Đọc truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm – Chương 159
Bọn Lam Minh lên đường, tiếp tục hướng về phương bắc.
Đi ba ngày, xe mọi người tiến nhập hoang mạc. Không giống sa mạc mênh mông từng đi qua, hoang vu cùng thảm thực vật cằn cỗi, mà hoang mạc này giống như bị sức mạnh nào đó xé nát, tạo thành một thung lũng thật dài. Lúc này, xe của bọn họ đang chạy giữa thung lũng.
Lam Minh Tiêu Bắc ngồi ghế trước, phía sau là Sphinx và Hi Tắc Nhĩ, xe Cảnh Diệu Phong Bạch Lâu đi phía sau. Chiếc xe này tương đối lớn, Khế Liêu, Tiếu Hoa và Juneau đều ngồi xe này. Tiếu Hoa ngồi ghế cuối, đang gối lên bộ lông mềm mại của Đặc Lạp Cổ Lạp mà ngủ.
Đặc Lạp Cổ Lạp vốn muốn ngồi cùng xe với Tiêu Bắc, chỉ tiếc Lam Minh nhìn nó không vừa mắt, nó cũng không ưa Lam Minh, nhưng xe này càng đáng sợ hơn, bởi vì Khế Liêu và Juneau hai thiên địch đang ngồi phía trước, nếu không cẩn thận sẽ bị ăn tươi.
Tiếu Hoa là người duy nhất có thể bảo vệ nó, vì vậy nó đành phải ngoan ngoãn nằm im cho Tiếu Hoa làm gối, mặc cho anh cọ thế nào cũng không dám nửa câu oán hận.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Lam Minh vừa lái xe, vừa hỏi Tiêu Bắc đang xem bản đồ.
Tiêu Bắc theo hướng la bàn chỉ dò bản đồ, hỏi Sphinx tên chỗ hiện nay.
“Ai nha!” Sphinx nhìn một cái lập tức nhíu mày, nói với Lam Minh: “Lam Minh, ngươi cẩn thận chút, chúng ta sắp đến Bạo Phong cốc .”
Lam Minh nghe thấy cũng sửng sốt: “Chậc, vậy rắc rối rồi.”
Sphinx gọi Tiêu Bắc: “Nói với bọn Bạch Lâu phía sau sắp đến Bạo Phong cốc.”
“A…” Gần đây Tiêu Bắc mới phát hiện thâm một siêu năng lực, so với điện thoại còn tiện hơn _ có thể trực tiếp nói chuyện với người khác.
Trong đầu nghĩ tới Bạch Lâu, ba giây sau, chuyển …
“Bạo Phong cốc?” Bạch Lâu hỏi Juneau: “Là nơi nào?”
“Bạo Phong cốc? !”
Không đợi Juneau trả lời, Đặc Lạp Cổ Lạp vừa nghe thấy cái tên này đã nhảy lên. Bất quá Tiếu Hoa còn đang dựa vào nó, không chú ý một chút đầu liền đập vào mui xe , đau đến ôm đầu: “Au…”
Khế Liêu mặt lạnh nhìn Đặc Lạp Cổ Lạp, làm nó hoảng sợ rụt người, vội vàng nằm xuống chờ Tiếu Hoa dựa lại.
Tiếu Hoa lại không để ý chuyện vừa rồi, chỉ hỏi nó: “Bạo Phong cốc là nơi nào?”
“Một nơi cực khủng khiếp!” Đặc Lạp Cổ Lạp nói: “Địa thế tương tự thung lũng, thường xuyên xảy ra lốc đen dữ dội!”
“Lốc đen a…” Khế Liêu nhíu mày, nghe có vẻ là điềm xấu gì đó: “Tốt nhất là đừng gặp… “
Chính là hai chữ “Đừng gặp” của hắn vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy phía trước xuất hiện hai đường thẳng dựng đứng màu đen.
“Đó là cái gì?”
Khế Liêu đi tới, Juneau vọi vàng hét lên: “A! Mau tránh ra…”
Hắn còn chưa nói xong, mọi người chỉ thấy trước mắt một mảnh cát bay đá chạy.
“A!” Tiêu Bắc lần đầu tiên nhìn thấy bão lớn như này, xe hơi rung động lắc lư. Lam Minh nhanh tay kéo cậu qua bảo vệ trong ngực, miệng mắng: “Xe này không có túi khí an toàn sao? !”
