Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 9: Minh Văn thuật


Đọc truyện Vũ Cực Thiên Hạ – Chương 9: Minh Văn thuật

Thật ra thì lúc ấy Lâm Minh bỏ qua chút ít trí nhớ về Minh Văn sư cũng không phải là muốn buông tha cho bọn họ, chẳng qua là Lâm Minh tập võ quá mức giống như đói, mà dung hợp trí nhớ cũng là một công việc nặng nề cực khổ, tương đương với việc đọc hết một quyền sách thật dày ở trong khoảng thời gian ngắn, tiêu hao tinh thần rất nghiêm trọng, Lâm Minh không có tinh lực để vừa luyện võ đồng thời vừa nghiên cứu những thứ trận pháp này, mà hiện tại hắn thay đổi chủ ý, nhất định phải nghiên cứu những trí nhớ về Minh Văn sư này, bởi vì hắn thiếu tiền!

Dược liệu để luyện thể không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, hiện tại hắn đều đang dùng thuốc chữa thương rẻ, có một số dược vật thậm chí có thể trực tiếp gia tăng tu vi, hiệp trợ đột phá bình cảnh, giá tiền loại dược liệu này không nghi ngờ chút nào chính là đắt tới thái quá.

Trừ dược liệu ra, vũ khí, võ kỹ, nhuyễn giáp, cũng cần tiền, một ngàn lượng vàng này của Lâm Minh để duy trì bản thân đến Ngưng Mạch kỳ căn bản không đủ.

Hắn cần kiếm tiền, trở thành Minh Văn sư. Lúc này Lâm Minh quyết định, kế tiếp mướn phòng nghỉ ngơi, bắt đầu dung hợp mảnh nhỏ trí nhớ còn dư lại trong đầu linh hồn vô chủ.

Đoạn trí nhớ chiếm của linh hồn vô chủ này rất lớn, hơn nữa cực kỳ khó hiểu, một lần dung hợp này của Lâm Minh chính là mấy canh giờ, để lại một mình Lâm Tiểu Đông đi dạo ở hội giao dịch, hắn vừa đi dạo vừa oán thầm, không ngờ đi tới hội giao dịch tu luyện, đây không phải là ăn no rỗi việc sao?

Mãi cho đến lúc xế chiều, Lâm Minh rốt cuộc mở mắt, mặc dù đầu nhức tới sắp nứt ra, nhưng là trong con ngươi của hắn đều là vẻ mừng rỡ như điên.

Minh Văn thuật đến từ Thần Vực, trình độ tinh diệu không phải là vị diện cấp thấp có thể so sánh!

Minh Văn thuật này chẳng những có thể có đủ năng lực tăng phúc trang bị, hơn nữa còn có hiệu quả tăng phúc đan dược, thậm chí tu tập Minh Văn thuật đến mức tận cùng, còn có thể Minh Văn trên thân thể nữa, đề cao tốc độ tu luyện!

Đây cũng là kết quả nghiên cứu tích lũy qua vạn vạn năm của vô số đại năng trong Thần Vực! Mà Minh Văn thuật của vị diện cấp thấp tuy truyền thừa mấy ngàn năm, nhiều lắm là duy trì được vạn năm, hơn nữa không ít tài liệu trân quý trong đó đã thất truyền khi tông môn bị tiêu diệt.

Minh Văn thuật của Thiên Diễn đại lục chỉ có thể tăng phúc trang bị, hơn nữa chẳng qua là tăng phúc một chút trang bị, nó cùng Minh Văn thuật của Thần Vực chênh lệch cũng là như mây với bùn.


Lâm Minh lấy tay chống thân thể đứng lên, nhất thời cảm giác hoa mắt một trận, đại lượng tin tức ngạnh sinh tràn vào đầu óc, loại tư vị này thật sự không dễ chịu, mới vừa rồi hắn dùng ba canh giờ, chẳng qua là dung hợp một nửa trí nhớ, tuy nhiên đại khái nên làm như thế nào Lâm Minh cũng đã rõ ràng.

