Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 17: Niên tế (1)


Đọc truyện Vũ Cực Đỉnh Phong – Chương 17: Niên tế (1)

– Ngươi chính là nữ nhi của Bích Đình, tên là Bích Xuân đúng không? Uh, hình dáng có vẻ nhu thuận… Từ nay về sau, ngươi chính là tỳ nữ tùy thân của tiểu thư, cẩn thận hầu hạ cho tốt, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi!

Tiểu nữ hài năm đó mới mười hai tuổi sợ hãi nhìn người trước mặt, nhu thuận gật đầu, lập tức đi theo quản gia rời khỏi nơi ở rách nát…

– Tỳ, tỳ nữ Bích Xuân, ra, ra mắt tiểu thư…

“Nữ hài nhi nở nụ cười tươi tắn như hoa trước mặt, mặt bộ y phục lông cừu màu trắng, sắc mặt tái nhợt, trong suốt như tuyết, sau này chính là chủ nhân của chính mình sao?”

Bích Xuân len lén nhìn, đôi măt to mang theo vài phần mê man.

– Bích Xuân muội muội… Ngươi chắc là muội muội? Tỷ năm nay đã mươi ba tuổi rồi đó…

Nữ hài nhi với sắc mặt trong suốt như tuyết lạnh chạy tới trước mặt nàng, bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé cầm bàn tay nhỏ bé đầy chai sần sùi do quanh năm làm việc không ngơi nghỉ của Bích Xuân, híp con mắt lại, cực kỳ giống như Nguyệt Nha Nhi trên bầu trời cao. Bích Xuân nhất thời run lên, vẻ mặt tươi cười của nữ hài nhi lặng yên không một tiến động in sâu trong đầu nàng, không thể quên được…

Thời gian giống như nước chảy trôi đi. Hai nữ hài nhi tuổi nhỏ năm đó, tất cả đều đã biến thành thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy khí tức thanh xuân.


Nữ hài nhi giống như tuyết tinh linh vẫn như cũ, thích thuần màu trắng tinh khôi.

– Cô gia là nhị thiếu gia La Thiên Phong La gia, nổi danh thiên tài đệ nhất Thiên Đô Phủ! Hình như lần trước tiểu thư tới Tây Linh Sơn cầu phúc đã sớm gặp mặt rồi, mà lần đó cũng chính là được La Thiên Phong thiếu gia cứu, từ nay về sau trở thành một đoạn nhân duyên tuyệt đẹp.

Nghe được người bên cạnh nghị luận, trên khuôn mặt của thiếu nữ giống như tuyết tinh linh hiện lên mộ tia đỏ ửng hạnh phúc. Mà thiếu nữ xinh đẹp đứng phía sau nàng, trong con ngươi lại thoáng hiện lên một tia buồn bã, hơi lướt qua liền biến mất…

Thiếu nữ giống như tuyết tinh linh bỏ đi những bộ quần áo màu trắng thường ngày, thay vào đó là hỉ vào màu đỏ thẫm. Son môi đỏ mọng, khiến cho khuôn mặt trong suốt tái nhợt của nàng cũng mang thêm vài phần huyết sắc… Đây là thời khắc đẹp nhất của nàng.

– Xuân nhi, đẹp không?

Thiếu nữ tới trước mặt nàng dạo qua một vòng, giống như tuyết tinh linh, trên khuôn mặt nở nụ cười, hạnh phúc mà ngọt ngào.

Mà nàng, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười đáp lại, nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng trong đôi mắt, một tia buồn bã cũng theo đó lướt qua.

Hắn tới, cưỡi tuấn mã thượng cấp, mặc hồng bào, vẫn oai hung kỳ vĩ như cũ, dáng vẻ tràn đầy tự tin khiến cho quang mang khắp thiên hạ như tập trung hết trên người hắn. Hai mắt thâm tình, trên khuôn mặt anh tuẫn mang theo nụ cười sủng nịch mà ôn hòa. Hắn nhìn chăm chú vào tân nương mặc quần áo hỉ màu hồng, tại giờ khắc này, nàng biết chính mình đã trở thành người thừa. Nhưng không ai để ý tới nàng, con ngươi vốn buồn bã, lại càng thêm buồn bã.

La gia, thế gia lớn nhất Thiên Đô Phủ. La Thiên Phong, thiên tài chói mắt nhất La gia…

Hắn cấu kết với yêu ma? Không, điều này không có khả năng! Nàng biết hắn vô cùng cừu hận yêu ma, năm đó nàng tận mắt nhìn thấy hắn không chút nhíu mày giết chết rất nhiều yêu ma, không lưu tình chút nào! Người như hắn, sao có thể cấu kết với yêu ma? Đây là một âm mưu! Là âm mưu!

