chỉ có cường giả thật sự mới có thể sống tiếp, kẻ yếu sẽ bị tàn khốc đào thải.
Qua nửa giờ sau, trong khi đang di chuyển, Dịch Phong cước bộ đột nhiên hơi giảm tốc, yên lặng lắng nghe. “Hình như đằng trước có tiếng đánh nhau”
Phía đông bắc bên tay trái đúng là văng vẳng tiếng đánh nhau, binh khí, chửi mắng. Dịch Phong liền chạy về nơi động tĩnh phát ra.
Thân ảnh của Dịch Phong khẽ dừng lại trên một thân cây, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở ngay phía trước không xa. Trên một mảnh đất trống, mười mấy người đang dựa sát vào nhau, nhìn quần áo giống nhau của bọn họ, hiển nhiên đều là thuộc cùng một thế lực, ở xung quanh bọn họ thỉnh thoảng lại có một con ma thú dữ tợn mình toàn mùi máu tanh xuất hiện. Tuy nhiên ngay sau đó liền bị mấy chục đạo đấu kỹ hùng hậu đánh tan thành thịt vụn.
– Những con súc sinh này thật là đáng ghét, bao giờ mới kết thúc đây. Tống sư huynh, có cần phát tín hiệu cầu cứu viện không?
Trong đám người kia, một gã nam tử một kiếm chém chết một con Huyết Lân Tích, quệt đi vệt máu bắn lên trên mặt, chửi mắng.
– Chú ý một chút, chỉ vài con ma thú nhất giai mà đối phó không xong, các ngươi muốn bị lũ đệ tử của các viện khác cười cho thối mũi hay sao!
Một tên có khuôn mặt gầy gò bực bội trả lời. Tay hắn cầm một thanh trường kiếm sắc bén, những ma thú kia chỉ cần chạm vào một chút là rách da rơi thịt.
– Chết tiệt, cái tên tiểu tử khốn khiếp kia báo hại chúng ta, ta mà tìm ra hắn sẽ khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Một tên đệ tử trẻ tuổi khác lên tiếng.
– Hừ, tên đó ngay cả Hàn trưởng lão là Đấu Vương cảnh còn bị hắn làm thịt. Với bản lĩnh của ngươi liệu có đủ cho hắn nhét kẽ răng không?
Tên Tống sư huynh kia vừa vung kiếm chém bay một con ma thú, liền âm trầm nói.
– Phải đó, ta còn nghe đồn bên cạnh hắn còn có cao thủ khác lợi hại hơn… a!
Một tên khác chen vào. Xong khi hắn vừa phân tâm một chút liền bị một trảo của một con Huyết Lân Tích quyệt ngang người, trước ngực một mảnh huyết nhục bầy nhầy, lập tức bỏ mạng.
Thấy vậy, bọn đệ tử xung quanh da đầu run lên, không giám phân tâm, tập trung tinh thần đối phó với ma thú.
Giao chiến ở đây đã kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, những con Huyết Lân Tích kia mới chịu bỏ lại một đống thi thể rút đi.
Khi những ma thú này đã rút đi hết, những người ở đây đa số đều ngồi phịch xuống đất, không ngừng thở phì phì, hiển nhiên là đã rất mệt mỏi.
Nhìn thấy mọi người mệt mỏi, tên nam tử họ Tống cũng không khỏi lắc đầu, vừa định nói gì ánh mắt đột nhiên biến đổi, mục quang nhìn chằm chằm về phía lùm cây phía trước, lớn tiếng quát:
– Ai?
Nghe thấy tên họ Tống đột nhiên quát, những người vừa ngồi xuống ở đây vội vàng đứng dậy, tay cầm chặt vũ khí, mục quang khẩn trương nhìn về phía trước.
Dưới ánh mắt khẩn trương chăm chú của bọn họ, một đạo thân ảnh chậm rãi từ trong lùm cây đi ra, nhìn đám người đang vô cùng căng thẳng, hắn mỉm cười nói:
– Các vị không cần lo lắng, ta không có ý xấu.