Đầu tiên chính là mua tài liệu, bắt đầu luyện tập từ trụ cột! Minh Văn thuật nhất định phải học, nhất là hiệu quả tăng phúc đan dược, cùng với phương pháp Minh Văn trên thân thể, để cho Lâm Minh hướng tới không dứt.

Phải biết rằng, có một chút dược thảo trân quý cũng không phải dùng tiền là có thể mua được, nếu là có tăng phúc của Minh Văn thuật, một gốc cây tương đương với gốc cây thuốc, đây là cái khái niệm gì a?

Về phần Minh Văn thân thể, gia tăng tốc độ tu luyện thì càng không cần phải nói, đó tương đương với việc ngạnh sinh đề cao thiên phú phẩm cấp của mình!

Bất quá nghĩ đến phải mua tài liệu, kích động trong lòng Lâm Minh nhất thời hóa thành cười khổ, hơn tám trăm lượng vàng vừa tới tay, còn không có làm nóng liền bị dùng!

Nước của Thiên Phong thảo, máu huyết của hung thú cấp ba, xác của Trường Vĩ Thiền, râu của Băng Phong Hà (tôm)… Lâm Minh bắt đầu điên cuồng mua tài liệu, tài liệu trong trí nhớ có thể tìm được vô cùng ít, rất nhiều tài liệu có lẽ là tài liệu đặc biệt của Thần Vực, những tài liệu khác cho dù ở Thiên Diễn đại lục có, Thiên Vận quốc cũng chưa chắc có.

Tuy nhiên tốt xấu gì Lâm Minh cũng coi như gom góp làm ra vài loại vẽ tài liệu giấy phù Minh Văn cấp thấp, trở về là luyện, tu luyện Minh Văn thuật này quá đốt tiền, những tài liệu này tất phải vẽ thành công mấy tờ, hơn nữa còn phải bán đi, nếu không sẽ không có tiền bạc để tiếp tục.

Lâm Minh đang tính toán, lúc này, Lâm Tiểu Đông trở lại, hắn thấy tài liệu chồng chất như núi trước mặt Lâm Minh, con ngươi cũng muốn rớt xuống:

– Bạn hữu, ngươi đang muốn làm gì vậy?

Lâm Minh nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể ch tiết đáp:


– Ta muốn học Minh Văn thuật.

– Học… Học cái gì?

Ánh mắt Lâm Tiểu Đông vốn là không lớn lần này trừng to giống như quả trứng gà, hắn cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình.

– Học Minh Văn thuật.

Lâm Minh kiên trì lập lại một lần.

– Ta kháo! Ca ca, anh ruột của ta, đầu ngươi không phải là sáng sớm hôm nay bị đánh hư chứ, không tới một ngàn lượng vàng mà ngươi muốn học Minh Văn thuật? Hơn nữa còn không ai dạy!

– Ta mua bí tịch.

Lâm Minh chỉ chỉ một quyển “Minh Văn thuật nhập môn” trên bàn, bất đắc dĩ nói. Hắn mua quyển sách này chủ yếu là vì để hiểu rõ tình hình chung của Minh Văn thuật trên Thiên Diễn đại lục, trong lòng có một khái niệm đối lập cùng đại khái.

Lâm Tiểu Đông nhìn bản “Minh Văn thuật nhập môn” thoạt nhìn tựa như hàng sơn trại này, thiếu chút nữa hộc máu, hiện tại hắn đã không biết nói cái gì cho phải, hắn hối hận đã nói khoác Minh Văn sư trâu bò đến cỡ nào ở trước mặt Lâm Minh, lần này tốt a, bạn hữu này điên rồi.

