Đọc truyện Vụ Án Kỳ Lân Đầm Bích Thủy – Chương 16
CHƯƠNG 16
[Chí tôn vô địch]
.
Ngay khi Không Hạc tưởng như đắc thủ, chuẩn bị dốc hết toàn lực một kích giải quyết thanh niên tiền đồ vô lượng này… Trước mắt đột nhiên trống không, một chưởng hạ xuống cũng vỗ vào khoảng không.
Cái trán Không Hạc có một giọt nước mưa tích xuống, không phải giọt mưa, giọt mưa căn bản không thể bám vào người hắn, mà là mồ hôi… mồ hôi lạnh.
Không Hạc quả thực không thể tin được, Bạch Ngọc Đường biến mất, hơn nữa thân pháp vừa nãy rõ ràng là ẩn độn thuật… Làm sao hắn biết?
“Thiên hạ võ công, vạn tông quy nhất.”
(tất cả võ công trong thiên hạ, đều quy về một nguồn cội)
Không Hạc hơi sửng sốt, thanh âm truyền đến từ phía sau, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau lưng hắn, vị trí hầu như giống hệt lúc hắn đánh lén vừa nãy.
Không Hạc quay phắt lại, Bạch Ngọc Đường lui xuống vài bước, cùng hắn đối mặt chính diện, lúc cử động, dây buộc tóc tích xuống thủy châu, không hiểu sao có chút mông lung.
“Vạn tông quy nhất?” Không Hạc nhíu mày, trợn mắt cười nhạt, “Nói khoác mà không biết ngượng, ngươi muốn nói võ lâm thiên hạ căn bản là từ phái Thiên Sơn ngươi?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, giống như Không Hạc, vung tay ném đao, Vân Trung đao còn chưa cách mặt đất nửa thước, thân hình Bạch Ngọc Đường đã biến mất, trong mưa to hữu hình vô ảnh, nội kình tán loạn chung quanh, chiêu số hoàn toàn giống như Không Hạc sử dụng.
Không Hạc mi gian thoảng qua một tia nghi hoặc và không dám tin —— Tuy rằng Bạch Ngọc Đường là đồ đệ của Thiên Tôn, có thể có năng lực lĩnh ngộ hơn người, nhưng không lý nào ngay cả ẩn độn thuật và Không Hạc chưởng cũng có thể liếc mắt một cái đã học được, đây là bản lĩnh giữ nhà mà phải vài chục năm hắn mới thấu triệt được.
Không Hạc nghi hoặc, đồng thời, những người khác cũng nghi hoặc.
Chúng đệ tử phái Thiên Sơn càng mục trừng khẩu ngốc —— Chẳng lẽ vạn tông quy nhất theo như lời Bạch Ngọc Đường nói, chính là tinh túy của phái Thiên Sơn hay sao?
Chỉ có Triển Chiêu và Triệu Phổ ngầm hiểu mà liếc mắt nhìn nhau —— Nếu chiêu vừa nãy của Bạch Ngọc Đường là trí chi tử địa nhi hậu sinh, thì chiêu này chính là nghi binh chi kế, hù dọa Không Hạc!
Kỳ thực công phu Không Hạc chưởng tinh diệu phi thường, không phải liếc một cái là có thể học được.
Nhưng Bạch Ngọc Đường ngoại trừ lực lĩnh ngộ kinh người, còn có Như Ảnh Tùy Hình và Cách Không chưởng. Hai loại công phu này có điểm gần giống với Không Hạc chưởng, bình thường thì có thể nhận ra, nhưng hôm nay mưa tầm tã, từ những hiện tượng giả mà xem, căn bản là giống nhau như đúc.
Điểm này thêm vào một câu cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ huyền bí) – “Vạn tông quy nhất” của Bạch Ngọc Đường, cũng đủ khiến cho Không Hạc luống cuống hoảng hốt, tự loạn đầu trận tuyến.