Sphinx thì hô: “Lốc đen! Cẩn thận a…”
Chữ ” a ” vừa vang lên, mọi người đã bị cuốn vào trung tâm cơn lốc.
“Cô!” Cổ Lỗ Y vốn đang ngủ say trong ngực Tiêu Bắc, đột nhiên thấy xe hơi rung rung. Sau đó có cảm giác thiên toàn địa chuyển, hồi trưa nó còn ăn hơi nhiều, mém chút là ói.
Cũng không biết quay cuồng như vậy bao lâu, Tiêu Bắc chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Bất quá được Lam Minh che chở cẩn thận nên không bị gì văng trúng nhưng Lam Minh thì lại bị đụng vài cái. Tiêu Bắc tự an ủi mình, người hắn cứng lắm, không bị thương đâu! Nhưng một lát sau lại ảo não, mắc gì phải để ý hắn có đau hay không. Cuối cùng lại đang xoắn xuýt, vì sao đang lúc nguy hiểm mà mình còn lo Lam Minh có đau hay không? !
Cuối cùng , Tiêu Bắc nghe thấy “rầm” một tiếng, xe rơi xuống đất, bốn phía yên tĩnh trở lại.
Qua thật lâu, Tiêu Bắc mới cảm giác cánh tay Lam Minh trên lưng buông ra, cát “soạt” trượt xuống.
Tiêu Bắc vỗ vỗ cát còn trên vai, lúc này mới để ý thấy Cổ Lỗ Y xoa cái đuôi vừa nãy trong lúc rối loạn bị đè trúng, phồng má nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng huyên thuyên không biết đang nói cái gì.
Tiêu Bắc cùng Lam Minh nhìn ra ngoài thì phát hiện bọn họ không còn ở trong thung lũng mà đang ở trong một thôn trang xa lạ.
Nhà cửa và lều trong thôn trang đều làm bằng gỗ. Rất nhiều người, có lẽ là thôn dân, người ôm sọt người giữ gia súc nhìn bọn họ, hiển nhiên đối với việc bọn họ từ trên trời rơi xuống cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tiêu Bắc ngẩng lên, Lam Minh đang kiểm tra mình có bị sao không. Sphinx nằm sấp trên ghế, Hi Tắc Nhĩ thì nằm trên người nó xoa đầu.
Lam Minh mở cửa xe, nhìn ra phía sau… xe bọn Bạch Lâu không ở phía sau .
“Bạch Lâu?” Tiêu Bắc cũng xuống xe, thấy xung quanh chỉ có một chiếc xe của bọn họ, liền hét lên: “Tiếu Hoa!”
Hi Tắc Nhĩ cũng chạy xuống: “Ai nha, bọn họ không phải là bị gió lốc cuốn đi rồi đó chứ?”
Tiêu Bắc sốt ruột, nhắm mắt lại, muốn liên lạc với Bạch Lâu.
Qua một hồi lâu mới có một chút tin tức truyền tới, theo tốc độ này, Tiêu Bắc có thể nhận ra bọn họ đang ở rất xa.
Rốt cục cũng liên lạc được, theo tin tức Bạch Lâu phản hồi thì _ bọn họ vẫn còn ở trong thung lũng, bị đá chặn đường, nhưng có nhìn thấy xe của bọn họ bị cuốn đi.
Tiêu Bắc lấy la bàn ra kiểm tra phương hướng, phát hiện bọn họ thật sự đã chệch hướng thung lũng vừa rồi rất xa, nếu đi vòng lại chỉ sợ sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Hơn nữa bọn Bạch Lâu cũng phải nhanh chóng rời khỏi thung lũng mới được, bằng không nếu lại gắp lốc xoáy thì tiêu.
Lam Minh bảo Tiêu Bắc nói với Bạch Lâu chia nhau ra, gặp nhau ở thị trấn tiếp theo, tùy thời liên lạc. Nếu không gặp cũng không sao, cuối cùng cũng sẽ gặp nhau trước Hắc Ám Sâm Lâm, với lại Juneau và Đặc Lạp Cổ Lạp đều biết đường mà.
