Vũ Đấu Tinh Không

Chương 33: Vì nàng mà chiến


Đọc truyện Vũ Đấu Tinh Không – Chương 33: Vì nàng mà chiến

Đồng tử Dịch Phong co lại, hai tay liên tục kết ấn, hắn gầm nhẹ một tiếng:

– Hỏa Vân Phụ Thể!

Ánh sáng tím chói mắt bùng nổ, mang theo đấu khí ba động vô cùng hùng hậu từ người Dịch Phong phát ra, ánh sáng màu tím từ từ co rút lại để lộ ra một hư ảnh cự nhân cao hơn mười trượng. Khuôn mặt dữ tợn, răng nanh chìa ra, mục quang lạnh lẽo tựa như băng hàn. Tay cầm chiến phủ ầm ầm chém xuống hư ảnh cự côn.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ kinh thiên vang lên, dư kình điên cuồng lan ra xung quanh như những mảnh thủy tinh đâm vào quang tráo phòng hộ xung quanh lôi đài, lộ ra từng vết nứt, người xem đứng gần sắc mặt đại biến nhao nhao né tránh, có nhiều kẻ bị dư kình đánh trúng trực tiếp phun một ngụm máu tươi ngất xỉu tại đương trường. Thành chủ biến sắc, thân ảnh trong nháy mắt xuất hiện trước quang tráo, liên tục đánh ra từng đạo thủ ấn củng cố trận pháp phòng ngự, các vết nứt dần dần mới được khép lại.

Bên trong lôi đài, khói bụi mù mịt cản trở tầm mắt người xem. Mọi người ai nấy hồi hộp hướng tầm mắt vào trong, Âu Dương Sở Liên nắm tay xiết chặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy lo âu, Mạc Tuyết thì sắc mặt tái nhợt hét lên:

– Phong ca ca…!

Khói bụi trên lôi đài dần dần tan đi, để lộ ra hai thân ảnh mình đầy vết thương đang chật vật nằm ở hai hướng đối lập.

Hàn Vân Sơn toàn thân đầy vết thương, “phốc” một cái, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực một mảnh huyết nhục mơ hồ.

– Binh!

Hắn nặng nề chống thiết côn xuống đất, gắng gượng ngồi dậy.

Phía bên kia, Dịch Phong sắc mặt tái nhợt, khóe môi trào ra một tia huyết sắc. Hắn khẽ động niệm, tử sắc hỏa diễm ở mi tâm tản ra một luồng năng lượng nhàn nhạt chạy khắp thân hình hắn, giống như đang tưới tắm, phục hồi lại cơ thể đã gần như khô kiệt. Đế giai công pháp Viêm Lôi Quyết kịch liệt vận chuyển, hấp thu thiên địa năng lượng xung quanh bổ sung cho cơ thể.


Dịch Phong gầm nhẹ một tiếng đứng dậy, tay lau vết máu ở khóe môi. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dương Sở Liên mỉm cười.

Hắn, chiến đấu vì nàng.

Hắn, không thể ngã xuống, vì nàng.

Hắn, không thể bại, cũng vì nàng.

Nhìn thấy thân hình đầy những vết thương của Dịch Phong, nhìn ánh mắt quật cường và nụ cười chan chứa tình cảm của hắn. Trái tim của Sở Liên rung động liên hồi, một chớp mắt này, ngay cả nàng cũng không để ý tới, bóng dáng của Dịch Phong trở nên mãnh liệt trước nay chưa từng có, khắc sâu vào trái tim nàng. Một nam nhân trác nhiên bất quần, một nam nhi nhiệt huyết vì nàng mà chiến, sẽ làm nàng vĩnh viễn không thể nào quên.

Dịch Phong chuyển tầm mắt về phía Hàn Vân Sơn, ánh mắt trở nên lạnh dần, nhàn nhạt cất tiếng:

– Hàn Vân Sơn, ngươi thua rồi!

Bỗng chốc toàn trường sôi trào, ánh mắt của đông đảo người xem lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi. Thiên tài thanh danh hiển hách của Viêm Thành lại thua trong tay một thanh niên tu vi thấp hơn.

Sắc mặt Hàn Vân Sơn âm trầm đến cực điểm, cơ thể đã vô cùng suy yếu, nội thương đầy mình, đứng lên còn không nổi. Hắn không thể ngờ bản thân là lục tinh đấu sư hàng thật giá thật, lại thua trong tay Dịch Phong, một tam tinh đấu sư. Tên này, lại có thể vượt cấp khiêu chiến, hẳn trên người không ít bí mật. Ánh mắt hắn lóe lên quang mang tham lam.

Hắn đã suy đoán đúng. Công pháp mà Dịch Phong tu luyện là Đế giai, chất lượng đấu khí, trình độ dung nạp đấu khí, khả năng thôi phát và hồi phục cao hơn hắn rất nhiều. Cùng với đó là nhiều bài tẩy như Tử Linh Hỏa Diễm…

Trong khi đó, công pháp của Hàn Vân Sơn chỉ là Quân giai mà thôi. Nếu hai người cùng có tu vi như nhau, thì Hàn Vân Sơn sẽ thua rất thảm.


– Ta chưa thua!

Hàn Vân Sơn rống to, sắc mặt lộ vẻ điên cuồng, một viên đan dược đỏ sẫm xuất hiện trên tay, hắn cắn răng, ánh mắt lóe lên quang mang dữ tợn cho đan dược vào miệng.

