Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan

Chương 26


Bạn đang đọc Vụ Bê Bối Ở Sung Kyun Kwan: Chương 26


“Hôm nay huynh ấy cũng không về sao? Từ lúc huynh ấy ra ngoài đến giờ không nghe tin tức gì cả…”
Những lời lẩm bẩm của Sun Joon làm Yoon Hee khó nghĩ. Chàng vẫn đang tin rằng Jae Shin mãi không chịu về trường là lỗi của mình. Yoon Hee muốn kể với chàng chuyện xảy ra ở Tỳ Bộc sảnh, nhưng cô đã hứa với Jae Shin, nên không thể mở miệng được.
“Sòng bạc có phải là nơi rất nguy hiểm không?”
“Sao cơ?”
“Kiệt Ngao sư huynh, huynh ấy từng bị thương ở đó nhiều lần rồi, nên…”
“Chắc không phải đâu. Khi ở trong trường, có bao giờ huynh ấy đến Hưởng Quan sảnh chơi bạc đâu. Theo tôi thấy huynh ấy không phải người thích mấy trò cá cược bài bạc. Có lẽ huynh ấy đã đi đâu đó. Không phải sòng bạc đâu…”
Sun Joon gấp sách lại rồi dọn chiếc bàn đọc sang một bên, bắt đầu trải đệm. Yoon Hee cũng dọn bàn của mình. Sau khi trải xong chăn đệm của mình, hai người còn trải cả chiếc đệm vắng chủ của Jae Shin, đề phòng trường hợp gã quay về. Đã mười ngày liên tiếp, chiếc đệm ấy không hề có chút hơi người khi được gấp lại vào buổi sáng. Sun Joon nhìn chỗ trống ấy rồi thở dài.
“Chuyện Kiệt Ngao sư huynh không trở về không phải là tại huynh đâu.”
“Làm sao cậu biết được?”
“Hơ? Chuyện đó… Vì tôi biết Kiệt Ngao sư huynh không phải là người hẹp hòi như vậy.”
Yoon Hee cười thật tươi để an ủi Sun Joon. Nhưng trong buổi tối chỉ có hai người thế này, nụ cười ấy lại trở thành thuốc độc. Sun Joon cố không nhìn Yoon Hee, cởi lớp áo ngoài ra chuẩn bị đi ngủ. Thời tiết mỗi ngày một nóng, có vẻ như lớp áo lót của Sun Joon cũng mỏng dần đi. Dưới lớp áo mỏng, thấp thoáng có thể nhìn thấy cả khuôn ngực chắc chắn của chàng. Trái tim Yoon Hee bất giác nóng bừng, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Để che giấu điều đó, cô phải cố cầm sách lên chắn trước mặt. Sun Joon nằm trong chăn lên tiếng hỏi:
“Hôm nay cậu lại thức khuya nữa sao?”
“Vâng, tôi đọc thêm một chút nữa thôi… Vừa rồi vì mấy người kia nên tôi bắt đầu học hơi muộn.”
“À phải rồi, vừa nãy mấy đồng môn đến năn nỉ cậu cho xem tập ghi chép. Chẳng cứ gì họ, đến tôi còn muốn xem nữa là. Tài viết của cậu đáng nể thật đấy.”
“Tôi không tài giỏi đến thế đâu.”
“Mà cậu cũng đừng cố sức quá. Đêm đã khuya thế này rồi.”
“Cứ nghĩ đến buổi điện Tuần đầu điện giảng[1] ngày mai là tôi không tài nào ngủ được. Sao Sung Kyun Kwan suốt ngày kiểm tra thế không biết. Hôm nào cũng trả bài, tháng nào cũng Lê tào nguyệt giảng, rồi hai tháng một lần Tuần đầu điện giảng, ngoài ra mỗi năm còn bốn lần Tiết nhật chế, thêm Ký đáo thống kê, Biệt thí, Yết thánh thí vào mùa xuân và mùa thu, rồi thì chưa kể hoàng thượng rảnh rỗi lúc nào lại đích thân chủ trì Điện thí… Thật là…”
[1] Tuần đầu điện giảng: là kỳ thi được tổ chức tại hoàng cung vào các tháng chẵn, chỉ các nho sinh được hoàng thượng chọn ra từ bài kiểm tra chữ đẹp mới được tham gia.
“Cậu giỏi học thuộc lắm mà. Không cần phải lo như vậy đâu.”
“Dù có học thuộc nằm lòng đi chăng nữa, phải đứng trước mặt hoàng thượng mà trả lời cũng đâu dễ dàng gì. Huynh thì lúc nào cũng điềm tĩnh lạ lùng. Mọi người đều nghĩ chắc chắn huynh sẽ qua buổi Tuần đầu điện giảng này suôn sẻ thôi. À mà Kiệt Ngao sư huynh cũng được chọn, tính sao đây?”