Tiêu Bắc gật đầu, nói chi tiết cho Bạch Lâu, Bạch Lâu sau khi nhận được tin thì nói tiếng ‘bảo trọng’ với bọn Tiêu Bắc, rồi cùng bọn Khế Liêu tiếp tục đi .
Vì vậy… chỉ còn lại bọn Lam Minh ở trong thôn trang đối mặt với càng lúc càng nhiều thôn dân đến xem.
Cổ Lỗ Y chỉ vào một cái trục xe mất bánh cô kỉ hai tiếng, ý nói _ xe hư mất rồi!
Tiêu Bắc cũng nhíu mày, thấy xung quanh có người, hơn nữa nhìn ngoại hình có lẽ là nhân loại liền hỏi: “Ở đây có chỗ nào sửa xe không? Hoặc là bán xe cũng được!”
Thôn dân nhìn nhau, đều lắc đầu.
Tiêu Bắc có chút bất đắc dĩ _ thôn dân không phải nghe không hiểu lời mình nói đấy chứ?
Lúc này, Sphinx lắc bờm, xoay xoay một chút, phủi cát trên người. Những thôn dân kia vừa nhìn thấy nó, đều hoảng sợ bỏ chạy, trốn vào nhà khoá chặt cửa.
Cứ vậy, cả thôn trang không còn một bóng người .
Tiêu Bắc cùng Lam Minh đành phải lấy đồ ra, tính toán tới một thành trấn gần nhất rồi xem thử ở đó có bán xe không.
Đúng lúc này, chợt có một giọng nói truyền đến: “Các anh muốn sửa xe à?”
Mọi người theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy một đứa nhóc chừng tám tuổi trốn sau bức tường, rụt rè hỏi bọn họ.
Tiêu Bắc thấy là một đứa nhóc thật đáng yêu, mặt đầy tàn nhang, mái tóc vàng ngắn cũn thì mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói đoạn, Tiêu Bắc vẫy tay với nó: “Em biết chỗ sửa xe à?”
Đứa nhóc khẽ gật đầu sau lại hỏi: “Các anh là cường đạo à?”
Tiêu Bắc sửng sốt, thấy đứa nhóc có chút sợ hãi nhìn Sphinx.
Tiêu Bắc lập tức vỗ đầu Sphinx: “Không phải đâu, nó là thú nuôi thôi, loại thú nuôi đầu óc đơn giản ấy!”
Sphinx tức giận, Tiêu Bắc ấn đầu nó ý bảo nó phối hợp, nó đành phải giả vờ ngoan ngoãn, vừa bất mãn trừng Lam Minh: “Trông nom Bắc Bắc nhà ngươi đi!”
Lam Minh thờ ơ nhìn đi nơi khác _ ai kêu tướng mạo ngươi hung ác như vậy, còn hù dọa trẻ con!
Đứa nhóc cảm thấy Tiêu Bắc rất thân thiện, hẳn không phải người xấu, lại thấy Cổ Lỗ Y ló đầu ra sau vai Tiêu Bắc, mở to mắt hiếu kỳ nhìn nó, nó mới đi tới. Đứng sau một cái cọc gỗ tiếp tục nhút nhát hỏi:”Các anh rất lợi hại phải không?”
Lần này, nó nhìn Lam Minh mà hỏi.
Lam Minh nhìn đứa nhóc nọ, bỏ hành lí xuống rồi tìm một cái cọc gỗ ngồi xuống, gật đầu trả lời: “Ừh, rất lợi hại, sao, thôn trang của em gặp cường đạo ?”
Đứa nhóc khẽ gật đầu.
Lam Minh cười: “Như vậy đi, em dẫn tụi anh đi sửa xe. Trong thời gian sửa xe, anh giúp em xử lí cường đạo bắt nạt thôn trang của em, thế nào?”
“Thật sao?” Đứa nhóc mừng rỡ: “Nhưng mà… chúng em không có tiền để trả thợ săn.”
“Anh cũng không phải thợ săn, cho dù là thợ săn anh cũng không thích lấy tiền. Không bằng thế này, em chỉ chỗ sửa xe cho tụi anh xem như thù lao.” Lam Minh còn rất thân thiện, thương lượng với đứa nhóc kia.
