Vụ Bí Ẩn Con Két Cà Lăm

Chương 7: Vị Khách Bất Ngờ


Bạn đang đọc Vụ Bí Ẩn Con Két Cà Lăm – Chương 7: Vị Khách Bất Ngờ

BA THÁM TỬ đang thất vọng nhìn nhau, thì giọng nói khỏe mạnh của thím Mathilda, vợ ông Titus Jones, vang lên khắp Thiên Đường Đồ Cổ.
– Hannibal! Bà Jones la lên. Hannibal đâu rồi. Một cậu bé Mêhicô…
Một cậu bé Mêhicô! Cùng một ý nghĩ đồng thời nảy ra trong đầu ba thám tử. Ba cậu nhớ ngay đến người đàn ông Mêhicô bán dạo.
Cả ba cùng lao vào đường hầm số 2, đi vòng qua một đống đồ đạc linh tinh và đến được phần chính của kho.
– Thím cần con hả thím Mathilda? – Hannibal hỏi.
Bên cạnh bà Jones, một cậu bé Mêhicô cao gần bằng Bob đang đứng chờ. Cậu bé mặc một chiếc áo sơ mi và một cái quần rách rưới. Cậu đang nắm dây cương một chú lừa cột ở một chiếc xe kéo cũ kỹ hai bánh.
– Cậu bé này muốn gặp con, Hannibal à – bà Jones nói. Hôm nay con có thể tự do. Nhưng ngày mai, thím báo trước cho con là sẽ có việc làm. Chú Titus của con sẽ quay về từ một chuyến mua hàng.
– Vâng, thưa thím Mathilda – Hannibal đáp.
Bà Jones trở vào văn phòng của Thiên Đường Đồ Cổ.
Cậu bé Mêhicô không hề cử động, cặp mắt đen của cậu nhìn hết vật này đến vật khác. Cuối cùng cậu bé quay sang ba thám tử và nói với Hannibal.
– Senor(*) Hannibal phải không? – Cậu bé Mêhicô hỏi. (Senor: Ông – tiếng Tây Ban Nha)
– Phải, anh là Hannibal Jones đây – Cậu mập xác nhận.
– Còn em tên là Carlos – Cậu bé trả lời.
Cậu bé nói chuyện có giọng Mêhicô khá dễ thương.
– Em xem ôtô được không? Cậu bé hỏi.
– Ôtô nào? Hannibal ngạc nhiên.
– Ôtô bằng vàng. Em rất muốn xem… Carlos nói khẽ.
Cậu bé định mỉm cười, nhưng cậu đột nhiên hoảng sợ và nghiêm túc trở lại:
– Xin lỗi, senor Hannibal. Em rất thích ôtô. Tất cả ôtô. Một ngày nào đó, em sẽ có một chiếc của mình.
– Nếu em đến đây để nói chuyện về ôtô, thì ta hãy vào xưởng đi – Hannibal đề nghị.
Carlos phân vân một hồi. Rồi cậu bé buộc dây cương của con lừa vào cái cột và trìu mến vuốt ve nó.
– Mày ở lại đây, tao ra ngay, Pablo nhé.
Một lúc sau, bốn cậu ngồi vòng tròn trong xưởng của Hannibal, và Carlos kinh ngạc nhìn mấy thứ đồ linh tinh xung quanh mình.
– Carlos à, em có biết gì về chiếc Ranger màu đen không? Hannibal hỏi.
Cậu bé Carlos gật đầu lia lịa.
– Biết, biết! Senor Hannibal ạ. Tối hôm qua, bạn Esteban của em ghé nhà chơi. Bạn ấy có nói senor Hannibal Jones đang tìm thông tin về một chiếc Ranger màu đen có bảng số xe tận cùng bằng số 13.
Ba thám tử nín thở chờ đợi phần tiếp theo. Carlos tràn trề hy vọng nhìn ba cậu.
– Bạn Esteban còn nói sẽ có thưởng.