“Tôi cũng không biết. Thôi cậu đừng lo nữa, đi ngủ sớm đi. Như vậy ngày mai khi đứng trước mặt hoàng thượng mới đỡ run. Tôi ngủ trước đây.”
Chàng đúng là một người sống nguyên tắc. Luôn ngủ và thức dậy vào một thời gian nhất định. Chẳng buồn bận tâm ngày mai có buổi kiểm tra quan trọng hay không. Lẽ nào trong chàng tích trữ một thứ năng lượng khác với mọi người? Dưới ánh đèn mờ, Yoon Hee lén nhìn chàng qua cuốn sách. Khuôn mặt Sun Joon hiện lên đẹp hơn bao giờ hết, khiến trái tim Yoon Hee chao đảo.
Một bóng người xuất hiện dưới tán cây ngân hạnh trong sân Minh Luận đường. Ánh trăng rằm càng làm cho cái bóng ấy đậm hơn. Cái bóng di chuyển với những bước chân nhẹ nhàng không gây ra tiếng động, tiến vào Đông trai rồi dừng lại dưới gốc cây bồ kết. Khuôn mặt Jae Shin hiện ra dưới ánh trăng. Gã đếm số cửa sổ nằm san sát nhau để tìm Trung nhị phòng. Nhìn thấy ánh đèn hắt lên cửa sổ, Jae Shin đoán Yoon Hee vẫn còn chưa ngủ. Gã nhìn chăm chăm vào ô cửa như thể đang nhìn thấy chính cô.
Yoon Hee thổi tắt đèn, giấu khuôn mặt đẹp đang giày vò cô của Sun Joon vào bóng tối. Thế nhưng ánh trăng hôm nay lại sáng hơn hẳn ngày thường, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt chàng làm trái tim Yoon Hee càng thêm khó xử. Dù gì cũng không thể có được con người này, thôi thì nhắm mắt lại để không nhìn thấy nữa là hơn. Yoon Hee chui vào trong chăn, kéo chăn che kín mắt mình. Vậy mà, như thể muốn phá tan mọi cố gắng của Yoon Hee, mu bàn tay của hai người vô tình chạm nhau.
Có vẻ như Sun Joon đang ngủ rất say, chàng nằm im không nhúc nhích. Yoon Hee lấy hết can đảm chạm vào tay chàng. Tay đàn ông, nhưng lại rất mềm. Và ấm đến nỗi Yoon Hee suýt rơi nước mắt. Cô bắt đầu rờ đến từng ngón tay, cả lòng bàn tay nữa. Yoon Hee cũng tìm thấy vết sẹo từ hôm thi mộc cầu. Hình ảnh bờ vai rộng ngày hôm ấy hiện ra trước đôi mắt đang nhắm nghiền của Yoon Hee.
Yoon Hee nắm lấy ngón tay cái của Sun Joon rồi ló đầu ra khỏi chăn. Cô ngắm nhìn khuôn mặt chàng. Sun Joon đang nằm bên cạnh cô. Khuôn mặt chàng thật gần. Có thể sau này cô sẽ rất đau khổ khi nhớ đến khuôn mặt này. Bàn tay Yoon Hee khẽ chạm lên khuôn mặt Sun Joon nhẹ nhàng như một bông hoa tuyết. Sau khi sờ trán và sống mũi cao của chàng, ngón tay Yoon Hee đã thay ôi cô chạm vào môi chàng.
Là cảm giác này sao? Bờ môi chàng mềm và ấm như vậy sao? Khi nhìn bằng mắt và khi cảm nhận bằng đầu ngón tay thật khác nhau.
Yoon Hee tự nhủ, lý do cô nhỏm người dậy và đặt môi mình lên môi Sun Joon là chỉ vì cô muốn kiểm tra sai lệch giữa xúc giác và thị giác mà thôi. Và cũng vì cô không muốn chỉ cảm nhận đôi môi ấy bằng mấy đầu ngón tay mình…
Cảm giác khi chỉ nhìn bằng mắt khác hẳn với khi chạm bằng tay, và khi chạm bằng tay cũng khác hoàn toàn với khi chạm bằng môi. Môi chàng có một mùi hương kỳ lạ, hương thơm làm ma mị đầu óc cô, khiến cô không tài nào rời ra được…
Sau một hồi đứng dưới gốc cây bồ kết nhìn đăm đăm vào cửa sổ căn phòng đã tắt đèn, Jae Shin cúi xuống nhặt mấy hòn sỏi to bằng hạt đậu, bắt đầu ném về phía cửa sổ Trung nhị phòng.
Tốc! Tốc! Tốc! Tốc!
