Đọc truyện Vụ Cốc – Chương 4: Món ăn mặn thứ nhất – Thương [bốn]
Từ Trinh cảm thấy huyệt thái dương như đang giần giật muốn nhảy dựng lên, nhưng chỉ có thể thở dài một tiếng, cúi người xuống, để nam nhân trong lòng nằm nghiêng cạnh bờ ao. Gần sát ôn tuyền có trải một tấm khăn mềm trắng lớn, tuy rằng là tấm đệm lót ngày thường khi tắm giẫm lên, nhưng cũng đủ mềm mại.
Thử chút nước ấm, sau đó để cho hai chân của Chung Nghị ngâm ở trong ao, thân thể nam nhân run nhẹ một cái, nhưng do Từ Trinh thử vừa phải mà rất nhanh thả lỏng lại. Đợi cho hai chân lạnh lẽo kia khôi phục lại độ ấm, lúc này mới mang vải mềm đến, dính nước ấm, cẩn thận rửa sạch hậu huyệt của nam nhân.
Xung quanh bể mặc dù ấm áp, Từ Trinh suy nghĩ một chút, vẫn giúp Từ Trinh đắp kín người lại. Cho dù nhìn gần được một lúc, hắn vẫn không có cách nào có thể quen được với hậu huyệt rách nát thê thảm kia. Nơi đó rách nát sưng đỏ dù dút một cái ống hút vào đã khó, hống chi chính còn cần nghĩ cách để tẩy sạch vết máu đen và vết bẩn còn bám lại, nhân tiện kiểm tra và bôi thuốc mỡ.
Mà tất cả những thứ này hiển nhiên là một vấn đề khó khăn.
Đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, Từ Trinh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng tầm mắt tập trung vào tay vịn bằng ngọc trắng ở bên cạnh bể. Vị cốc chủ giả của chúng ta ôm cả người và chăn đến chỗ đó, để thuộc hạ tựa vào chân mình, đồng thời cầm một chiếc khăn mềm đến, quấn từng vòng vào cổ tay hắn, sau đó mới lấy vài mảnh vải ướt trói tay lên tay vịn.
Tư thế hiển nhiên không thoái mái lắm, Chung Nghị khó chịu giãy giụa một chút, thiếu chút nữa trượt cả người vào trong ao. Từ Trinh vội vàng ôm kéo vào gần người y một chút, giúp điều chỉnh vị trí dễ dàng hơn. Trước mặt, nam nhận bị cột chặt trong một tư thế vô cùng xấu hổ, bụng của y để trên đùi của chủ nhân, mông đối diện với mặt của Từ Trinh. Nếu lúc này hắn vẫn còn tỉnh táo, nhất định cảm thấy xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chui xuống khe đất đi.
Từ Trinh lại không cảm thấy có gì khác thường, chỉ tách cặp mông nam nhân ra, cẫn thận bôi thuốc mỡ lên. Hậu huyệt sưng đỏ cũng có miệng vết thương nho nhỏ, lúc bị ngón tay động chạm vào, toàn thân nam nhân đang trong trạng thái hôn mê bỗng nhiên chấn động, muốn tránh ra theo bản năng. Phản ứng của Từ Trinh cũng nhanh, hắn lập tức ôm chặt lấy eo Chung Nghị, giữ chặt y vào trong khuỷu tay, sau đó cắn răng, lấy ra một lượng thuốc mỡ lớn, đẩy vào trong hậu huyệt ở giữa mông.
Mạnh liệt đau đớn khiến nam nhân phải co rút lại, trong lúc hôn mê, sức lực của Chung Nghị vô cùng lớn, y thở hổn hển, gào thét đến khàn cả giọng, vùng vẫy điên cuồng khiến Từ Trinh suýt chút nữa không giữ được.
Sợ Chung Nghị cắn vào đầu lưỡi, Từ Trinh vội vàng nghiêng người kẹp chặt lấy y, rút đai lưng của chính mình ra rồi nhắt vào miệng của Chung Nghị. Cùng lúc đó, ngón tay linh hoạt cũng không ngừng xoay tròn tiến sâu vào trong, cẩn thận bôi lên tràng ruột bị thương, mấy lần ra vào mới được coi là bôi xong thuốc.
Nhưng mọi thứ còn chưa kết thúc hoàn toàn, khi ôm người vào trong ngực, Từ Trinh không biết tình hình của Chung Nghị. trong lúc bôi thuốc, chân trái của nam nhân bắt đầu rút gân, mấu chỗ đâu đớn kết hợp lại, khiến y gần như không thở nổi. May mà thuốc là thuốc tốt nhất, lúc này đã giảm bớt đau đớn ở hậu huyệt, nhưng Từ Trinh vẫn như cũ không dám buông người này ra, chỉ cẩn thận xoa bóp bắp chân kết hợp vận khí từng chút một cho y. Cho đến khi hơi thở của nam nhân ổn định lại mới dám thở nhẹ ra một hơi.
Chuyện tiếp theo thì dễ làm hơn, dùng một cái khăn mềm hơi ẩm ướt lau chùi cẩn thận một lần, sau khi xác nhận thấy vết máu và mồ hôi đều đã rửa sạch sẽ, rồi lau cho khô. Vết bầm tím và vết roi không nghiêm trọng lắm, chỉ cần bôi đều một chút thuốc trị thương, cổ tay bị trói cũng được bảo vệ không tệ, chỉ để lại một vết hồng mờ mờ.
Việc đã làm xong, toàn thân tràn đầy mồ hơi khiến Từ Trinh cũng cảm thấy mệt mỏi.
Xoa nhẹ bả vai hơi cứng ngắc, vị cốc chủ giả này tắm rửa qua loa một chút, sau đó ôm Chung Nghị đi vào phòng bên.
So sánh với gian phòng kia, bên này có vẻ mộc mạc hơn. May mà lúc trước đã dặn dò, trong phòng không chỉ vô cùng ấm áp, chăn đêm cũng cực kỳ thoải mái. Từ Trinh đặt Chung Nghị lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho y, nghĩ nghĩ lại bọc một cái lò sưởi nhét vào cạnh bụng của y, sau đó đè ngang một bên giường. Cuối cùng bắt mạch cho y, xác định tạm thời không sao, hắn liền yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, nhân tiện sắp xếp lại trí nhớ đang lộn xộn trong đầu.
Hắn không biết vì sao mình có thể thay thể dược chủ nhân của thân thể này, nhưng trí nhớ vẫn còn lưu lại. Bạch Lâm vụ cốc, nổi tiếng về võ học, trong giang hồ mọi người đều biết, nhưng ít người biết vị trí của nó. Nó không chính không tà, làm cho người khác vừa muốn hâm mộ lại sợ hãi. Mà cốc chủ hiện tại là Dung Tình, đó cũng là tên thật của cỗ thân thể này.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ trinh thở dài một tiếng, yên lặng vuốt lông mày đang cau chặt của Chung Nghị, cuối cùng đứng dậy bước ra cửa.
Cho dù như thế nào, ở vụ cốc này, có thể lúc nào cũng nắm bắt dược hành động của “Dung Tình”, để cho hắn trong lúc không biết gì mà bị trúng độc… Chỉ có một người.