– Tất nhiên là có thưởng! Peter kêu lên bằng một giọng khiến Carlos lại hoảng sợ. Em có thấy chiếc Ranger hả? Em có biết nó đang ở đâu không?

– Em thấy chiếc Ranger và senor mập. Nhưng em không biết giờ cả hai đang ở đâu. Đó là… (cậu bé đếm trên ngón tay). Cách đây, hai… bảy ngày!
– Bảy ngày! Peter thất vọng. Vậy mà bảy ngày sau, em còn khả năng nhớ về một chiếc xe à?
– Ồ! Có chứ, em rất thích ôtô. Em mơ ước về ôtô… Chiếc Ranger đen là một chiếc xe rất đẹp. Em còn nhớ số xe: AK 4, 5, 1, 3. Ghế nệm bọc da màu đỏ. Có vết trầy nhỏ trên thanh bảo hiểm phía trước. Có vết lõm vào trên thanh bảo hiểm phía sau.
Ba thám tử khâm phục nhìn cậu bé Carlos. Nhiều cậu bé trai biết nhận dạng kiểu và năm sản xuất của chiếc xe nhìn thấy, nhưng đến một tuần sau còn nhớ số xe và các vết trầy xước thì chịu…!
– Như vậy chắc chắn có thể giúp cho cảnh sát tìm ra ông này, – Hannibal vừa véo môi vừa nói, nhưng ta đã hứa không cho cảnh sát biết mà. Carlos à, gần đây hơn em có nhìn thấy lại chiếc Ranger không?
Cậu bé Mêhicô buồn rầu lắc đầu.
– Vậy thì không được thưởng hả? Cậu bé hỏi. Không có cách nào để được đi chơi trong chiếc ôtô đẹp bằng vàng hả?
– Để xem sao Carlos nhé! Hannibal hứa. Trước hết, em hãy kể cho các anh nghe em đã nhìn thấy ông Claudius và chiếc xe của ông ấy trong hoàn cảnh nào.
– Ông ấy đến gặp bác của em, về vấn đề những con két.
– Sao hả?
– Mấy con két ấy?
– Két hả? Peter thét lên. Vậy chính bác em đã bán con két Shakespeare và con két Patapon sao?
– Và cả mấy con kia nữa. Tất cả mấy con két có tên kỳ lạ, cũng là do bác em bán.
-Tên kỳ lạ như thế nào? Hannibal hỏi.
Carlos đưa tay vào mái tóc đen rậm.
– Trước hết có Shakespeare và Patapon – cậu bé đáp.
– Mấy con đó thì tụi anh biết rồi – Peter nói. Còn mấy con kia?
– Rồi có Sherlock Holmes và Robin Hood.
– Sherlock Holmes và Robin Hood – Peter vừa lặp lại vừa ghi. Rồi sao nữa?
– Rồi thuyền trưởng Kidd và Scarface chỉ có một mắt.
– Là sáu – Bob đếm. Hết rồi hả?
– Còn tên hải tặc Râu Đen nữa. Chúng đủ màu sắc hết, đầu thì vàng… Ngoại trừ Râu Đen.
– Râu Đen – Bob nói, chắc là con chim mà ông Fentriss nói cho ông Claudius nghe và ông Claudius tỏ ra hết sức quan tâm. Babal à, cậu nghĩ cả bảy con két đều liên quan đến vụ này hả?
– Cái đó còn phải xác minh đã. Carlos ơi, em khẳng định là người đàn ông mập đã đến gặp bác em về vụ mấy con két cách đây một tuần à?
– Đúng, đúng, ông ta đến lấy két.
– Và bác của em giao két cho ông ta à?
– Không – Carlos buồn bã trả lời. Bác em đã bán két hết rồi. Senor mập sẵn sàng đưa một ngàn đôla để mua con két. Nhưng bác Ramos không còn két nữa. Do bác em không nhớ là bác đã bán két cho ai, senor mập nổi giận. Nhưng thưa senor Hannibal, như thế không đúng. Bởi vì bác Ramos của em không biết đọc, không biết viết. Nên bác em bán két, nhận tiền, mà không có làm hóa đơn.