Yoon Hee vẫn đang đặt môi mình lên môi Sun Joon, đột nhiên nghe một loạt tiếng động lạ thì giật mình ngồi dậy. Có ai đó đang ném sỏi vào cửa sổ phòng cô. Yoon Hee khoác thêm một chiếc áo nữa rồi thận trọng mở cửa sổ ra.
Jae Shin vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Yoon Hee xuất hiện ở khung cửa sổ thì liền cười toe toét thì thào:
“Này, ra đây. Đi chơi.”
Yoon Hee la lên khe khẽ:
“Á! Kiệt Ngao sư huynh! Huynh có biết tôi lo cho huynh đến mức nào không hả?”
Nói rồi, cô quan sát gã từ trên xuống dưới. Giày, nón, áo quần đều là đồ mới, nhìn bên ngoài cơ thể cũng hoàn toàn lành lặn. Jae Shin bước đến đứng trước khung cửa sổ.
“Đã bảo ra đây rồi mà! Ngủ vào một đêm trăng sáng như thế này, ngươi không thấy phí sao?”
“Ngày mai phải tham gia Tuần đầu…”
Mặc kệ Yoon Hee nói, Jae Shin đưa tay vào kéo cô ra ngoài cửa sổ.

“Khoan… Khoan đã.”
“Suỵt! Giai Lang tỉnh dậy bây giờ. Nếu muốn phá giấc ngủ của hắn thì làu bàu nữa đi.”
Sau khi lôi được Yoon Hee ra ngoài, Jae Shin cởi đôi giày của mình ra đặt trước mặt cô rồi ném tất và nón của mình vào trong. Rồi cứ thế chân trần, gã nắm tay Yoon Hee kéo đi.
“Ta cho ngươi xem thứ này hay lắm. Lại đây.”
Yoon Hee không còn cách nào khác đành xỏ chân vào đôi giày lớn của gã, luống cuống đi theo.
Sau khi Yoon Hee đi khỏi và cánh cửa sổ được khép lại, Sun Joon từ từ mở mắt ra. Chàng đưa bàn tay mình lên rồi nhìn chằm chằm vào nó. Bàn tay chàng đang run lẩy bẩy. Cảm giác về bàn tay Yoon Hee vẫn còn lưu lại rất rõ ràng. Sun Joon có thể lấy tay để che đi đôi môi nơi Yoon Hee đã đặt môi mình lên, nhưng không thể che được trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Yoon Hee vẫn đang bị Jae Shin kéo đi, cô hỏi nhỏ:
“Vết thương của huynh ổn rồi chứ? Mấy ngày hôm nay huynh đã ở đâu? Chạy thế này không sao chứ?”
“Thật là, tên nhóc này sao lắm lời thế không biết? Ta không sao nên mới chạy nhảy thế này chứ. Nếu ta chết rồi, vậy người đang nắm tay ngươi là ma chắc?”
“Vậy sao huynh không về trường? Huynh phải nghĩ đến những người lo lắng cho huynh chứ.”
“Ta có bắt ngươi lo cho ta bao giờ đâu? Tự làm mình mệt mỏi, giờ trách ai?”
“Người huynh bê bết máu rồi cứ thế mà biến mất, làm sao tôi không lo được chứ?”
“Suỵt! Ta phải làm thế nào thì ngươi mới chịu dán cái miệng lại? Hay để ta dùng môi dán nó lại cho nhé?”
Yoon Hee thôi không nói nữa. Lâu ngày lại được nghe Jae Shin làu bàu, cô cảm thấy rất vui.
“Trèo lên đi!”
“Gì cơ? Leo lên á? Tôi không biết trèo cây.”
Nơi Jae Shin kéo cô đến là gốc cây ngân hạnh lớn bên cạnh Tân Tam môn đối diện Đại Thành điện. Cây ngân hạnh này rất to, to đến nỗi một vòng tay người không thể nào ôm xuể. Jae Shin đứng bên phải cái cây, hất cằm lên hỏi:
“Trèo lên trên đó nhé?”
“Gì cơ? Lên đó á? Nhưng tôi không biết trèo cây.”
Jae Shin liền ngồi xổm ngay dưới gốc cây, chỉ vào vai mình và nói:
“Đứng lên đây thử xem.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi sẽ không hối hận đâu.”
Yoon Hee bắt đầu cảm thấy tò mò về thế giới trên cao ấy. Cô tháo giày ra, đặt hai chân lên hai vai Jae Shin rồi từ từ đứng dậy. Jae Shin cũng thận trọng đứng thẳng người lên, Yoon Hee đưa tay tựa vào thân cây để giữ thăng bằng. Sau khi cả hai người đều đã đứng thẳng, Jae Shin hỏi:
“Có cành cây nào bám được không?”