Trong khoảnh khắc này, toàn thân Hàn Vân Sơn phát ra huyết quang quỷ dị, huyết quang đáng sợ tràn ngập hai mắt gã. Từng luồng kình khí lan tràn ra ngoài, khiến người ta run sợ, khí tức bạo tăng hơn trước đây mấy lần. Hai tay bao bọc một lớp huyết sắc đấu khí như móng vuốt, hắn như mãnh thú phát cuồng lao thẳng về phía Dịch Phong.

Hàn Vân Sơn gầm lên, tung một chảo về phía Dịch Phong.

Dịch Phong cực kỳ ngưng trọng trước khí thế đáng sợ sau khi dùng đan dược bạo phát mà ra. Hắn vung một quyền.

– Bang bang!

Quyền chảo va chạm kịch liệt, Dịch Phong lảo đảo lui về phía sau mười bước, phun ra một ngụm máu tươi.

– Phong ca ca!

– Phong lang cẩn thân!

Tiếng kinh hô của Mạc Tuyết và Âu Dương Sở Liên vang lên.

– Hàn huynh, dùng đan dược kích phát, cơ hồ không hợp quy củ.


Thành chủ sắc mặt âm trầm nói.

– Haha, hình như ta không có nghe nói là không được a!

Hàn Vân Long cười nhạt. Tuy vậy trong lòng lão cũng không khỏi lo lắng, di chứng sau khi dùng Bạo Khí Đan vô cùng lớn, nhẹ thì một tháng không dùng được đấu khí, nặng thì tu vi tụt xuống một tinh, sau này nếu trùng kích cảnh giới sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Hàn Vân Sơn lộ ra một nụ cười hung tợn, chợt bàn chân hắn đạp mạnh một cái, cả thân hình bạo phát lao vọt tới, vung thiết côn với thế như khai sơn phá thạch lao về phía Dịch Phong.

Sắc mặt lộ ra một vẻ quyết đoán, Dịch Phong hít sâu một hơi. Chợt đôi đồng tử đột nhiên biết hóa, hiện lên hoa văn hình vòng xoáy vô cùng tà dị.

Một luồng ánh sáng màu xám từ mắt hắn lao ra, xuyên qua không gian chiếu lên người Hàn Vân Sơn.

Bỗng chốc, khuôn mặt đang cười của Hàn Vân Sơn đột nhiên đại biến, hắn sững người lại. Huyết sắc trên người hắn đang tan đi như tuyết gặp ánh nắng, đấu khí của hắn đang bị luồng đồng mang màu xám điên cuồng cắn nuốt.

Theo đấu khí đang kịch liệt suy giảm, một cảm giác dần dần suy yếu lan ra trên người Hàn Vân Sơn. Tu vi đang mau chóng giảm mạnh đi.

– A a a…!

Hắn hét thảm một tiếng cố gắng tránh thoát luồng đồng mang kinh khủng kia nhưng vô ích, đồng mang bám sát vào hắn như hình với bóng. Từng luồn đấu khí như một dòng nước ầm ầm chảy về phía nhãn đồng của Dịch Phong, rồi sau đó theo kinh mạch chảy về đan điền hắn.

Dịch Phong trong lòng cũng vô cùng chấn kinh, đây là lần đầu tiên hắn thi triển đồng thuật được luyện ra từ thần thông của Thao Thiết. Không ngờ, đồng mang này lại có thể cắn nuốt đấu khí.

Theo đấu khí chảy vào cơ thể, Dịch Phong cảm giác được tu vi đang rục rịch muốn đột phá. Ánh mắt hắn lóe lên, vận chuyển Viêm Lôi Quyết điên cuồng luyện hóa.

Ầm!


Một tiếng ầm vang trầm thấp phát ra từ thân Dịch Phong, cảm giác đấu khí cưc kỳ sung mãn trong cơ thể. Dịch Phong cười dài một tiếng, tu vi của hắn đã đột phá lên tứ tinh đấu sư.

– Tiểu tử, cút cho ta!

Tiếng quát âm lãnh vang lên, chỉ thấy Hàn Vân Long phi xuống, một chưởng hướng về phía Dịch Phong đánh tới. Uy áp Đấu Quân giáng xuông khiến Dịch Phong biến sắc, hắn vội lùi lại phía sau đồng mang chiếu vào Hàn Vân Long.

Đồng mang chiếu vào Hàn Vân Long, ánh mắt lão trở nên co rút lại. Lão vội tạo ra một lớp đấu khí hộ thể, kéo dãn khoảng cách với Dịch Phong.

Ánh mắt lập lòe sát cơ, tay lão như hóa thành chém xuống. Một đạo đao mang xanh biếc phát ra từ tay lão xé gió lao đi, khí thế như lôi đình đánh về hướng Dịch Phong.

– Đủ rồi!

Một đạo thân ảnh nhoáng lên xuất hiện trước mặt Dịch Phong, đó là thành chủ Âu Dương Hải. Lão vung tay tung một chưởng. Chưởng mang đỏ rực hóa hành một đầu hỏa sư lao đi.

– Ầm ầm!

Đao mang và hỏa sư va chạm, kình khí mạnh mẽ xung kích ra tứ phía. Dịch Phong đứng khá gần, khóe miệng lại trào tia tinh huyết, kịch liệt lùi lại phía sau.

– Hàn huynh, Dịch Phong đã thắng, dừng lại ở đây thôi!

Thành chủ nhàn nhạt nói.

– Hừ! Hàn mỗ cáo từ!

Hàn Vân Long hừ lạnh một tiếng, quét ánh mắt đầy sát khí về phía Dịch Phong. Sau đó lão dìu Hàn Vân Sơn đang hôn mê mà đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.