Vụ Án Kỳ Lân Đầm Bích Thủy

Chương 18


Đọc truyện Vụ Án Kỳ Lân Đầm Bích Thủy – Chương 18

CHƯƠNG 18
[Ma đầu hí thử]
.
Triển Chiêu dưới ánh mắt hoài nghi của Tiểu Tứ Tử chậm rãi đi lên núi.
Ân Hầu chắp tay sau lưng, thưởng thức phong cảnh ven đường của phái Thiên Sơn.
Có vài người của môn phái khác đi ngang qua, thấy Triển Chiêu đều nhanh chóng chào hỏi.
Triển Chiêu nhất nhất hoàn lễ với họ, thuận miệng hàn huyên vài câu, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triển Chiêu theo gọi người, người giang hồ khen bé khả ái, ha ha vài câu khách khí một chút, nhanh chân hạ sơn…
Giang hồ quần hùng thiếu chút nữa bày ra một đại ô long (bị hớ) đều thấy rất may mắn là lần này Bạch Ngọc Đường làm tang sự lại để cho bọn họ có một bậc thang để hạ (ý nói chừa mặt mũi), nếu không lần này ngoại trừ đắc tội phái Thiên Sơn đắc tội Bạch Ngọc Đường, nói không chừng còn theo đó mà đắc tội Triển Chiêu và Khai Phong phủ.
Bất quá nói đi phải nói lại, người giang hồ cũng có chút khó hiểu, Triển Chiêu này với Bạch Ngọc Đường đều xem như người xuất sắc đồng lứa, sao hai người lại không đối địch, mà ngược lại còn nghe nói giao tình rất thân thiết?
Triển Chiêu còn được phong hào Ngự Miêu, lại dấn thân vào quan trường, Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, biệt hiệu Cẩm Mao Thử, nhiều nhiều ít ít cũng bị chèn ép lại bị hiềm nghi, dĩ nhiên không tức giận?
Ân Hầu chắp tay sau lưng đi ở phía trước thấy thần tình hoặc nghi ngờ hoặc xấu hổ của người giang hồ, còn có khen tặng hư tình giả ý kia, nhịn không được lắc đầu.
“Ai.” Ân Hầu thở dài, “Vô luận qua bao lâu, sắc mặt của bọn danh môn chính phái này vẫn khiến người ta nôn hết thức ăn tối hôm qua ra khỏi ruột.”
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đi tới bên cạnh hắn, nhắm đúng thời cơ, đột nhiên đem Tiểu Tứ Tử nhét vào trong tay hắn.
Ân Hầu hơi sửng sốt, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, để ý hắn, không được để hắn nói lung tung, không được để hắn trộm đồ, không được để hắn đánh người, cũng không được để hắn làm chuyện xấu!”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Ân Hầu, thần tình trong đối mắt tròn có chút ghét bỏ —— Ngươi hư như vậy sao!
Ân Hầu cũng chớp chớp mắt, một lớn một nhỏ nhìn nhau một hồi, đều nhìn về phía Triển Chiêu.
Tiểu Tứ Tử không quá minh bạch, thế nào mới tính là nói lung tung, trộm đồ, đánh người và làm chuyện xấu là sai thì bé hiểu.
Ân Hầu phiết khóe miệng ra thật dài, “Hứ, ngươi là con mèo cánh tay với ra bên ngoài!”
Triển Chiêu nháy mắt với Tiểu Tứ Tử một cái.
Tiểu Tứ Tử giơ tay lên, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn mập mạp, chính xác che lại cái mồm của Ân Hầu, còn bị hồ tra (râu nhám) đâm vào lòng bàn tay, Tiểu Tứ Tử hé miệng nhịn cười, nhột quá!
Ân Hầu không nói gì mà nhìn Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu chắp tay sau lưng, “Ai, ta nói này biểu ca, ngươi đừng có khi dễ nó, nó nhỏ hơn ngươi bao nhiêu tuổi ngươi biết không?”