Nhìn thấy thanh niên xuất hiện trước mặt, những người kia mới thở phào một cái. Tuy nhiên tên họ Tống vẫn nhìn chăm chú vào Dịch Phong, không hề vì tuổi tác của hắn mà tỏ ra lơi lỏng, bởi vì hắn đã từ trên thân thể của Dịch Phong cảm nhận thấy mùi vị sự nguy hiểm.
– Nơi này đầy rẫy ma thú hung dữ, các vị nên đi ra đi, không nên vào trong.
Dịch Phong nhàn nhạt nói. Mục quang quét qua, liền nhanh chóng nhận ra thực lực của đám người này. Đa số có tu vi Đấu Sĩ, ngoài ra có ba tên có tu vi Đấu Sư, mạnh nhất chính là nam tử họ Tống đó, cũng chỉ đạt đến mức lục tinh Đấu Sư.
Nam tử họ Tống gật đầu, đang định ra hiệu cho những tên khác quay về. Chợt ánh mắt hắn hơi lóe lên, quay lại nhìn Dịch Phong một cái thật sâu. Sau đó lấy ra một cuộn giấy từ từ mở ra, chính xác hơn đây là một cuộn tranh. Hắn nheo mắt lại nhìn cuộn tranh, sau đó lại nhìn Dịch Phong, có vẻ như đang ngầm đối chiếu. Trên bức họa vẽ chân dung một thanh niên, khá giống với Dịch Phong. Một lát sau, tên họ Tống mở to mắt thốt lên:
– Thì ra là ngươi.
– Là hắn, hắn chính là kẻ mà Thiên La Tông chúng ta đang truy tìm.
Liên tục có tiếng kinh hô ngạc nhiên kêu lên. Hiển nhiên là đã nhận ra Dịch Phong, kẻ liên quan đến cái chết của Hàn trưởng lão. Tuy Hàn Ưng không phải là quá quan trọng với Thiên La Tông, nhưng cái này liên quan đến mặt mũi, tôn nghiêm của tông phái. Dẫu sao cũng là tông môn số một số hai của Nhạc quốc, tuy không phải siêu cấp thế lực nhưng cũng là hùng cứ một phương, có uy quyền tuyệt đối. Nếu không bắt hung thủ về chịu tội thì sẽ khiến giang hồ chê cười.
– Ồ, thì ra là Thiên La Tông, nhanh như vậy đã tìm tới nơi rồi sao.
Dịch Phong nhay nhay chán. Quả nhiên là không có bức tường nào không lọt gió a.
– Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, hay là để chúng ta ra tay phế ngươi đi!
Một tên đệ tử trẻ tuổi không kiên nhẫn mở miệng quát lên.
Nghe vậy, trong hai mắt của Dịch Phong chợt lướt qua từng luồng hàn ý lạnh lẽo.
– Vị bằng hữu này, tại hạ là Tống Đông Lưu đệ tử của Thiên La Tông, xung quanh nơi đây có rất nhiều người của Thiên La Tông ta phong tỏa. Chi bằng ngươi cùng chúng ta về để làm rõ sự việc, tránh gây thêm phiền phức không đáng có.
Tống Đông Lưu dường như có thể nhận ra Dịch Phong thực lực không tệ, lập tức đưa tay ngăn cản lời nói ngạo mạn của gã bên cạnh, chắp tay nói. Bất quá khi hắn quan sát Dịch Phong như thế nào cũng chỉ là Đấu Sư mà thôi, hoàn toàn không thể miểu sát Đấu Vương, nhất thời khuôn mặt giãn ra không ít.
– Đúng, ngươi nên biết điều một chút. Nếu như chọc giận chúng ta, chỉ cần phát ra tín hiệu, trưởng lão của bổn môn ta sẽ tới. Đến lúc đó e là ngươi sẽ ăn không ít đau khổ.
Một tên khác cũng cười âm trầm nói.
– Ta muốn đi hay không do ta tự làm chủ, Thiên La Tông là cái rắm chó gì?
Dịch Phong lạnh lùng cười.
– Ha ha ha! Tốt, ngươi rất cuồng, đáng tiếc, cuồng vọng sẽ khiến cho ngươi không thể sống tiếp.
Tống Đông Lưu ngẩn ra, giận dữ bật cười nói.