Nhưng vừa nãy Bạch Ngọc Đường vốn có cơ hội đánh lén Không Hạc, hắn lại không làm, mà là dùng đệ nhị kế, bởi vì muốn dẫn tới đệ tam kế… Đây mới là phương pháp sau cùng một mạch giải quyết Không Hạc.
Triệu Phổ nhướng mi tán thán —— Soái tài!
Triển Chiêu vỗ vỗ đầu vai hắn khen —— Ngươi cũng không kém.
Triệu Phổ đối Triển Chiêu chắp tay —— Khách khí khách khí, bội phục bội phục.
Công Tôn đứng ở phía sau, nhìn Triển Chiêu và Triệu Phổ vốn đang rất lo lắng đột nhiên thả lỏng, liền suy đoán ra Bạch Ngọc Đường đã nắm chắc thắng lợi, hơi chút yên tâm. Lại nghe được phía sau Tử Ảnh đột nhiên hỏi Tiểu Tứ Tử, “Sao lại run như vậy? Lạnh a?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, rất nghiêm túc mà phồng má xem tình hình chiến đấu phía trước, “Hảo khẩn trương ác!”
Mọi người bị bé nhắc tỉnh, mới phát hiện, bất tri bất giác đã nổi lên một thân da gà —— Cao thủ so chiêu, còn có Bạch Ngọc Đường trong trầm tĩnh toát ra sát khí, quả thật khiến người ta không rét mà run, tuy rằng đa số mọi người cũng không biết hắn làm thế nào mà có thể như vậy, hoặc nói chính xác là, ngoại trừ Triển Chiêu Triệu Phổ cùng với Ân Hầu đằng xa, không ai biết bước tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào, bao quát Không Hạc đang thẹn quá hóa giận.
“Tiểu quỷ chớ ỷ vào thiên phú tự cho mình là đúng, dù cho ngươi có thông minh hơn, có vạn tông quy nhất đi chăng nữa, hãy để lão phu cho ngươi kiến thức một chút, cái gì gọi là nội kình trăm năm!” Nói xong, hắn lần thứ hai sử dụng Không Hạc chưởng, lúc này hắn cũng không thèm ẩn độn, mà là quyết định cùng Bạch Ngọc Đường đấu chính diện, dùng nội lực thủ thắng, một chưởng đánh chết Bạch Ngọc Đường.
Nhưng Bạch Ngọc Đường hiển nhiên không để hắn có cơ hội này, trong khoảnh khắc Không Hạc xuất chưởng, hắn chợt nghiêng mình… Không còn hình bóng.
Không Hạc cười nhạt, “Muốn gạt ta?! Ngươi còn non lắm…”
Nói xong, hướng về một chỗ trong không trung tung ra một chưởng, mọi người liền thấy màn mưa bị nội kình kích mở, nội kình rõ rệt quét ngang mà qua.
Nhưng, phía sau lại truyền đến một tiếng cười nhạt.
Không Hạc hơi sửng sốt, không thể tin nổi —— Bạch Ngọc Đường không ở phương hướng đó, sao lại như thế?
Vừa nghĩ tới đây… hắn đột nhiên minh bạch.
Triển Chiêu và Triệu Phổ hiểu ý cười —— Nước mưa!
Bạch Ngọc Đường sở dĩ để bản thân ướt đẫm, mà không phải như bọn họ, dùng nội kình cách ly nước mưa khỏi thân thể, chính là vì không muốn Không Hạc cảm giác được nội kình của hắn tồn tại, từ đó phán đoán ra vị trí của hắn. Như vậy, hắn có thể dùng Cách Không chưởng tống xuất nội lực chế tạo địa điểm sở tại của mình, giương đông kích tây, dẫn Không Hạc đánh chưởng vào hư không, rồi bản thân xuất hiện phía sau.
Nhưng Không Hạc da đầu vừa nhói lên thì biết mình trúng kế, cũng không thấy Bạch Ngọc Đường đánh lén.