Tiêu Bắc khó hiểu sao Lam Minh lại có vẻ chuyên nghiệp như vậy, Sphinx liền nhỏ giọng nói cho cậu biết: “Trước kia Lam Minh thường làm chuyện này, mỗi khi đi ngang qua một thôn trang của nhân loại hắn đều tiện tay giải quyết sạch sẽ những Thần Ma dám quấy rối bọn họ.”
Tiêu Bắc kinh ngạc há hốc, rất muốn gọi Lam Minh một tiếng “Lam đại hiệp”!
Đứa nhóc cuối cùng cũng đi tới.
“Anh là Tiêu Bắc, em tên gì?” Tiêu Bắc lấy ra một bịch đồ ăn vặt đưa cho nó.
“Yorkshire.” Đứa nhóc trả lời: “Em là con trai thợ đá (thợ hồ), ba ba em sẽ sửa xe cho mọi người!”
Tiêu Bắc có chút phản ứng không kịp, thợ đá không phải thường xây nhà sao? Sửa xe kiểu gì?
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Kế đó, Sphinx đi tới trước cỗ xe bị hư, miệng niệm một chuỗi chú ngữ gì đó, toàn bộ xe hơi biến mất… Biến thành một khối đá ma pháp bị bể mất một góc.
Tiêu Bắc lập tức hiểu ra _ xe biến ra từ đá ma pháp, gắn đá lại, xe hơi tự nhiên cũng được sửa.
“Anh tên gì?” Yorkshire hỏi Lam Minh, lại nhìn nhìn Sphinx.
Hi Tắc Nhĩ đứng một bên giận dỗi, mình nhìn không uy mãnh như Lam Minh sao? Vì sao đứa nhóc này lại không nhờ mình giúp?
Lam Minh nhìn nó, cười cười: “Lam.”
“Lam à!” Yorkshire gật đầu: “Rất hay.”
Tâm Tiêu Bắc khẽ động, quả nhiên nụ cười của con nít luôn là phương thuốc tốt nhất…
“Vì sao người trong thôn trốn hết mà lại để một đứa bé như em tới nói?” Hi Tắc Nhĩ có chút khó hiểu.
“Bọn họ sợ những người kia!” Yorkshire nói: “Sợ Điền khuyển (chó săn) tộc!”
Tiêu Bắc dựa theo Lang tộc của Khế Liêu tưởng tượng ra Điền khuyển tộc, chắc cũng là một Ma tộc lợi hại.
“Điền khuyển tộc không phải Ma tộc.” Lam Minh nhìn ra suy nghĩ của cậu, liền giải thích: “Là một tộc khổng lồ, thể trạng của chúng thường rất lớn, gấp thanh niên nhân loại hai đến ba lần. Bản thân chúng vốn là một bộ tộc săn bắn nhưng lại thích cướp bóc, cướp thôn trang là chuyện chúng thích nhất.”
“A…” Tiêu Bắc hiểu rõ gật đầu, đúng là rất đáng giận!
“Vậy vì sao em không sợ?” Lam Minh hỏi Yorkshire.
“Ba ba nói, phải chiến đấu như một nam tử hán, nếu như để bị bắt nạt ngay cả người thân cũng không bảo vệ được thì sống cũng không ý nghĩa!” Yorkshire ưỡn ngực nói.
“Nói rất hay!” Tiêu Bắc gật đầu, cảm thấy vị ba ba này rất giỏi. Biết dạy con của mình trốn tránh nguy hiểm là người cha tốt, nhưng có thể dạy con mình hiểu được chống lại việc bất bình lại thì là một người cha vĩ đại!
“Những thôn dân kia quá nhát gan, những lúc thế này phải đoàn kết lại mới đúng!” Hi Tắc Nhĩ cũng bày tỏ quan điểm.
“Em dẫn các anh đi gặp ba ba.” Yorksire nói rồi dẫn đi về phía sau thôn trang.
Đứa nhóc này có vẻ là địa lý thông, rất thông thuộc địa hình. Tiêu Bắc và Hi Tắc Nhĩ hỏi một chút, sau khi rời khỏi thôn, thành trấn gần phương Bắc nhất ở đâu… nó đều trả lời rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, mọi người đến trước một sườn núi nó phía tây thôn trang. Trên sườn núi có một toà nhà màu đen rất lớn, có vẻ là một nhà xưởng, hình vuông, so với nhà cửa bình thường thì lớn hơn.