Ân Hầu giật giật khóe miệng —— Nhỏ hơn cả trăm tuổi là ít…
“Còn nữa a.” Triển Chiêu cười đến đắc ý, “Coi chừng nó khóc nhè đó nha.”
Ân Hầu nhất thời có chút há hốc mồm, cùng Tiểu Tứ Tử mắt to trừng mắt nhỏ… Sau một lát, Tiểu Tứ Tử phồng má, nghiêm túc nói với Ân Hầu, “Sẽ khóc nhè đó!”
Ân Hầu nhìn trời, tiểu gia hỏa này rất là phối hợp với Triển Chiêu.
Triển Chiêu chọt chọt Ân Hầu, “Ngươi tiếp tục thưởng thức phong cảnh ven đường, ta tới linh đường dâng nén hương, đừng mang Tiểu Tứ Tử đi.”
Nói xong, không đợi Ân Hầu đáp ứng, Triển Chiêu liền bỏ đi.
Lần này, đến phiên Ân Hầu ôm Tiểu Tứ Tử đứng giữa sườn núi trợn tròn mắt.
Nếu có hai người, còn có thể đem Tiểu Tứ Tử đưa lại cho Triển Chiêu, lúc này chỉ có một lão ca là hắn, cũng không thể để ném oa oa (em bé) lại giữa đường được? Vạn nhất mất tích thì sao bây giờ.
Tiểu Tứ Tử dời bàn tay đang che miệng Ân Hầu đi, cười tủm tỉm hỏi, “Chúng ta đi thăm Địa Địa không?”
Ân Hầu nhìn bé, không hiểu sao lại nhớ tới Triển Chiêu khi còn bé, ai… chưa bao lâu trước, Triển Chiêu còn là một tròn vo được bế trong tay ngoan ngoãn gọi hắn ngoại công, không ngờ chỉ mới chớp mất đã cao gần bằng nhau, cũng sắp không thể giữ nó lại.
Tiểu Tứ Tử thấy Ân Hầu đờ ra, bèn hỏi hắn, “Đại Miêu.”
“Ân?” Ân Hầu bế bé đi về hướng đầm Bích Thủy.
“Ngươi là biểu ca của Tiểu Miêu, hay là ngoại công?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Ân Hầu hơi sửng sốt, hỏi ngược, “Ngươi nghĩ ta già như vậy sao?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không già.”
“Vậy thì không.” Ân Hầu cười, “Nếu như làm ngoại công của Triển Chiêu, phải lớn bao nhiêu tuổi?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu quan sát hắn, “Ngươi một trăm tuổi chưa?”
Ân Hầu lần này kinh hãi, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử vỗ tay nhỏ bé, “Quả nhiên.”
Ân Hầu hiếu kỳ, “Ngươi làm sao thấy được?”
Tiểu Tứ Tử đắc ý, “Trong thôn ta ở có một lão gia gia hơn một trăm tuổi, ông ấy cũng nhìn ta như vậy.”
“Nhìn ngươi thế nào?” Ân Hầu hiếu kỳ.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt suy nghĩ một chút, “Ân, nói chung chính là không giống với phụ thân, Cửu Cửu bọn họ.”
Ân Hầu híp mắt nhìn Tiểu Tứ Tử thật tường tận, “Ân, tiểu tử ngươi chân nhân bất lộ tướng, giỏi a!”
Tiểu Tứ Tử hé miệng cười, “Thì đó.”
“Ai.” Ân Hầu nháy nháy mắt với bé, “Chuyện này ngươi đừng nói cho người khác biết đó.”
Tiểu Tứ Tử giơ tay che miệng gật đầu, một tay vươn ngón út, cùng Ân Hầu ngoéo tay.
Ân Hầu hớn hở ngoéo tay với bé, tâm tình tốt mà ôm bé đi tới đầm Bích Thủy xem ô quy. Đừng nói, Tiểu Tứ Tử này tuy rằng không thông tuệ cơ linh như Triển Chiêu khi còn bé, nhưng trời sinh thuần lương lại nhu thuận, giỏi hiểu ý người, có chút không như người thường.