Không Hạc mau chóng nhảy lên tách ra… trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc —— Rõ ràng hai lần có cơ hội đánh lén, vì sao Bạch Ngọc Đường chậm chạp không động thủ?
Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường lại không gặp.
Không Hạc tức giận, nhưng cũng không thể phán đoán, bởi vì hình người trước mắt hư hư thực thực, có thể là thực thân của Bạch Ngọc Đường, bởi vì hắn vừa nãy không dùng nội kình che mưa, hiện tại hoàn toàn có thể dùng nội kình che mưa… Cũng có thể là hiện tượng giả mà hắn dùng Cách Không chưởng tạo ra, nếu mình đánh tới, sẽ lại một lần xuất hiện phía sau.
Đối chiến chính là thế này, một khi đối phương chỉ có hư hoặc chỉ có thực, thì dễ đối phó, chỉ sợ đối phương hoặc hư hoặc thực, vậy vô pháp phán đoán, hảo một chiêu cố lộng huyền hư.
Trong nhất thời không thể phán đoán, Không Hạc linh cơ khẽ động, tâm nói —— Tiểu quỷ ngoạn hoa chiêu (dùng mánh khóe che mắt), ta thân kinh bách chiến còn sợ ngươi sao? Nghĩ vậy, hắn vận khí bắt đầu vô phương hướng sử dụng Không Hạc chưởng đánh về bốn phía.
Không Hạc chưởng nội kình kinh người, hơn nữa kính lực tại không trung ngừng lại, trong nhất thời liền thấy nước mưa tung bay, xung quanh bởi vì nội kình của hắn, cuồng phong gào thét.
Ngay khi Không Hạc dựa vào nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, giăng lưới khắp nơi rồi sẽ khiến người phải hiện hình, Bạch Ngọc Đường thực sự hiện hình, hắn ngay trước mắt Không Hạc, rõ rõ ràng ràng.
Không Hạc khoát tay, cũng không vỗ tới, chỉ cười nhạt, “Tự cho là thông minh, mơ tưởng gạt ta thêm lần nữa!”
Theo cái xoay người của hắn, lại thấy Bạch Ngọc Đường vận nội lực, một chưởng vỗ tới.
Không Hạc vừa nhìn, tâm hoa nộ phóng (mừng như mở hội), tâm nói, tiểu tử này bị ngốc sao? Muốn dùng Không Hạc chưởng đối với Không Hạc chưởng của ta? Ngươi cho dù có được một nửa nội lực của Thiên Tôn cũng không tất sánh kịp ta, chính diện quả thật là tìm chết.
Không Hạc cũng chính diện nghênh chiến, thuận thế thu hồi nội kình, vung tay muốn vận mười thành công lực tung Không Hạc chưởng chưởng về phía Bạch Ngọc Đường.
Nhưng thấy Bạch Ngọc Đường phía trước đột nhiên đứng lại, thu tay triệt nội lực, lẳng lặng đứng trong mưa, nhìn hắn.
Không Hạc ngây người —— Ý niệm trong lòng chuyển chuyển, lại có hoa chiêu.
Ngay khi hắn nghi hoặc, đột nhiên phía sau bị một kích trọng trọng đánh tới, nội kình này cường đại kinh người, hầu như khiến Không Hạc tưởng Thiên Tôn đột nhiên chạy tới đánh hắn một chưởng, đánh cho hắn ***g ngực đau nhói gân cốt đứt gãy, một ngụm máu tươi thổ ra.
Hắn há mồm quay đầu lại nhìn, trong miệng thốt ra hai chữ —— Đê tiện…
Nhưng hắn vừa nói ra miệng, lại thấy phía sau không ai, nơi hắn đang đứng, là phía trước trận doanh của bọn Tư Mã Không, phía sau ngoại trừ người một nhà, căn bản không có bất cứ đối thủ nào, càng miễn bàn là Thiên Tôn.