Dịch Phong cũng lười nói nhảm với người như vậy, thân hình phóng ra xông hướng Tống Đông Lưu, một quyền tựa như lưu tinh đánh đến.
Đối diện với sự công kích của Dịch Phong, ánh mắt Tống Đông Lưu hơi co lại, thanh trường kiếm trong tay mang theo sự sắc bén lợi hại, hóa thành vô số kiếm ảnh xông thẳng tới quyền đầu của Dịch Phong.
Đinh đinh!
Kiếm cương sắc bén hung hăng bổ lên quyền của Dịch Phong, nhưng máu tươi phun ra như trong tưởng tưởng lại không hề xuất hiện, ngược lại bộc phát ra những tia lửa đỏ. Ngay sau đó, quyền đầu của hắn nhất thời biến thành cứng rắn như kim cang, xuyên qua vô số kiếm ảnh, cuối cùng nhanh như chớp bổ xuống trước ngực Tống Đông Lưu, dưới sự kinh ngạc tột độ hiện lên trước mặt.
– Phốc xuy!
Bị đánh trúng ngực, tên Tống Đông Lưu đó liền cảm giác được một luồng sức mạnh hùng hồn tuôn vào trong người hắn, lập tức lục phủ ngũ tạng dường như đều bị đánh lệch vị trí. Một ngụm máu tươi phun ra, thân hình cũng chật vật bay ngược ra sau, cuối cùng rớt mạnh xuống trong bụi rậm gần đấy.
Nhìn Tống Đông Lưu dường như chỉ trong một chiêu đã bị đánh cho tơi tả, những tên đệ từ trẻ tuổi của Thiên La Tông hiển nhiên cũng ngây người trong chốc lát. Sau đó trong mắt chợt lóe lên một sự kinh hãi.
Tống Đông Lưu này thực lực là lục tinh Đấu Sư, nhưng mà với thực lực này, lại vừa giáp mặt đã bị Dịch Phong một chiêu đánh bay.
Một lát sau, Tống Đông Lưu chật vật bò ra khỏi bụi rậm, miệng đầy máu quát:
– Các… các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không ra tay đi!
Sau tiếng quát, lũ đệ tử còn lại giật mình, mười mấy tên cắn răng cùng vọt tới. Dịch Phong cười lạnh triển khai thân pháp, cho người cảm giác mơ hồ không thể nắm bắt.
Bang bang bang!
Âm thanh trầm muộn lan truyền trong sân, từng tên đệ tử của Thiên La Tông, lại giống như con tôm cúi gập nửa thân người xuống, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thống khổ cực độ, máu tươi phun ra đầy miệng.
Trong thời gian ngắn ngủi không đầy một phút, người còn sót lại đứng trong sân, chỉ còn có hai tên cao thủ Đấu Sư. Chỉ có điều hai tên đó lúc này, gương mặt dữ tợn lúc nãy cũng thay thế bằng sắc mặt kinh hãi, chợt chúng nhìn nhau, cắn răng dùng hết sức tung ra một kiếm.
– Keng!
Bàn tay của Dịch Phong lấp lánh quang mang phỉ thúy, nhẹ nhàng đánh bay kiếm của hai tên cao thủ Đấu Sư, sau đó chưởng mang nhanh như chớp giáng lên ngực của chúng. Trong chốc lát, tiếng xương cốt vỡ vụn liền truyền đến nghe chói tai, sau đó nháy mắt một cái đánh bay hai tên đó ra xa mười mấy mét, lúc chạm đất, đã biến thành hai đống bùn nhão.
Nhìn đám huynh đệ của mình bị đánh bại chưa đầy một phút. Tống Đông Lưu khóe mắt cũng giật lên liên tục, trong lúc kinh hoảng, vội vàng nói:
– Nhanh phát đạn tín hiệu.
Nghe thấy vậy, một tên khác cũng lập tức gật đầu, cắn răng, duỗi tay móc một thứ hình cầu sáng loáng từ trong ngực ra lắc hướng gió ném lên trời.
– Vù vù vù vù vù!
Một tiếng rít chói tai vang lên. Vật sáng kéo theo cái đuôi màu lam u ám, bay vút lên trên bầu trời như tên lửa rồi sau đó nổ tung giữa không trung như pháo hoa.