.
Triển Chiêu chạy chậm lên Thiên Sơn, chỉ thấy cửa linh đường có hòa thượng tụng kinh, bầu không khí bên trong linh đường thập phần trang nghiêm.
Môn hạ các ti kỳ chức* ngoài cửa phái Thiên Sơn, biểu tình cũng rất nghiêm túc.
*(phụ trách những phận sự ngoài chức vụ của mình trong dịp đặc biệt nào đó)
Vương Lạc mang băng cổ liếc mắt thấy được Triển Chiêu, vội đi tới, “Triển đại nhân, có lòng a.”
Triển Chiêu đối hắn chắp tay nói nén bi thương.
Vương Lạc mời hắn vào trong.
Triển Chiêu vào cửa, dọc đường có đệ tử Thiên Sơn tiếp đãi, đến khi hắn hoàn lễ dâng hương, dạo qua một vòng cũng không thấy hình bóng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, mình thực sự không biết suy tính a, tính cách của Bạch Ngọc Đường như thế sao lại có thể ở trong linh đường chào hỏi đám người giang hồ kia… Còn sớm, không thể để ngoại công gặp được hắn sớm hơn mình!
Triển Chiêu vội vã chạy ra linh đường, hỏi Vương Lạc, “Bạch Ngọc Đường đâu?”
“Nga, thái sư thúc tổ vừa mới đi, hình như hẹn với ai đó.”
“Hắn đi đâu?”
“Hướng về đầm Bích Thủy…” Vương Lạc còn chưa nói hết ra miệng, Triển Chiêu đã không ảnh.
Vương Lạc tấm tắc hai tiếng, “Ai nha, không giống chính là không giống, Triển Chiêu này và thái sư thúc tổ đều thần.”
Lục Phong vừa lúc từ trong linh đường đi ra, nghe được Vương Lạc lẩm bẩm, cũng rất vui vẻ.
Từ sau khi Bạch Ngọc Đường và Không Hạc đánh một trận, toàn bộ bầu không khí trong phái Thiên Sơn đều thay đổi, ngay cả quan hệ giữa các đồ đệ với nhau cũng hòa hợp hơn, bắt đầu đây đó hỗ trợ nhau. Xem ra, mọi người quả thật lấy được nhiều ích lợi từ trận luận võ này, Thiên Tôn lần này phái Bạch Ngọc Đường tới giải quyết chuyện này thật sự là một biện pháp hay, hơn nữa một chút cũng không có cảm giác ép buộc hay đột ngột, càng giống như nhúng một vật trơn nhẵn vào trong nước* vậy, xem ra… phái Thiên Sơn từ nay về sau sẽ kết thúc nội đấu, mọi người càng đoàn kết, chấn hưng phái Thiên Sơn.
*(ý nói là mọi việc xảy ra rất tự nhiên đó mờ =”=)
“Chưởng môn.”
Lúc này, Lục Phong chợt nghe Vương Lạc chạy tới hỏi hắn, “Thu sư đệ đang ở đâu vậy?”

Lục Phong hơi sửng sốt, “Thu Lương?”
Vương Lạc gật đầu, tất cả sư huynh đệ đều dâng hương xong, duy độc còn mình hắn chưa đến.”
Lục Phong nhíu mày, tỉ mỉ hồi tưởng một chút, “Không đúng a, sáng sớm hôm nay đã không phát hiện hắn tới!”
Vương Lạc đỡ băng cổ suy nghĩ một chút, hơi lo lắng, “Hay là có chuyện gì xảy ra?”
Lục Phong vội phái người đi tìm, trong lòng mơ hồ lo lắng —— Thu Lương là một đồ đệ tương đối nghe lời, hơn nữa cảm tình với hai vị sư huynh đã chết kia cũng không tồi, không đến mức tang lễ cũng không tham gia, hay là thật sự đã xảy ra chuyện gì.