Ngay cả bọn Tư Mã Không cũng không rõ cho nên đây đó liếc mắt nhìn nhau —— Ai đã đánh Không Hạc?
Không Hạc bị thương nặng khó nhịn, nửa quỳ dưới đất, một tay đỡ ngực một tay chống đất, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi… nội lực lại thâm hậu như vậy?”
Bạch Ngọc Đường đứng trước mặt hắn, “Không phải nội lực của ta.”
“Đó là ai, đánh lén ta…” Không Hạc không tin.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Không Hạc, “Chính ngươi.”
Không Hạc hơi sửng sốt, nhất thời tỉnh ngộ —— Thì ra tất cả những gì Bạch Ngọc Đường làm trước đó, chính là vì dẫn dụ hắn phát rồ mà dùng nội kình đánh loạn xung quanh. Mà cuối cùng lại dẫn hắn tới vị trí lúc nãy, chính là vị trí kích đả cuối cùng mà Không Hạc chưởng ra. Bởi vì nội kình lưu lại, tại không trung va đụng vào nhau, Bạch Ngọc Đường dùng Cách Không chưởng của hắn, tứ lạng bạt thiên cân thay đổi phương hướng của Không Hạc chưởng mà hắn đánh ra, cho nên hắn mới có thể thành mục tiêu sống, bị nội lực của chính mình, đánh lén đắc thủ.
Không Hạc không dám tin mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— Tên tiểu quỷ này, đến tột cùng từ lúc nào bắt đầu tính toán? Ngay lúc đầu từ khí trời, thời cơ lúc mưa rơi, từng bước một dẫn hắn tiến vào bẫy rập, khiến hắn rước lấy tự diệt vong.
.
“Giống a.”
Ngay khi Lam Hồ Ly tán thán Bạch Ngọc Đường thông minh tuyệt đỉnh, Ân Hầu bên cạnh khe khẽ lên tiếng, “Thảo nào lão quỷ đó chỉ nhận mỗi hắn, quá giống rồi.”
“Thiên Tôn cũng hư hỏng như thế sao?” Lam Hồ Ly nhịn không được hỏi.
“Đây không phải là hư hỏng.” Ân Hầu lắc đầu, thản nhiên cười, “Đây là sự thông minh đơn giản nhất, trời sinh đã có*.”
*(nguyên văn chỗ này là “dữ sinh câu lai”: điểm riêng biệt của một người, là thứ không thể nào thay thế được, không phải nhờ vào bồi dưỡng giáo dục sau này mà là những đặc tính mà vừa sinh ra đã có)
“Nói tới nói lui.” Lam Hồ Ly bất đắc dĩ, “Tinh túy võ công của phái Thiên Sơn, thì ra là thiên phú thế này a, xem ra đám tiểu đồ đệ kia căn bản hết hy vọng rồi, so sánh với Bạch Ngọc Đường không phải sẽ tự ti muốn chết luôn sao.”
Ân Hầu lườm lườm nàng, cười lắc đầu, “Xem ra ngươi còn non lắm… Xem náo nhiệt xong rồi, đến đầm Bích Thủy chuẩn bị dọn rác thôi.”
Nói xong, Ân Hầu ung dung đi, Lam Hồ Ly nắm theo làn váy đi theo phía sau, cung chủ khen nàng non kìa! Mặt khác, bóng lưng hảo suất!
.
Không Hạc bị chính nội lực của mình đả thương, bởi vì khi đánh Bạch Ngọc Đường quá ác độc, muốn trí người ta vào chỗ chết, cho nên nội kình quá mạnh mẽ, khi bản thân chịu đòn lại hoàn toàn không phòng bị, cho nên phun ra vài ngụm máu đã thấy chống đỡ không nổi rồi. Cứ như vậy, nhất đại tông sư, cao thủ trong truyền thuyết, khi cùng một hậu nhân so chiêu, đi đời nhà ma. Trận chiến này sau đó được người giang hồ truyền thành một giai thoại truyền kỳ, mà Bạch Ngọc Đường công phu quỷ quyệt đa dạng cùng với tâm tư tinh tế, cũng được người đời sau cảm phục.