“Không, vẫn chưa.”
Jae Shin đặt hai bàn chân của Yoon Hee vào lòng bàn tay mình rồi dùng hết sức duỗi thẳng tay nâng cô lên. Yoon Hee cũng cố vươn tay bám cho được một cành cây trước mặt để giảm bớt sức nặng cho Jae Shin.
“Vẫn chưa có à?”
“A! Có rồi.”
“Bám cho chắc vào.”
Yoon Hee làm theo đúng lời gã, bám vào một cành cây gần đó, đạp chân vào thân cây tìm cách leo lên. Sau khi đã rảnh tay, Jae Shin lùi vài bước lấy đà rồi chạy lại, trong nháy mắt cũng đã leo lên cây ngân hạnh. Mỗi khi tìm được một cành cây chắc chắn, gã lại giúp kéo Yoon Hee lên. Cứ như vậy vài lần, cuối cùng hai người cùng đến được nơi cao nhất. Mỗi người chọn lấy một cành cây vững chãi.
Cả thế gian như trải ra trước mắt Yoon Hee. Nhờ có ánh trăng sáng rõ nên Yoon Hee có thể nhìn thấy cả những mái nhà ở mãi phía xa. Sung Kyun Kwan rộng lớn như thu nhỏ lại trong tầm mắt. Cô còn nhìn thấy cả hoàng cung lấp lánh ánh đèn nữa. Hoàng cung ở rất gần Sung Kyun Kwan, đứng sừng sững trong ánh trăng. Jae Shin nhìn Yoon Hee đang đắm chìm trong cảnh vật, mỉm cười thỏa mãn rồi lên tiếng:
“Thấy chưa. Chẳng phải ta đã nói ngươi sẽ không hối hận đấy sao.”
“A… Cảm ơn huynh. Bao nhiêu khó chịu trong lòng được giải tỏa hết rồi.”
“Khó chịu? Chuyện gì?”
Yoon Hee không trả lời, chỉ nhìn xa xăm. Thỉnh thoảng có những cơn gió thổi qua làn tóc và vạt áo của cô bay nhè nhẹ.
“Khi ở trên đây, ngươi không những có thể nhìn thấy những thứ khi đứng dưới đất không thể nhìn thấy, mà nghe được những thứ ngươi chưa từng nghe nữa. Nhắm mắt lại, nghe thử đi.”
Yoon Hee nhắm mắt. Đêm tĩnh lặng, nhưng Yoon Hee lại nghe thấy những âm thanh rất lạ. Tiếng những con thú hoạt động về đêm, tiếng nước chảy, tiếng gió đùa cợt. Ngoài ra, văng vẳng bên tai Yoon Hee hình như còn có một âm thanh khác nữa.
“Ngươi có nghe thấy không? Tiếng thở của ngôi trường này…”
Yoon Hee mở mắt ra. Nếu Sung Kyun Kwan thực sự có tiếng thở, thì có lẽ nó còn biết cả gầm gừ, biết cả trách cứ hành vi vừa nãy của Yoon Hee cũng nên. Đây lẽ nào là tiếng gầm gừ quở trách cô dám hôn Sun Joon? Hay chỉ là tiếng trái tim bất trị đến giờ vẫn còn đập như điên của cô?

Yoon Hee rùng mình xua đi những suy nghĩ đó, quay trở về với thực tại.
“Những thứ nghe được và thấy được đều rất mới lạ. A phải rồi! Tuần đầu điện giảng ngày mai…”
“Biết rồi. Chắc lại có tên ta chứ gì. Hoàng thượng làm vậy đâu chỉ mới một hai lần.”
“Dù gì huynh cũng là Trạng nguyên trong kỳ thi Tiến sĩ, hoàng thượng đặt nhiều kỳ vọng ở huynh cũng là điều dễ hiểu mà?”
“Hay chữ một chút là có thể làm quan sao? Giỏi học thuộc kinh văn một chút là có thể làm quan sao? Tất cả đều vô nghĩa mà thôi, tất cả.”
Jae Shin nhìn về phía Đông Trai của Sung Kyun Kwan. Rồi gã mỉm cười nói nhỏ:
“Ta đã nghĩ như thế đấy. Trước khi ta gặp Giai Lang. Giờ thì ta nhận ra nếu viết chữ hay học thuộc bằng trái tim thay vì cái đầu, thì người ta có thể trở thành một vị quan tốt. Tên đó quả thật rất kỳ lạ. Nếu không gặp hắn, chắc ta đã chẳng bao giờ biết được trong đống kinh văn cũ kỹ ấy còn có một thế giới hoàn toàn mới. À, đừng có mà đi kể với tên tiểu tử Lão luận đó những gì ta đang nói đấy.”