“Đó là chỗ ba ba làm việc.” Yorkshira chạy vào, vừa gọi: “Ba ba!”
Bọn Lam Minh đi vào theo.
“Điền khuyển tộc là thứ rất phiền phức.” Sphinx thấp giọng nói với mọi người: “Hơn phân nửa người chết ở thế giới khác là do chúng giết, nếu có cơ hội gặp phải thì nên diệt trừ luôn!”
Lam Minh gật đầu, này cũng là chuyện hắn đang muốn làm.
Bước qua cửa nhà xưởng, mọi người chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng “xẹt xẹt” của máy hàn điện. Tiêu Bắc hơi có cảm giác đã đi nhầm, ba ba Yorkshire không phải thợ đá sao? Vì sao còn có hàn điện.”
Lam Minh cũng nghe thấy nhưng vẫn bình thản đi vào, nhìn xung quanh một lượt… nơi đây là một nhà sản xuất đá, lại nhìn công cụ, trong lòng của hắn không khỏi mừng thầm, thợ đá ở nơi này là người lão luyện. Không nghĩ tới cách nhiều năm như vậy rồi mà còn có cao thủ như vậy tồn tại.
Tiếng hàn điện dừng lại, Yorkshire kéo một ông chú để râu mép từ trong phòng đi ra, vừa đi vừa nói: “Ba ba, con tìm được người đánh cường đạo rồi nè, bọn họ không cần thù lao chỉ cần sửa xe!”
“Vậy sao?”
Ông chú râu mép cũng tò mò nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lam Minh, hắn chậm rãi há to miệng, tựa hồ rất kinh ngạc.
“Ngươi… Ngươi không phải là…” Ông chú râu mép kích động nhảy dựng, chỉ vào Lam Minh: “Không sai! Tóc vàng, sư tử bay, ngươi là thợ săn ác ma mạnh nhất thế giới khác _ Lam Minh!”
Tiêu Bắc nháy mắt nhớ ra rất lâu trước cũng có từng có người gọi Lam Minh như vậy, chỉ là ở chung lâu quá cậu thiếu chút nữa đã quên.
“Nhãn lực không tồi.” Lam Minh nói xong, ném khối đá ma pháp cho thợ đá, nhẹ nhàng giơ một ngón tay: “Sửa giùm!”
Thợ đá vội vàng tiếp lấy, chạy đi sửa đá .
Yorkshire còn đuổi theo hỏi: “Ba ba, anh ấy rất mạnh sao?”
“Yorkshire.” Giọng nói kích động của ông chú râu mép truyền tới: “Lần này được cứu rồi! Chúng ta gặp được Lam Minh đại nhân không những người mạnh nhất, mà còn không thu tiền! Hắn là thần giữ nhà của chúng ta ở thế giới khác đó.”
Nghe thấy mấy chữ “thần giữ nhà thế giới khác”, mọi người lập tức ngẩn người, rất khó đem cụm từ trang trọng lại đầy tinh thần trọng nghĩa này liên hệ với Lam Minh cà lơ phất phơ nha.
Lam Minh cũng sửng sốt, hoá ra ngoại trừ các biệt danh ác ma, hắn còn có một biệt danh êm tai như vậy?
Tiêu Bắc thấy trong mắt hắn loé lên sự vui sướng, cười cười, vươn tay vỗ vai hắn: “Anh là hợp thể của chúa cứu thế và Terminator a!”
Cổ Lỗ Y cũng ở một bên gật a gật.
Lam Minh khó hiểu nhìn Tiêu Bắc, không rõ nên giải thích cái này như thế nào. Lại thấy Tiêu Bắc cười một cái thật tươi: “Nói đơn giản thì anh là cao bồi miền viễn tây ở thế giới khác ấy.” (Cc: anh hùng, can đảm, đơn độc… và nhất là đẹp trai a~ *ôm mặt*)
Lam Minh ngây người, Sphinx thì cười lắc đầu _ miệng Bắc Bắc thực ngọt, hắn nghĩ một ngàn năm cũng không nghĩ ra được câu này để an ủi Lam Minh, vậy mà Tiêu Bắc chỉ thuận miệng đã có thể nói ra rồi.
[Vũ dạ kỳ đàm] Quyển 28 – Dị giới chi lữ hiệp ma chi hành (c160 – 162 – 163 – 164 – 165 – 166)