– Từ chuyện đến thăm này, ông Claudius đang cố gắng lần ra dấu vết mấy con két – Hannibal nói, và vì một lý do không rõ nào đó, ông ta lấy cắp tất cả những con két mà ông ta tìm thấy. Các cậu thấy là bắt đầu có thông tin rồi không. Trạm tiếp âm ma đã cho kết quả, mặc dù không đúng hoàn toàn với loại thông tin mà ta mong đợi.

– Nếu cậu muốn biết ý kiến mình, thì mình nghĩ bắt đầu có thông tin hơi nhiều quá đấy! Peter kêu. Lúc đầu, bọn mình phải tìm ra một con két. Sau đó thành hai con. Bây giờ, chắc là cậu muốn tìm ra đủ bảy con đúng không?
Hannibal không phủ nhận lời kết luận của thám tử phó.
– Bảy chú két là thành phần của cùng một vụ bí ẩn, – Hannibal tuyên bố. Để làm sáng tỏ vụ bí ẩn, cần phải tìm ra chúng.
– Ê! Ai bảo phải làm sáng tỏ vụ bí ẩn? Vấn đề là chỉ tìm lại con Shakespeare và con Patapon mà…
Có phản đối cũng vô ích, Bob biết rõ là Peter nói cũng uổng công và chính Peter cũng biết đều đó. Một vụ bí ẩn đối với Hannibal Jones, cũng giống hệt như một cục xương đối với một chú chó, cậu sẽ không thả cục xương ra, khi chưa rút hết tủy.
Bây giờ, thám tử trưởng đang nói chuyện với cậu bé Mêhicô.
– Carlos à – Hannibal nói, các anh rất cám ơn em về những thông tin mà em đã cung cấp. Nhưng sao em lại bỏ công đến đây? Đáng lẽ em điện thoại cũng được vậy?
– Em hy vọng mang phần thưởng về trên chiếc xe kéo – Carlos đáp. Mà thưa senor Hannibal, em cũng không đủ tiền để gọi điện thoại…
Ba thám tử nhìn nhau. Tất nhiên cả ba đều không giàu có. Nhưng nghĩ rằng có người thậm chí không đủ tiền để gọi điện thoại, làm các cậu bùi ngùi.
– Thôi thế này – cậu nói. Em nghe nhé, Carlos à, dù sao em cũng được quyền nhận một phần của phần thưởng, bởi vì em đã chỉ phương hướng cho các anh. Cái mà các anh hy vọng có được, là địa chỉ của ông Claudius.
– Địa chỉ của senor mập! Carlos kêu, cặp mắt sáng lên rực rỡ. Ồ! Nhưng cái đó thì dễ quá!
Cậu bé lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra.
– Senor mập có đưa danh thiếp cho bác Ramos để bác báo khi nào bác tìm ra một trong những người mua két.
Trên danh thiếp có tên và địa chỉ của ông Claudius.
Khi ba thám tử giành nhau để đọc dòng chữ ghi trên danh thiếp, thì đèn đỏ trên máy in chớp chớp. Đó có nghĩa là điện thoại trong Bộ tham mưu đang reng. Cần phải trả lời.
– Em nhắm mắt lại đi Carlos! Hannibal ra lệnh.
– Vâng, thưa senor Hannibal – Carlos vừa nói vừa làm theo.
– Peter, cậu ở lại với Carlos. Bob đi với mình. Bọn mình về ngay.
Trong khi Carlos nhắm mắt. Bob và Hannibal chui vào ống thông gió bí mật đến Bộ tham mưu.
Hannibal nhấc ống nghe.
“A lô!” có tiếng nói.
Đó là giọng phụ nữ. Người nói dường như sợ người khác nghe nên hạ giọng nói rất thấp.
– Có phải cậu là Hannibal Jones, người đang tìm chiếc xe của Claudius không?
– Dạ chính cháu đây, thưa cô. Cô có thể cho cháu biết xe đang ở đâu không ạ?