Yoon Hee cười thật tươi và gật đầu.
“Ngươi cũng thích hắn đúng không?”
“Gì cơ?”
“Không có gì.”
Jae Shin lại nhìn xa xăm đầy cô đơn. Rồi gã bật ra một tiếng thở dài.
“Ta ghét Giai Lang. Ta chỉ có thể ghét hắn mà thôi.”
Dường như đang có sóng gió nổi lên trong lòng Jae Shin. Gã và Yoon Hee cứ im lặng lắng nghe tiếng thở dài của Sung Kyun Kwan như thế và nhìn xung quanh thật lâu.
“A Kiệt Ngao sư huynh!”
“Gì?”
“Nghe nói hôm đấu mộc cầu, huynh đã đưa tôi về tận Đông trai?”
“Ừm.”
“Không biết tôi có làm gì không phải…”
“Chuyện ngươi say như thế không phải đã là chuyện tệ hại rồi sao?”
“À không, ngoài chuyện đó ra… Mà sao huynh chỉ giúp tôi về phòng nằm thôi vậy? Cũng chẳng thèm thay áo cho tôi…”
“Tên tiểu tử láo xược. Ý ngươi là ta phải hầu hạ ngươi nữa sao? Ngươi có biết ta đã cắn răng nhẫn nhịn để về đến nơi rồi ném ngươi vào phòng không hả?”
“A, ý tôi không phải vậy, tôi muốn cám ơn huynh.”
Yoon Hee thở phào an tâm, cô mỉm cười và nói qua loa kết thúc câu chuyện.
“… Lúc nào đó ta cũng phải chiêm ngưỡng thiên hạ đệ nhất dương vật của ngươi mới được.”
Đột nhiên Jae Shin phá ra cười. Gã buột miệng nói ra câu đó rồi cảm thấy cực kỳ buồn cười. Tên nhóc có dương vật nổi tiếng nhất Sung Kyun Kwan, rốt cuộc lại là một đứa con gái. Không thể không thắc mắc tại sao lại có tin đồn vô lý như vậy về tên nhóc này. Jae Shin cười ngặt nghẽo không dứt, tưởng như muốn tắt thở đến nơi, trào cả nước mắt.
“Sao huynh cười dữ vậy?”
“Ta nhớ lại chuyện ở sòng bạc khi nãy thôi… Khặc khặc khặc!”
“Huynh nói chuyện mình đến sòng bạc, là nói dối phải không?”
“Khụ! Gì? Nói dối?”
“Vâng, là Giai Lang huynh nói. Huynh ấy nói Kiệt Ngao sư huynh tuyệt đối không phải là người ra vào những nơi như vậy.”
“Tên nhóc này, Giai Lang bảo đậu xanh là đậu đỏ ngươi cũng tin sao? Chẳng ra làm sao cả!”
Đột nhiên Jae Shin nổi nóng. Trong chớp mắt, gã đã bám vào thân cây tụt thẳng xuống đất. Yoon Hee cũng ngập ngừng rồi thận trọng leo xuống từng chút một. Nhưng Jae Shin chẳng thèm để ý gì đến cô, cứ thế đi một mạch. Yoon Hee lúng túng gọi với theo:
“Kiệt Ngao sư huynh! Huynh phải giúp tôi xuống với chứ. Làm… làm sao xuống được đây?”
Jae Shin dừng bước, quay lại nhìn. Rồi gã nói với cô:
“Nhảy từ trên đó xuống, chắc là cũng gãy xương đấy…”
“Vậy huynh đưa vai như lúc nãy…”
“Ta có hứa sẽ đưa ngươi xuống lúc nào đâu nhỉ?”

Nói xong gã quay lưng đi tiếp.
“Kiệt Ngao sư huynh!”
Gã đứng lại lần nữa. Nhưng lần này Jae Shin thậm chí còn không quay đầu lại, chỉ ném cho Yoon Hee một câu:
“A phải rồi! Mấy cái cây trong Đại Thành điện không phải muốn lên là lên được đâu. Nếu không muốn bị phạt, thì đừng để bị phát hiện đấy.”
“Gì…gì cơ? Kiệt Ngao sư huynh!”
Mặc cho Yoon Hee tha thiết gọi, Jae Shin vẫn đi thẳng. Yoon Hee mặt mày tái mét, muốn hét lớn cũng không dám, loay hoay tìm đường đi xuống. Lúc trèo lên thì không cảm thấy gì, nhưng bây giờ khi nhìn xuống đất, Yoon Hee thật sự không biết phải làm sao.
“Còn đang tự hỏi sao lại đối xử tốt với mình thế. Huynh cứ chờ xem, tôi mà xuống được thì tôi xé toạc vết thương của huynh ra!”