Khi tin tức hắn tử vong truyền về, khuôn mặt vốn hạnh phúc tràn trề của nữ hài nhi giống như tuyết tinh linh vuốt ve cái bụng đã dần dần to hơn… Đả kích tới quá mức đột nhiên, một tia huyết sắc trên mặt nàng trong khoảnh khắc biến mất, phảng phất như một lần nữa biến thành tuyết linh linh sắc mặt tái nhợt, trong suốt thiếu sức sống. Mà nàng, cũng lập tức lung lay muốn đổ… Thế nhưng nàng biết, tuyết linh linh có thể ngã xuống, còn nàng không được!

Ngày sinh con chung quy vẫn tới, nữ hài tử như tuyết tinh linh nằm trên giường bệnh, sắc mặt trong suốt phảng phất như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay đi. Nụ cười hạnh phúc đã biến mất từ lâu, trong đau khổ sinh ra một sinh mệnh mới, nước mắt trong suốt không ngừng tuôn rơi.


Nàng ngã bệnh, từ lúc tin dữ của hắn truyền tới, nàng đã bệnh không dậy nổi, cũng không còn nhìn thấy đôi mắt tuyết linh tinh giống như Nguyệt Nha nhi trước kia, cũng không thấy nàng nhanh nhẹn chạy qua chạy lại… Nàng âm thầm rơi lệ, mỗi ngày, ngồi bên cạnh giường nàng, làm bạn với thân thể từ từ gầy yếu của nàng…

– Xuân nhi… Đáp ứng ta, nuôi nấng Dật nhi trưởng thành… Nuôi nấng trưởng thành…

Khắc cuối cùng của sinh mệnh, nàng nắm chặt tay người bạn thân thiết dặn dò. Đôi mắt nàng rơi lệ, sinh mệnh bùng phát dữ dội, nhưng một câu cũng không phát ra.

Thần sắc nàng buồn bã, đôi con mắt đen láy từ từ nổi lên một tia mê man, lẩm bẩm tự nói:

– Phong ca, muội đến huynh… Cùng huynh…

Nàng là thê tử của hắn, hắn là tội nhân La gia, vội vã hỏa tang, tuyết linh tinh hóa thành một chén bụi.

Nàng đã chôn tro bụi tuyết linh tinh và di vật của hắn cùng một mộ, phảng phất tại trước mắt, nàng vẫn như cũ có thể thấy được thân hình oai hùng kỳ vĩ, nghe được tiếng cười to phóng tung, thấy được tuyết linh hinh đỏ ửng nhanh nhẹn khởi vũ…

Chỉ là phía sau bọn họ, một bóng hình xinh đẹp màu xanh, thiếu một bàn tay mời rượu, thiếu một đôi mắt ấm áp…


– Tiểu thư, Bích Xuân đã hoàn thành lời dặn dò của người… Bích Xuân rất nhờ người, rất nhớ người!… Ô ô…

Tuyết bay phơ phất, càng lúc càng thêm dày đặc, càng thêm lay động, thấm cái lạnh thê lương, Xuân di khóc giống như một hài tử bất lực thương tâm, tê tâm liệt phế…

La Dật đứng bên cạnh nàng, cũng không khỏi thở ra một hơi dài từ tận đáy lòng. Phải là một loại tình cảm sâu sắc như thế nào mới có thể khiến cho đối phương nói ra “nhiều ít muốn xuống dưới tiếp tục hầu hạ các người” đây? Là loại tình cảm sâu sắc như thế này mới có thể khiến cho một nữ tử tay trói gà không chặt giống như Bích Xuân, không hề buông bỏ một “thiếu gia phế sài” bị toàn bộ La gia phỉ nhổ, nuôi nấng hắn thành người? Mà ủy khuất và chua xót trong đó, có thể nói với ai nghe? Có thể nói với hai hiểu?

Bích Xuân giống như hài đồng thất thanh khóc rống, hành năm cũng chỉ có thời khắc này nàng mới có thể thỏa thích phát tiết chua xót và ủy khuất của bản thân, bằng không hơn mười năm tích lũy, chỉ sợ đã sớm bức nàng tới điên cuồng rồi…

– Xuân di, trở về đi… Phụ thân và mẫu thân thấy bộ dạng của người hiện tại, chỉ sợ lại thương tâm rất nhiều… Đừng nhu vậy, được không?

Một lúc lâu, La Dật rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng khuyên bảo Xuân di.

– Ô ô… Nhị gia… Tiểu thư… Bích Xuân rất nhớ các người… rất nhớ các người…

Tâm tình của Xuân di tựa hồ đã hoàn toàn tan vỡ, thân thể mềm nhũn nằm trên mặt đấy, lớn tiếng khóc rống, đối với lời nói của La Dật như không hề nghe thấy. Trước mắt của nàng, là nụ cười của hắn, thân hình anh vĩ của hắn, là đôi con mắt sáng như Nguyệt Nha Nhi kia…

La Dật khẽ thở dài một tiếng, ngón tay đặt lên gáy Xuân di, nhẹ nhàng dùng một chút lực, Xuân di nhất thời run lên, dừng khóc, trực tiếp hôn mê…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.