– Xe đang nằm ở một chỗ mà không ai có thể nhìn thấy được – giọng nói bực bội trả lời. Và tôi khuyên cậu đừng có cố tìm ra, hiểu chưa? Tính khí ông Claudius rất nóng, xen vào việc của ông ấy có thể rất nguy hiểm. Cậu lo việc của cậu đi như vậy sẽ an toàn hơn.
Người đầu dây đằng kia cúp máy.

Bob và Hannibal nhìn nhau. Hannibal vẫn còn cầm trong tay danh thiếp có ghi địa chỉ của ông Claudius. Nhưng sau lời cảnh cáo này thì…
Hannibal chậm chạp bỏ danh thiếp vào túi.
– Mỗi việc làm một lúc thôi – cậu quyết định. Trước tiên phải trao phần thưởng cho Carlos. Rồi phải đến gặp bác của Carlos, có lẽ bác ấy sẽ cung cấp thêm thông tin cho ta. Sau đó, ta sẽ còn thời gian để lo về ông Claudius.
Một đoàn xe kỳ lạ rời khỏi Rocky gần hai tiếng sau. Tất nhiên đi trước là chiếc xe Rolls tuyệt đẹp do chú Warrington lái. Hannibal, Peter và Carlos ngồi trên yên sau. Bob phải đi thư viện lo một số công việc.
Chiếc xe tải nhỏ của Thiên Đường Đồ Cổ, do anh Konrad – công nhân làm cho ông Titus Jones lái, chạy phía sau xe Rolls. Xe tải chở “phần thưởng” của Carlos. Ba thám tử không ít ngạc nhiên về những cái Carlos đã chọn: ba cái rui, một cánh cửa, một cửa sổ và vài cái đinh, để sửa căn nhà của bác cậu bé.
Hannibal có nói nhỏ cho thím Mathilda nghe rằng Carlos và bác cậu bé không dư dả lắm. Bà Jones vốn rộng lượng đã xuất số hàng đủ 25,13 đôla, và còn đưa lại cho Carlos 5 đôla!
Tuy nhiên các rui, cánh cửa, cửa sổ, đinh và xô nước sơn mà bà Jones cho thêm quá nặng đối với con lừa tội nghiệp. Không biết làm thế nào Carlos có thể mang chiến lợi phẩm về nhà. Thế là hai anh công nhân, Hans và Konrad, đã giải quyết vấn đề bằng cách cho chú lừa Pablo và chiếc xe kéo lên xe tải cùng với các vật tư! Kết quả: chú lừa Pablo cũng được hưởng một chuyến đi chơi bằng xe!
Sau khi rời thành phố Rocky, đoàn xe đến một vùng nghèo nàn. Xung quanh là những cánh đồng khô cằn và những căn nhà lụp xụp. Một đám trẻ chạy đến để ngắm chiếc xe Rolls xinh đẹp, còn Carlos thì thò đầu ra cửa sổ kêu:
“José ơi! Esteban ơi! Margarita ơi! Nhìn này! Mình đi xe bằng vàng!”
Trước khi vào một con đường gồ ghề. Carlos đề nghị đi bộ phần đường còn lại, để không làm hư bộ phận giảm xóc của chiếc Rolls.
– Bây giờ không còn xa lắm – cậu bé giải thích.
Hannibal cho xe chú Wamngton về. Peter và cậu sẽ về theo xe tải của anh Konrad.
Chẳng bao lâu, ba cậu nhìn thấy nhà của Carlos, căn nhà ổ chuột thiếu mất một vách tường, cửa sổ và cả cánh cửa để có thể gọi là nhà.
– Khi bác em đến đây từ Mêhicô – Carlos nói, bác hoàn toàn không có tiền. Ở trong cái nhà này, bác chỉ trả tiền thuê có 5 đôla một tháng.
Cậu bé Mêhicô hài lòng vỗ cái túi áo, nơi cậu đã cất tờ 5 đôla của thím Mathilda cho.
– Với cái này, em trả tiền một tháng thuê nhà. Sau đó em sẽ sửa nhà lại. Bác Ramos sẽ không bị ho nữa, rồi khi bác hết bệnh, bác có thể đi làm.