Yoon Hee vừa nghiến răng vừa quyết chí phục thù.
Khi Jae Shin về đến Đông trai, Sun Joon đang đi qua đi lại trước cửa phòng như chờ ai đó. Hai người nhìn nhau một lúc lâu nhưng không ai nói tiếng nào. Cuối cùng, Jae Shin lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Ta về rồi. Chào hỏi đi chứ.”
“Vâng, chuyện hôm đó…”
“Là ta đánh ngươi trước đúng không? Vậy ta xin lỗi là được chứ gì?”
“Không. Tôi mới là người phải xin lỗi.”
“Dù sao đi nữa, chuyện ta không về trường không phải tại ngươi. Định về mấy lần nhưng cứ gặp chuyện này chuyện kia nên thôi.”
Sun Joon mỉm cười trước. Cùng là đàn ông, nhưng Jae Shin cũng cảm nhận được vẻ đẹp của nụ cười ấy.
“Chết tiệt! Vậy là từ nãy đến giờ ngươi vẫn chưa ngủ sao?”
“Không phải vậy. Đang ngủ thì thức dậy, không thấy Đại Vật đâu nên tôi ra ngoài đây xem thử thôi.”
“Sợ tên nhãi ấy bị người ta bắt mất à? Cũng phải, nghe đồn sau hôm đấu gậy ấy đám con gái chết mê chết mệt hắn mà. Người biến mất mà giày dép còn nguyên thế này, ngươi nghĩ vậy cũng phải.”
Sun Joon chẳng có lòng dạ nào để nghe Jae Shin đùa. Chính Jae Shin đã đưa Yoon Hee đi, vậy mà giờ lại không thấy đâu. Rốt cuộc giữa đêm khuya thế này, Jae Shin đã bỏ mặc cậu đâu một mình rồi?
“Cậu ấy đang ở đâu?”
“Sao ta biết được.”
“Cậu ấy đang ở đâu?”
“Sao lại hỏi ta? Ngươi nghĩ ta biết sao?”
“Cậu ấy đang ở đâu?”
Lời nói của Sun Joon còn sắc lạnh hơn cả lưỡi kiếm được làm từ băng đá. Nhưng giọng hai người đối đáp nhau đều rất nhỏ để không đánh thức những người đang ngủ dậy.
“Ngươi lừa ta, thì ra lúc ấy ngươi vẫn chưa ngủ. Hầy! Ta treo tên nhãi ấy lên cây rồi.”
Sun Joon chụp mạnh lấy cánh tay Jae Shin.
“Treo lên cây? Ý huynh là sao?”
Jae Shin trừng mắt nhìn Sun Joon. Gã hất tay chàng ra, vừa bỏ vào phòng vừa nói:
“Đi mà tìm. Dù gì tên nhãi ấy cũng không thể tự xuống một mình được đâu.”
Sau khi vào phòng, Jae Shin đóng sầm cửa lại rồi nằm vật ra tấm chăn. Gã cảm thấy khó chịu.
“Giai Lang cũng biết rồi sao? Không, chắc chắn vẫn chưa biết. Cuống đi tìm như thế, chỉ là âm dương tự động bị thu hút. Cũng như ta trước đây thôi. Ha…, có nên nói cho hắn biết không? Chết tiệt, dù có cắn phải lưỡi cũng không thể nói được. Với khả năng của ta thì không thể đấu lại Giai Lang, chỉ còn cách dùng cái kế hèn nhát này…”
Sun Joon vội vã chạy đến Minh Luận đường. Chàng tìm khắp các gốc cây ngân hạnh và cây bồ kết lớn trong sân, hạ thấp giọng gọi Yoon Hee, nhưng chẳng thấy ai trả lời. Cũng không thấy bóng dáng cô đâu. Cái cây mà Yoon Hee không thể tự xuống một mình? Trong Sung Kyun Kwan, cái cây lớn nhất nằm ở Đại Thành điện. Sun Joon liền chạy sang phía đó.
Yoon Hee nhìn thấy Sun Joon. Sao chàng lại đến đây vào giờ này? Trong giây lát, nỗi sợ hành động khi nãy của cô ở trong phòng đã bị chàng phát hiện khiến cô quên khuấy việc mình phải lên tiếng gọi chàng tới giúp.
“Đại Vật công tử! Đại Vật công tử!”
Sun Joon vừa đi vòng quanh gốc cây vừa gọi tên cô. Yoon Hee sực tỉnh, đáp lại lời chàng:
“Giai Lang huynh! Tôi ở đây!”
Tiếng kêu lí nhí của Yoon Hee cuối cùng cũng lọt đến tai Sun Joon. Chàng đến đứng dưới gốc cây nhìn lên.