Nơi này lặng yên một mảnh.
Các đồ đệ phái Thiên Sơn đều không nhớ rõ mình đã hô hấp như thế nào.
Những người còn sót lại trong thập đại cao thủ đột nhiên minh bạch vì sao Thiên Tôn chỉ nhận Bạch Ngọc Đường mà không nhận bọn họ, lúc trước bọn họ nghĩ mình không kém Bạch Ngọc Đường bao nhiêu, điều đó vô tri đến cỡ nào? Trong nhất thời không hiểu sao cảm thấy nhụt chí.
Lục Phong trong lòng sốt ruột, nguyên bản nghĩ rằng để bọn họ kiến thức công phu của Bạch Ngọc Đường một chút, sẽ khiến bọn họ nổi lên đấu chí, không ngờ lúc này ý chí triệt để bị đập tan.
Ngay khi hắn đang sốt ruột, đột nhiên chợt nghe một người hô to, “Kẻ này không trừ vĩnh vi hậu hoạn!”
Tiếng vừa dứt, chỉ thấy Tư Mã Không và Tiết Trường Đông song song nhảy lên, hợp lực hướng Bạch Ngọc Đường tung một chưởng, hung ngoan âm độc, xem ra là muốn thừa lúc Bạch Ngọc Đường không chuẩn bị mà đẩy hắn vào chỗ chết.
Nhưng bọn hắn còn chưa đụng tới Bạch Ngọc Đường, chợt nghe được tiếng “long ngâm”, hàn quang chợt lóe… Huyết quang bắn ra.
Tất cả mọi người nhìn mà choáng váng.
Chỉ thấy Triển Chiêu vốn đứng ở xa xa không biết lúc nào bay lên trời, chuẩn xác ngay khi bọn hắn đánh lén mà xuất hiện trên vùng trời Bạch Ngọc Đường đang đứng, động tác rút kiếm khỏi vỏ của hắn nhanh đến tất cả mọi người đều không thấy rõ.
Cự Khuyết trong mưa to xẹt qua một đường cung, kiếm pháp quỷ dị không hề giống bất kỳ môn phái nào, cảm giác không giống cảm giác mà Triển Chiêu phát ra thường thày, hạ thủ quyết tuyệt, ngoan lệ.
Một kiếm này, trực tiếp khiến Tư Mã Không và Tiết Trường Đông thân và đầu mỗi thứ một nơi.
Hai bộ thi thể “Bịch” một tiếng nặng nề rơi xuống đất, vẩy lên thủy hoa huyết hoa (nước và máu tung tóe).
Triển Chiêu đáp xuống đất, một tay đặt sau lưng, một tay vung trường kiếm… Máu loãng vung tới trước mắt những môn đồ mà tứ lão cùng với Không Hạc mang đến, nhìn thấy mà giật mình.
Triển Chiêu hơi ngẩng đầu, sát khí hoàn toàn bất đồng với ngày thường, ngay cả Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều chưa từng thấy.
Triệu Phổ lãnh đạm cười —— Bản tính hiện ra rồi, ta đã nói nam hiệp không phải chỉ đơn giản là một tên cật hóa rộng rãi như vậy.
Một tiếng “Cút” không nặng không nhẹ của Triển Chiêu.
Đám người kia lập tức xoay người bỏ chạy.
Triệu Phổ dùng mắt ra hiệu cho Âu Dương ở phía sau, ý là —— Đi giúp Ân Hầu bắt người!
Âu Dương mang theo các ảnh vệ rời đi, đám người này đa số đều là tội ác tày trời việc ác chồng chất, ẩn núp nhiều năm không có tin tức, lần này nếu đã tự chui đầu vào lưới, vậy bắt lại xử theo pháp luật, để tránh dã tâm đầy tràn ngày sau lại hại người.