Tạm không đề cập đến chuyện phái Thiên Sơn tìm sư đệ, nói về Ân Hầu bế Tiểu Tứ Tử đi tới đầm Bích Thủy, đã thấy trên một hòn núi đá ven bờ, có một thân ảnh bạch sắc đang đứng, bên cạnh đặt một mộc dũng (thùng gỗ).
Bóng lưng này so với người bình thường tiêu sái không ít, tùy ý đứng mà mị lực tỏa ra vạn phần, chính là Bạch Ngọc Đường. Ân Hầu nhịn không được lắc đầu, Thiên Tôn quả nhiên biết chọn đồ đệ… Tiểu tử họ Bạch này thật sự không phải tư sinh tử (con riêng) của hắn sao?
Trong mộc dũng bên chân Bạch Ngọc Đường có không ít cá nhỏ, hắn đang tùy ý nắm lên một con, ném vào trong đầm Bích Thủy.
Đại ô quy A Địa ló đầu ra khỏi đầm đang há mồm đón lấy một con cá nhỏ, xem ra đã thân với Bạch Ngọc Đường rồi.
Ân Hầu đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, lúc này đã có thể buông Tiểu Tứ Tử xuống, Tiểu Tứ Tử bèn bắt cá, ném cho A Địa.
Ân Hầu thấy Bạch Ngọc Đường ở đây, khóe miệng liền lộ ra nụ cười xấu xa, nhàn nhã đi tới, chắp tay nói với Bạch Ngọc Đường, “Nén bi thương a nén bi thương.”
Bạch Ngọc Đường cũng chắp tay, “Có lòng.”
Ân Hầu tiện tay khoác lên vai Bạch Ngọc Đường, “Ta nói này Tiểu Bạch, ta từ lâu đã nghe đại danh của Thiên Tôn rồi a, chỉ là vô duyên gặp gỡ.”
Bạch Ngọc Đường cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy khó hiểu —— Vị biểu ca này rốt cuộc có võ công hay không? Có cảm giác bí hiểm, nhưng cánh tay khoát lên vai mình, giở tay nhấc chân khi nói chuyện, lại cảm giác hoàn toàn không có nội lực.
Có thể làm được tới như vậy, tất nhiên phải có nội lực thuần khiết, người này trông còn rất trẻ.
Trong đầu Bạch Ngọc Đường thật ra cũng từng hiện lên ý nghĩ người này có phải Ân Hầu hay không… nhưng rất nhanh lại bị chính hắn phủ định, bởi vì Thiên Tôn từng nói với hắn, “Ân Hầu xấu xí không ai sánh kịp, mắt đỏ lừ lông mày lông mi con ngươi màu lục, đầu tóc lại khô vàng rối xù như ổ gà, da đen thui, gầy như que củi còn ăn mặc rách rưới tả tơi, hàm răng vàng khè, mặt còn bị méo.”
Bạch Ngọc Đường hành tẩu giang hồ, quả thật cũng từng nghe có người hình dung Ân Hầu như la sát, hung thần… Vì vậy Bạch Ngọc Đường cơ bản đã xác định Ân Hầu giống như Trương Phi nhưng gầy hơn một chút, hoặc là giống thần Chung Quỳ* nhưng yếu ớt hơn một chút, thực sự không cách nào liên hệ đến vị biểu ca này.
*(vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma)
“Sư phụ ta đại khái nửa tháng nữa sẽ trở lại, ngươi không có việc gì thì có thể ở lại Thiên Sơn chờ.” Bạch Ngọc Đường rất khách khí, không biết có phải vì người này là biểu ca của Triển Chiêu hay không.
Ân Hầu cũng thắc mắc, tiểu quỷ này không phải đã đoán được thân phận mình rồi chứ? Sao lại khách khí như vậy? Nghe Thiên Tôn nói tính tình hắn không tốt lắm mà.
“Ai nha, phải nửa tháng lận a?” Ân Hầu giả vờ khó xử, “Nửa tháng sau, ta muốn cùng Chiêu quay về Khai Phong phủ a.”