“Giai…Giai Lang huynh, không phải huynh ngủ rồi sao?”
“Đang ngủ thì tôi tỉnh dậy. Tự dưng cậu biến mất, tôi thấy lo nên không ngủ được nữa. Người thì mất mà giày dép còn y nguyên nữa chứ.”
Thật may. Vậy là chàng không biết gì về chuyện ban nãy. Yoon Hee thở phào nhẹ nhõm và nói:
“Tôi đi theo Kiệt Ngạo sư huynh thì bị thế này đây. Huynh gặp huynh ấy chưa?”
“Tôi có thấy huynh ấy đi về phòng. Cậu nhảy xuống đi. Tôi đỡ cho.”
“Nhưng tôi sợ huynh sẽ bị thương.”
“Cậu không tin tôi sao?”
Yoon Hee im lặng nhìn xuống. Sun Joon cũng không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn cô. Thứ Yoon Hee vẫn không nhìn thấy được khi ở dưới đất chính là Sun Joon. Lúc nào cũng phải ngước lên thì mới thấy chàng, lần này Yoon Hee cảm thấy thật khác lạ. Yoon Hee cười thật tươi nói:
“Kiệt Ngao sư huynh nói đúng. Lời huynh nói, có là đậu xanh tôi cũng sẽ tin là đậu đỏ…”

Đột nhiên Sun Joon cảm thấy bất an. Ánh trăng làm cho Yoon Hee trông rất giống một tiên nữ, Sun Joon sợ cô sẽ bay lên trời mà bỏ chàng lại mất. Chàng càng sốt ruột hơn, cố gọi:
“Cậu mau nhảy xuống đi.”
Yoon Hee dang hai tay như tung cánh bay. Nhưng may mắn là cô không bay thẳng về trời, mà rơi vào vòng tay của Sun Joon. Rơi rất mạnh!
Bịch!
Cơ thể hai người va vào nhau. Sun Joon ôm chặt Yoon Hee khi cả hai cùng ngã xuống đất.
“Cậu không sao chứ?”
“Huynh có sao không?”
Hai người cùng lúc hỏi thăm nhau. Nhưng rồi lại cùng đờ người như tượng đá, không ai nói tiếng nào nữa. Hông của Sun Joon đang nằm giữa hai bắp đùi Yoon Hee. Cả cô lẫn chàng đều đỏ bừng mặt. Yoon Hee giật mình chống tay lên ngực Sun Joon để ngồi dậy, nhưng tình huống lại càng trở nên khó xử hơn. Trông cô như đang cưỡi lên hông Sun Joon. Hơn nữa, mông cô chỉ cách dương vật của chàng vài lớp quần áo mỏng. Cảm giác lúc này của Yoon Hee rất kỳ lạ. Cô như bị thôi miên, không thể cử động cơ thể dù chỉ một chút.
Sun Joon cũng bối rối không kém gì cô. Chàng luống cuống tìm cách ngồi dậy, đưa tay chụp lấy eo Yoon Hee, nhưng chỉ làm tư thế hai người thêm phần kỳ cục. Thứ khiến Sun Joon lúng túng hơn cả chính là trạng thái cậu nhỏ của chàng. Nếu Yoon Hee đứng dậy, chắc chắn cậu nhỏ cũng sẽ dựng đứng lên theo.
Hai người nhìn nhau, vừa cố giấu cảm xúc của mình vừa giả vờ bình thản như không có gì xảy ra.
“Cậu không bị thương chứ?”
“Huynh không bị thương chứ?”
Cả hai lại cùng hỏi, rồi cùng gật đầu. Đến lúc này Yoon Hee mới trèo xuống khỏi người Sun Joon. Sun Joo cũng ngồi quay lưng lại để không bị lộ tình trạng của mình lúc này.
“Chúng… chúng ta về ngủ thôi. Đã… đã khuya lắm rồi.”
Thấy Yoon Hee vội vàng đứng dậy, Sun Joon giữ tay cô kéo lại.
“Tôi ngồi nghỉ chút đã.”
Tình hình hiện giờ của Sun Joon khiến chàng vẫn chưa thể đứng dậy. Nhưng dĩ nhiên Yoon Hee không hiểu điều đó, cô lo lắng hỏi:
“Huynh bị thương rồi sao? Bị thương ở đâu?”
“A, không, không phải bị thương… À! Đêm nay sao đẹp quá, tôi muốn ngắm một chút.”
Sun Joon chỉ nói vậy cho qua chuyện, nhưng lại rất có sức thuyết phục. Trên bầu trời đêm, trăm nghìn ngôi sao đang thi nhau lấp lánh, dường như không chừa lấy một khoảng tối.