Ân Hầu vốn dự định cùng Không Hạc đánh một trận, không ngờ hai tiểu tử này phát uy, bản thân cũng không cần động thủ, chỉ cần xem náo nhiệt.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu bên cạnh.
Triển Chiêu đưa cánh tay phía sau lên trước, trong tay hắn đang cầm là Vân Trung đao.
Bạch Ngọc Đường tra đao vào vỏ, liền cảm thấy nước mưa chảy vào mắt, vừa định giơ tay lau lau, bèn cảm thấy có gì đó áp lên mắt mình.
Bạch Ngọc Đường ngước mắt nhìn.
Triển Chiêu cầm lấy tay áo sạch sẽ, đang lau mặt cho hắn.
Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc.
Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Nói đi, tinh túy của phái Thiên Sơn rốt cuộc là cái gì nha?”
Bạch Ngọc Đường cũng không chú ý tới những đồ đệ đang ủ dột của phái Thiên Sơn lúc này đều đang ngẩng đầu nhìn hắn.
Suy nghĩ một chút, hắn lên tiếng, “Sư phụ ta hình như từng nói, là chí tôn vô địch.”
Tất cả mọi người đồng loạt nghiêng đầu —— Cái này có nghĩa gì?
Triển Chiêu đổi sang tay áo bên kia giúp hắn lau cổ, “Nghĩa là sao?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, “Ai biết, đại khái là nghĩ biện pháp đừng thua thôi.”
Mọi người phái Thiên Sơn hai mặt nhìn nhau, ngó sang Lục Phong —— Cái này cũng tính là tinh túy sao?
Triển Chiêu gật đầu a gật đầu, “Hiểu rồi, cái gì mà chiêu thức a công phu a đều không quan trọng, nghĩ cách để khi đánh nhau gặp phải đối thủ mạnh cũng đừng thua, đó mới là chí tôn vô địch chân chính, đúng không?”
Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu lau nên phải ngẩng mặt, hời hợt trả lời, “Đại khái là vậy.”
Lục Phong mỉm cười, thi lễ với Triển Chiêu vừa quay đầu lại nhìn hắn —— Triển Chiêu tâm tư tỉ mỉ, lòng dạ cũng thiện lương, thích giúp người ta giải quyết khó khăn, còn thích cứu giúp người trong cảnh khốn khó, không hổ là đại hiệp đương thời. Hắn đại khái là nhìn ra được đồ tử đồ tôn của phái Thiên Sơn hoang mang, cho nên cố ý nhắc nhở.
Nhìn lại những môn sinh phái Thiên Sơn kia, tựa hồ đều có chút suy nghĩ, lại có lĩnh ngộ.
Chính xác! Cái gì võ công tinh diệu nội lực cao thâm, đều là thứ bản thân truy cầu, Bạch Ngọc Đường công phu chưa chắc thực sự sánh bằng Không Hạc, nhưng lại thắng quá đẹp, thông hiểu đạo lí, linh hoạt dùng được những gì đã học mới là đạo học võ chân chính, muốn tiến tới chí tôn vô địch, cần phải để lần nào cũng không thua, đây mới là đạo tập võ vĩnh vô chỉ tẫn (học hoài không hết)!
Triển Chiêu thấy vấn đề tựa hồ đã giải quyết, cũng chỉ cười, vươn ngón tay ý bảo Bạch Ngọc Đường nhìn về phía sau, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, Triển Chiêu nắm lấy mái tóc ướt sũng của hắn, dùng hai tay áo chà a chà.
Bạch Ngọc Đường đứng yên, cũng không hiểu vì sao, chỉ mặc cho Triển Chiêu nghịch ngợm trên tóc hắn, gương mặt không hề lạnh như băng, thần sắc cũng ôn hòa.
.
.
____________________ Đăng bởi: admin