Bạch Ngọc Đường nghe được, không lên tiếng, cúi đầu nhìn, A Địa không biết từ lúc nào đã tới bên bờ, Tiểu Tứ Tử đang đút cá cho nó, vừa sờ đầu nó, A Địa có vẻ rất dễ bảo.
“Đúng rồi.” Ân Hầu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Nửa tháng sau ngươi có đến Khai Phong phủ không a?”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, cũng không lên tiếng —— Đi làm chi?
“Ta và Chiêu còn định chuẩn bị mời ngươi tới ăn một bữa mà.” Ân Hầu cười đến thoải mái.
Bạch Ngọc Đường đạm mạc cười, “Có cơ hội sẽ đến.”
“Cơ hội hiếm có a!” Ân Hầu lắc đầu, “Ngươi đừng xem ta như vậy, bởi vì Chiêu từ nhỏ đến lớn đều là cật hóa, nên ta nấu ăn có nghề lắm! Ngoại trừ Chiêu, người khác còn chưa được ăn.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, gật đầu.
“Đúng rồi, ngươi biết làm cơm không?” Ân Hầu bát quái tới mức Tiểu Tứ Tử cũng ngẩng mặt hiếu kỳ mà nhìn hắn, nghĩ có cần che miệng hắn lại hay không, bất quá hình như với không tới.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
“Vừa nhìn thì đã thấy ngươi là loại hình quân tử xa nhà bếp rồi.” Ân Hầu tấm tắc hai tiếng, “Lúc rảnh rỗi sẽ cho ngươi nếm thử món tương hương áp thiệt mà Chiêu thích ăn nhất.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, có chút khó hiểu —— Triển Chiêu thích ăn áp thiệt (lưỡi vịt)? Chưa từng thấy hắn gọi.
“Ngươi đừng thấy Tiểu Miêu tham ăn, nhưng rất là kiêng ăn đó! Thiệt đầu (lưỡi) rất quý, phải chọn chỗ nấu ngon mới ăn!” Ân Hầu xòe tay đếm đếm cho Bạch Ngọc Đường nghe, “Có mấy thứ hắn ăn hoài không ngán, tỷ như thanh chưng bàng giải, Tây Hồ thố ngư, ma lạt áp bột tử, bạo sao loa si, Hoa Điêu hà, bạt ti hương vụ…”
(Tạm dịch: cua hấp, cá chua Tây Hồ, cổ vịt cay, ốc rang, tôm Hoa Điêu, khoai sọ xào tương…)
Ân Hầu thuộc làu làu báo ra cho Bạch Ngọc Đường tên của gần một trăm món ăn.
Bạch Ngọc Đường nghe xong, cũng không có biểu thị gì, tựa hồ đang đờ ra nhìn chằm chằm vào Tiểu Tứ Tử đang chơi đùa với rùa.
“Đúng rồi.” Ân Hầu đột nhiên lại hỏi, “Ngươi thường ngày có hứng thú gì không a?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Hứng thú?”
“Tỷ như Chiêu thích xúc cúc* a, chơi cờ, xem diễn, nghe đọc sách, câu cá, săn thú, đúng rồi, còn thích xem người ta nấu ăn.”
*(xúc cúc còn gọi là cầu mây, là tiền thân của bóng đá thời nay)
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Ân Hầu.
“Còn ngươi?” Ân Hầu hỏi tiếp, “Hứng thú.”
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, ngẩng mặt nhìn khoảng không trên bầu trời… Thích cái gì?
Ân Hầu sờ cằm, “Ai nha, nhàm chán như vậy a, không có chuyện gì thích cả sao?”
Tính cách Bạch Ngọc Đường tương đối nội liễm, cảm thấy Ân Hầu có chút nhiều chuyện, cho dù có thích cái gì, cũng không tất phải nói cho ngươi.