Thấy những tài liệu này, Lâm Tiểu Đông cảm giác lòng đang chảy máu, mặc dù rất không muốn biết, nhưng hắn vẫn là nhìn về phía Lâm Minh, có chút không lưu loát hỏi:


– Này… Những tài liệu này rốt cuộc dùng bao nhiêu tiền…

Lâm Minh bất đắc dĩ nói:

– Bảy mươi lượng vàng.

Lâm Tiểu Đông thở phào một cái, bảy mươi lượng vàng còn có thể tiếp nhận, bất quá khẩu khí này hắn còn không có nói xong, một câu nói kế tiếp của Lâm Minh trực tiếp để cho Lâm Tiểu Đông thiếu chút nữa tức tới ngất xỉu.

Lâm Minh nói là:

– Ta còn dư lại bảy mươi lượng.

Lâm Tiểu Đông trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê…

– Vị thiếu gia này, giấy phù Minh Văn thượng hạng, tác phẩm của Bạch Hồng đại sư, dùng ở phía trên bảo khí, tuyệt đối làm cho uy lực tăng phúc hai thành trở lên!

Ở bênsảnh giao dịch của hội giao dịch, một người mặc lễ phục bồi bàn giới thiệu cho một con cháu quý tộc, bình thường sau khi Minh Văn được vẽ ra sẽ chịu tải đến phía trên lá bùa, lấy để buôn bán, lúc sử dụng chỉ cần phát động lá bùa, Minh Văn tự nhiên sẽ khắc ở phía trên bảo khí, vô cùng tiện lợi.

Bên trong sảnh giao dịch của hội giao dịch này cũng không phải là tùy tiện vào được, cần năm lượng vàng phí vào bàn, đối với võ giả bình thường mà nói, đây cũng không phải là một số lượng nhỏ, đủ để bọn họ mua dược thảo tu luyện nửa tháng.

Lâm Minh cũng là vì từ trải mới tiêu tiền để vào đây, lúc này gia sản trên người hắn cũng chỉ còn dư lại sáu mươi lăm lượng vàng, đi vào bên trong sảnh giao dịch bước đi cũng phải cẩn thận, không cẩn thận đụng ngã lăn bình bình lọ lọ gì đó, bán mình cũng không đủ để đền.


Lâm Minh muốn biết, Minh Văn thuật rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, mà chế phẩm của Minh Văn thuật sẽ chỉ có thể thấy ở bên trong sảnh giao dịch, cho nên chỉ có thể dùng tiền đi tới nơi này.

– Tác phẩm của Bạch Hồng đại sư?

Cước bộ của con cháu quý tộc kia bỗng nhiên dừng lại, hiển nhiên bị danh hiệu của Bạch Hồng đại sư hấp dẫn:

– Có văn thư không?

– Đương nhiên là có, đây là chứng nhận của Minh Văn sư công hội đưa ra, thiếu gia yên tâm đi, sảnh giao dịch của chúng ta bán ra thứ gì thì đó đều là đồ thật, giả một bồi thường mười.

– Ừm, bao nhiêu vàng?

– Một ngàn năm trăm lượng, nếu là ngài có thẻ khách quý, có thể giảm mười phần trăm.

– Ừm… Ta sẽ suy nghĩ…

Con cháu quý tộc kia trầm tư chốc lát, hiển nhiên mặc dù xuất thân giàu có như hắn mà nói, một ngàn năm trăm lượng vàng cũng không phải là một số lượng nhỏ.

Nghe được cái giá tiền này, cho dù Lâm Minh sớm có chuẩn bị tâm tư, vẫn là lấy làm kinh hãi, một ngàn năm trăm lượng vàng, đây quả thực là đoạt tiền a!

Tuy nhiên… Nếu là chính mình học thành Minh Văn thuật, vậy còn không lợi gấp bội sao!

Nghĩ tới đây Lâm Minh liền trở nên kích động, hắn đã khẩn cấp muốn học Minh Văn thuật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.