“A! Đẹp thật đấy. Từ trên cao nhìn xuống đất cũng đẹp, từ dưới đất nhìn lên cao cũng đẹp…”
Hai người ngắm sao một lúc rồi tựa lưng vào nhau, cùng chia sẻ hơi ấm cho nhau lúc nào không biết.
“Khi nào cậu mới nói nguyện vọng của mình cho tôi biết đây?”
Giọng nói nhỏ như lời thì thầm của chàng nghe rất dịu dàng.
“Nguyện vọng gì cơ?”
Không biết có phải vì không nhìn thẳng mặt nhau hay không, cả hai đều cảm thấy cuộc trò chuyện này rất thoải mái và yên bình.
“Nguyện vọng, mà cậu không cần cầu nguyện với trăng, chỉ cần nói với tôi.”
Sun Joon luôn mong rằng Yoon Hee sẽ dùng nguyện vọng ấy để ngăn mình gặp Phù Dung Hoa. Được như vậy thì không còn gì bằng. Chàng sẽ có cái cớ để được ở bên cạnh cậu công tử xinh đẹp này, chứ không phải tiểu thư Phù Dung Hoa.
“Nguyện vọng của tôi, là sau này kể cả khi chúng ta đã rời khỏi Sung Kyun Kwan, huynh cũng sẽ không quên tôi. Được chứ?”
“Tôi không thể chấp nhận nguyện vọng đó được. Vì dù cậu không muốn, tôi cũng sẽ không quên cậu đâu.”
Vì tôi sẽ không thể nào quên cậu. Vì cho dù có khác biệt về đảng phái, chúng ta vẫn sẽ mãi ở bên cạnh nhau.
“Tại sao lúc nào cậu cũng đặt ra điểm chấm hết ối quan hệ của chúng ta thế? Cứ như thể sau khi rời Sung Kyun Kwan rồi, sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Cứ như thể thời gian ta cùng nhau học ở Sung Kyun Kwan rất ngắn ngủi vậy.”
“.,. Con người ta làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra…”
“Cậu hãy nói nguyện vọng khác đi.”
Hay là cứ nói thẳng, bảo chàng đừng gặp Phù Dung Hoa nữa? Hoặc kiếm cái cớ nào đó. Không, không được. Như vậy quá hèn nhát. Trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không thể dùng nguyện vọng để áp đặt tình cảm của người khác. Cho dù người đàn ông này có đến với Phù Dung Hoa, hay Điêu Thuyền đi chăng nữa, cô cũng không có quyền đứng chắn trên con đường của chàng.
“Nếu không được thì thôi, vì tôi vẫn chưa có nguyện vọng gì khác.”
“Cậu cứ để dành đấy cũng được. Mười năm, ba mươi năm sau cũng được. Nguyện vọng ấy không có hạn định thời gian đâu.”
Yoon Hee nhắm mắt lại. Cô chói mắt vì ánh sao. Đôi môi khẽ lẩm bẩm:
“Mười năm, ba mươi năm sau…”
Hai người ngắm sao thêm một lúc rồi cùng quay về Đông trai. Vừa vào đến phòng, nhìn thấy Jae Shin đang nằm ngang ngược vắt lên cả ba tấm chăn, Yoon Hee đá thật mạnh vào mông gã. Đây là cách trả thù cô đã phải nghĩ rất lâu.
“Cái thằng nhóc này? Ngươi đá vào đâu đấy hả?”
“Huynh nên cám ơn tôi vì mọi chuyện kết thúc như thế này. Huynh xấu tính thật đấy !”
“Tên nhãi to gan! Dám đá vào mông ta? Được lắm! Xem ra Đại Vật không phải để nói đến cái chân giữa của ngươi, mà nói đến lá gan của ngươi rồi.”
Yoon Hee lờ gã đi rồi chui tọt vào trong chăn. Sun Joon cũng nằm xuống bên cạnh cô. Công nhận cậu nhóc này to gan thật! Không hề sợ Jae Shin chút nào trong khi tất cả nho sinh ở đây đều ngại đụng đến gã. Lại còn dám đá vào mông Jae Shin nữa chứ, chẳng khác nào đưa đầu vào miệng cọp.
Jae Shin cũng nằm quay lưng lại với Yoon Hee, Yoon Hee ngạc nhiên nhìn gã. Khác hẳn mọi khi, hôm nay Jae Shin mặc quần áo ngủ rất chỉnh tề.
Tại sao lại thế nhỉ? Lúc trời lạnh thì vẫn nhất nhất cởi trần, còn bây giờ trời bắt đầu nóng hơn thì ăn mặc đàng hoàng, ngược đời thế kia chứ? Yoon Hee tự nhủ có thể là vì Jae Shin muốn che đi vết thương ở hông nên làm vậy, rồi lại chui vào trong chăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.