Dựa theo tính tình của Bạch Ngọc Đường, nếu như đổi thành người khác, đã sớm tặng cho một câu, “Liên quan khỉ gì tới ngươi” rồi đuổi đi, nhưng vị “biểu ca” trước mắt này, Bạch Ngọc Đường lại nể vài phần mặt mũi, không biết vì sao, luôn nghĩ mặc kệ hắn là ai, dù sao hắn cũng thân với Triển Chiêu.
Còn về vì sao Bạch Ngọc Đường không nổi cáu có phải vì bận tâm tới bằng hữu hay là vì một tầng suy nghĩ mơ hồ – không muốn rơi xuống hạ phong… thì trời biết đất biết.
Ân Hầu nhíu mày —— Tiểu tử này là muộn hồ lô a, muộn thành như vậy chẳng phải sẽ làm cho ngoại tôn ngoan của hắn chán hỏng luôn sao?
Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn không có phản ứng gì, Ân Hầu quyết định châm thêm lửa, bèn ngồi xổm xuống, “Tiểu Tứ Tử a.”
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Ân Hầu, “Ngô?”
“Phụ thân ngươi có dược cao trị nữu thương (tổn thương do trặc khớp) không a?” Ân Hầu hỏi Tiểu Tứ Tử.
“Có ác.”
“Giúp ta xin một lọ đi?”
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, “Ngươi nữu thương sao?”
“Không phải ta.” Ân Hầu lắc đầu, “Là Chiêu, cái cổ hắn bị nữu thương, đêm nay ta thoa dược cho hắn, xem sáng mai có thể đỡ hơn chút nào không.”
“Cái cổ nữu thương có nặng có nhẹ!” Tiểu Tứ Tử vội hỏi, “Nữu thương thế nào a? Là trật khớp hay là sái cổ do ngủ hay là đau tới thắt lưng?”
Ân Hầu vuốt cằm lắc đầu, “Buổi tối ngủ không ngoan.”
Vừa nói, Ân Hầu vừa nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ mặt không biểu tình, bất quá lắng nghe rất chăm chú, có vẻ rất thắc mắc vì sao Triển Chiêu lại làm cho cổ mình bị trật.
Ân Hầu âm thầm sốt ruột —— Sao Thiên Tôn lại chọn một tên ngốc tử như vậy làm đồ đệ?!
“Nga… Đó là sái cổ hoặc trật khớp rồi, phải để phụ thân xem chứ không nên dùng dược cao bậy bạ!” Tiểu Tứ Tử trả lời, “Tốt nhất đó, là giúp ấn ấn một chút, hữu dụng hơn dược cao.”
“Thật không?” Ân Hầu tựa hồ cảm thấy hứng thú, “Nga? Ấn ấn a, không bằng ngươi dạy ta cách làm, ta đây có thể tùy thời ấn ấn cho hắn!”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Được được, thông thường ấn cổ có vài chiêu thế này, ta cũng biết.”
Nói, Tiểu Tứ Tử kéo Ân Hầu ngồi xổm xuống, còn mình thì đứng trên một tảng đá lớn, vừa đúng với tới cổ hắn, hai tay nhỏ bé ấn hai bên cổ Ân Hầu, “Thế này, ấn chỗ gân này.”
Ân Hầu nghiêng cổ, “Chỗ nào?”
“Đây!”
“Tê…” Ân Hầu đột nhiên nhướng mi, “Thoải mái a, dùng lực một chút.”
“Nga!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, cố sức ấn hai cái.
“Ai nha, thoải mái thoải mái!” Ân Hầu hỏi, “Còn chiêu nào nữa không?”
“Còn có dùng khuỷu tay ấn, thế này!” Tiểu Tứ Tử dùng khuỷu tay ấn cổ cho Ân Hầu, Ân Hầu lại bảo thoải mái.
Bạch Ngọc Đường đứng ở một bên nhìn, cảnh tượng này… có chút quỷ dị.

“Hô… Thoải mái, dùng sức một chút!” Ân Hầu bảo Tiểu Tứ Tử ấn nửa ngày, tỏ ra ngây ngất.