Trước nhà có một chiếc xe ôtô đen, hiệu thường.
– Ai đến nhà bác Ramos nhỉ? Cậu bé thắc mắc. Em rất lo…
Carlos bước nhanh lên; Peter và Hannibal làm theo. Khi đến gần nhà, có tiếng nói chuyện lớn tiếng vang lên.
– Giọng ông Claudius! Peter kêu lên.
– Có chịu nói không, hả đồ bần tiện, nếu không tao cắt hai cái tai mày! – Giọng nói đầy vẻ đe dọa.
– Bác Ramos ơi! Bác đừng có chịu thua senor mập! Carlos la lên.
Ba cậu chạy ào vào căn nhà ổ chuột.
Một ông già ho sù sụ đang nằm trên một cái giường tồi tàn. Ông Claudius mập đang cúi xuống giường, quay lưng lại cửa ra vào. Hình như ông Claudius đang tóm lấy cổ bác Ramos?
– Mày không nhớ mày đã bán con két đầu cho ai, thì tao hiểu. Nhưng còn Râu Đen? Con két cuối cùng! Tao đã có bốn con và tao sẽ tìm ra những con còn thiếu, nhưng tao phải có Râu Đen. Mày phải nhớ ra mày đã bán nó cho ai. Nhớ đi, nếu không tao…
Với sức lực của một con chồn vồ con chuột, Carlos lao vào chân của người đàn ông mập. Khi cậu bé tới, ông Claudius xoay người tại chỗ. Ông chỉ dùng một bàn tay nhấc thằng bé lên bằng cổ áo sơ mi rách rưới.
– Lùi lại! ông Claudius la Hannibal và Peter. Lùi lại, nếu không tao vặn cổ thằng ranh con này, rồi vặn cổ tụi bây.
– Tấn công hắn đi! Carlos hét lên. Hắn làm đau bác Ramos đang bệnh và không tự vệ được.
– Không được nhúc nhích, đồ nhóc! Gặp tụi bây như thế là đủ lắm rồi.
Ánh mắt ông Claudius đầy đe dọa… Đúng lúc đó, áo sơ mi của Carlos rách ra. Cậu bé Mêhicô rơi xuống đất và bấu lấy bắp chân của người đàn ông mập. Hannibal và Peter lao đến tiếp viện. Peter cố gắng ôm ông Claudius, còn Hannibal nhào xuống chân để giúp Carlos.
Nhưng người đàn ông mập khá mềm dẻo. Chỉ bằng một động tác, ông hất Carlos đi. Ông xoay tại chỗ để thoát khỏi Peter và Hannibal, rồi bằng hai bước ra đến cửa. Ba cậu chạy theo ông ta, nhưng chỉ kịp nhìn thấy ông nhảy lên xe bỏ chạy, trong khi anh Konrad mới đến đang ung dung tìm chỗ đậu xe tải.
– Phải chi kịp báo cho anh Konrad! – Peter hối tiếc nói.
– Hoặc phải chi mình không nói chú Warrington về! Hannibal nói thêm. Không sao. Ta đã có địa chỉ của ông ấy: đó mới là cái chính!

– Phải – Peter tán thành. Mình thấy rõ ràng là ông Claudius không có cảm tình với chúng ta.
– Ông ấy tức giận, và sự tức giận xuất phát từ nỗi sợ hãi – Hannibal tuyên bố. Ông ấy tức giận chúng ta bởi vì ông ấy sợ chúng ta.
– Ông ấy sợ bọn mình! Bộ cậu không sợ ông ấy à ?
– Đối với ông ấy – Hannibal đáp, chúng ta có một cảm giác lo sợ chính đáng được tiết chế bởi lòng tin vào chính nghĩa thuộc về ta.
– Đó là cậu nói cậu. Phần mình, cảm giác lo sợ của mình hoàn toàn không được tiết chế bởi cái gì cả.
Đúng lúc đó, Konrad xuất hiện ở khung cửa.
– Dỡ hàng xuống không? Konrad hỏi.