Tiểu Tứ Tử mỏi tay muốn chết, mếu máo, “Còn phải dùng sức nữa a, mệt muốn chết rồi a!”
Ân Hầu vỗ vỗ cánh tay của bé, “Vậy ngươi nghỉ ngơi chút đi, khỏi nhắc, mấy ngày nay ta cũng không quen giường ngủ không ngon lắm…”
Nói rồi hắn nhìn về phía Bạch Ngọc Đường bên kia, “Ta nói Tiểu Bạch a, không bằng ngươi ấn ấn cho ta? Ngươi khí lực đại mà!”
Tiểu Tứ Tử há to mồm, Đại Miêu hảo có can đảm a, dĩ nhiên bảo Bạch Bạch giúp ấn ấn.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Ân Hầu đưa cái cổ tới trước mắt hắn.
Đang lúc xấu hổ, đột nhiên nghe được một thanh âm truyền tới, “Cổ ngươi bị đau phải không? Ta ấn cho ngươi a!”
Tiếng nói vừa dứt, Triển Chiêu “Vèo” một tiếng từ trong rừng phóng ra, bổ nhào tới, hai tay bóp cổ Ân Hầu cố sức xiết lại, “Có phải lực hơi yếu không? Mạnh thêm chút nữa không?!”
Ân Hầu cả kinh, muốn chạy trốn, nhưng Triển Chiêu bóp chặt không tha, trong miệng còn hùng hổ, “Có cần dùng lực mạnh hơn chút nữa không! Cho ngươi giở trò này!”
Ân Hầu cõng Triển Chiêu chạy loạn khắp nơi.
Tiểu Tứ Tử há to mồm đứng một bên nhìn —— Tiểu Miêu và Đại Miêu đánh nhau…
Bên này đánh cho náo nhiệt, bên kia Bạch Ngọc Đường liền nhặt con cá cuối cùng trong mộc dũng lên ném cho ô quy, xách mộc dũng đi.
Tiểu Tứ Tử túm vạt áo hắn, “Bạch Bạch một hồi cùng đi ăn không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ta đem cất mộc dũng lại đã.”
Nói xong, trực tiếp lên núi.
Ân Hầu dừng lại, nhìn theo bóng lưng Bạch Ngọc Đường, sờ cằm, “Ai nha, cuối cùng cũng có chút phản ứng rồi.”
“Có phản ứng gì?” Triển Chiêu thở phì phì nhìn hắn.
Ân Hầu suy nghĩ một chút, “Bất quá phản ứng còn chưa đủ mạnh, một hồi tìm cách chuốc say hắn…”
“Say chết ngươi trước đi!” Triển Chiêu cố sức bóp cổ Ân Hầu lắc lắc, “Sao ngươi không về nhà, ở đây thêm phiền!”
“Ta là muốn tốt cho ngươi!” Ân Hầu còn không phục, “Ngươi biết cái gì, lúc này phải nghiệm hóa* cẩn thận, nếu không sau này không kịp nữa rồi…”
*(nghiệm hóa: kiểm tra hàng xem có tốt hay không)
“Chẳng hiểu ngươi nói gì cả!” Triển Chiêu cố sức ấn hắn lên mặt đất, “Bị ngươi làm tức chết rồi!”
Tiểu Tứ Tử tiếp tục vuốt cái cằm tròn vo nhìn Triển Chiêu và Ân Hầu nháo, quay đầu lại nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường đang đi lên núi, rất nhanh đi không ảnh. Không biết có phải sai cái gì hay không, nói chung Tiểu Tứ Tử nghĩ, Bạch Ngọc Đường hình như có một chút, một chút… không vui.
.
.
_________________
Thanh chưng bàng giải (Lão Bàng hấp)

Tây Hồ thố ngư

Ma lạt áp bột tử – nguyên cái
Ma lạt áp bột tử

Bạo sao loa si (tượng trưng thui, tìm ko đc loại ốc kia)

Hoa Điêu hà

Bạt ti hương vụ Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.