– Dạ, anh dỡ hàng xuống giúp – Hannibal trả lời
Konrad chưa kịp bắt tay vào việc, thì một người phụ nữ luống tuổi bước vào, tay cầm một cái hộp các-tông to lớn có đục lỗ.
– Ai vậy? Hannibal hỏi.
– Một người đàn bà anh nhìn thấy trên đường. Bà ấy đi đến đây. Trông bà ta không tử tế lắm, nhưng anh vẫn cho bà ta đi nhờ xe.
Đúng là con người đó có vẻ không tử tế lắm. Bà ta nhìn trừng trừng Hannibal và Peter với một vẻ hoài nghi.
– Các cậu hãy nhanh nhanh nói cho tôi biết tên Ramos mắc dịch kia đang ở đâu?
Bà sẵng giọng ra lệnh.
– Bác Ramos của cháu đang bệnh – Carlos vừa trả lời vừa ra đứng giữa hai người bạn của mình. Bà cần gì?
– Tôi muốn ông ấy trả lại tiền cho tôi! Bà nói với một giọng hách dịch. Ông ấy bán cho tôi cái con chim gớm ghiếc kia và nói rằng đó là loại két hiếm, trong khi đó chỉ là loại chim sáo đá tầm thường. Mà nó lại nói chuyện không đàng hoàng tí nào!
Bà nhét thùng các-tông vào tay Carlos.
– Bây giờ, trả lại 5 đôla đây! Đừng tưởng lừa bán cho tôi một con chim sáo đá mà nói là két hiếm!
Sau khi chuyển thùng các-tông cho Peter cầm giúp, Carlos buồn bã đút tay vào túi.
Tờ bạc 5 đôla của thím Mathilda là toàn bộ gia sản của cậu bé. Tuy nhiên Carlos vẫn đưa cho người phụ nữ và thậm chí còn cố gắng mỉm cười.
– Xin lỗi bà – cậu bé nói. Bác của cháu bệnh nặng. Tiền của bà đây.
– Một con chim sáo mà dám nói là két! Bà vừa lặp lại vừa cất tiền, rồi khệnh khạng đi ra cửa.
– Chắc chắn là Râu Đen, Carlos giải thích cùng hai người bạn mới. Nó nói chuyện hay đến nỗi bác em nghĩ nó là két.
Carlos mở thùng các-tông ra. Một con chim nhỏ, có bộ lông xanh đen và cái mỏ vàng to, xuất hiện, nó xù lông, vỗ cánh rồi đậu lên vai Peter.
– Đâu phải sáo đá! Hannibal thốt lên. Đây là con yểng. Yểng nói chuyện còn giỏi hơn cả két. Những con yểng được dạy nói tốt đáng giá nhiều tiền lắm.
– Ta là hải tặc Râu Đen! Chú chim đột ngột kêu lên bằng một giọng bị khàn. Ta đã chôn kho báu của ta để cho người quá cố giữ dùm. Ô hô hô! Một chai rượu rum!
– Râu Đen! Đó là con chim mà ông Claudius nhất định đòi tìm ra cho bằng được, Hannibal nói. Và chính ta đang có nó.
Nhưng lúc đó, có lẽ do bị đói, Râu Đen nhìn thấy dái tai của Peter ngay tầm mỏ nó và kẹp thật mạnh. Peter kêu lên một tiếng đau đớn, rồi dùng tay xua nó đi. Con yểng cất cánh bay qua cửa sổ đang mở rộng và bay về phía bầu trời xanh.
– Peter! Do cậu mà chúng ta vừa mất đi một dấu vết hết sức quan trọng! Hannibal la lên.
– Hay hơn là cậu nghĩ đến máu mà mình đang bị mất! Peter vừa đáp vừa chậm khăn tay vào tai.
Nhưng thật ra. Peter cảm thấy mình có lỗi. Râu Đen đã nói ra một câu còn bí ẩn hơn cả con Shakespeare và Patapon, có đúng không? Có phải nó đã đề cập đến một kho báu được chôn giấu?…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.