Đọc truyện Vụ Án Hoa Túy Tâm Đòi Mạng – Chương 6
CHƯƠNG 6
Giao phong
.
Phương hướng mà Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đang chỉ là hướng mà sứ giả phiên quốc đang đi tới.
Chỉ thấy đi ở sau cùng đội ngũ, có một đám nữ tử trẻ tuổi mặc bạch y phục, đại khái khoảng sáu bảy người, hai người một hàng, xếp thành một đội, mỗi người hai tay đều nâng một cái hộp, theo sau một nữ tử mang ngân sức (trang sức bạc), mặc bạch sắc trường quần (váy, quần dài).
“Đó là Diêu Tố Tố?” Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Thần Tinh Nhi.
“Không phải đâu… Diêu Tố Tố không đẹp như vậy.” Nguyệt Nha Nhi vuốt cằm lắc đầu.
Lúc này, phía sau lại có vài người đi tới, dẫn đầu là một nữ tử mặc hắc sắc trường quần mang ngân sức, mấy cô nương phía sau cũng là hắc y phục.
“Bên kia mới là Diêu Tố Tố.” Nguyệt Nha Nhi nói.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu có chút khó hiểu, vậy những bạch y nữ tử kia là ai?
“Ai là Hạnh Nhi?” Bạch Ngọc Đường không nhận ra, vì vậy lại hỏi một câu.
“Đi ở hàng thứ ba bên trái, cằm đầy.” Thần Tinh Nhi chỉ cho Bạch Ngọc Đường xem.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhìn thoáng qua, cô nương này thoạt nhìn quả thật gần giống với Hạnh Nhi mà mọi người miêu tả, nhưng biểu tình nghiêm túc, so với nha đầu kiều kiều nhược nhược bị người lừa gạt đến nỗi tự sát theo lời mọi người, khác một trời một vực.
“Có phải người giống người không?” Triển Chiêu hỏi hai nha đầu, “Sao lại đột nhiên trở thành ngoại tộc?”
“Ân…” Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi đều biểu thị nghĩ không ra, lẽ nào thực sự giống tới như vậy.
Khi đang nói, mọi người đã tiến vào nội viện.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một đường đều lưu ý đến cô nương trông giống Hạnh Nhi kia… Nên nói thế nào nhỉ, giống như người gỗ vậy, không biểu tình, không phản ứng, không nói lời nào, ngay cả nhãn thần cũng trống rỗng, cảm giác vi diệu.
.
Sau khi mọi người nhập tọa, trời cũng đã nhá nhem tối, hoa đăng được treo lên, thì ra ngự hoa viên buổi tối đẹp hơn cả ban ngày, không có bướm lượn cũng không có tiếng đàn sáo vi vu, gió mát trăng thanh, bầu không khí không tồi.
Yên hội ở đây không như bên ngoài, hai người một bàn, đây đó kề sát nhau.
Chính giữa ở phía trước là tọa vị của Triệu Trinh, chỉ có một cái bàn thấp, hai bên không ai bồi tọa, xem ra hắn tới một mình, không mang theo phi tử.
Bên tay trái là bề tôi nước Tống, tay phải là lai sứ.
Bề tôi bên này tọa vị lần lượt là: Bát vương gia và Bao Chửng một bàn, Bàng thái sư và Bàng Dục một bàn, Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử một bàn, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường một bàn, bên cạnh còn có chỗ trống, phỏng chừng là Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương, phía sau còn có một vài thành viên quan trọng, tổng cộng hai mươi người.
Nguyệt Nha Nhi và Thần Tinh Nhi ngồi ở phía sau Bạch Ngọc Đường, Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng tới, ngồi phía sau Triệu Phổ, Bàng thái sư và Bát vương gia cũng dẫn theo tùy tùng, bất quá bọn Triển Chiêu đều không nhận ra.
Công Tôn có chút không hiểu mà nhìn Triệu Phổ đang bóc lựu cho Tiểu Tứ Tử, nhịn không được hỏi, “Ngươi ngồi chỗ này làm cái gì?”
Triệu Phổ đem hai hạt lựu đút vào miệng Tiểu Tứ Tử, còn mình ăn một hạt, nhìn Công Tôn, “Chỗ này còn trống a.”
Công Tôn híp mắt, “Ngươi không phải nên ngồi cùng bàn với Bát vương gia sao?”
“Hắn với Bao tướng Bàng thái sư thần thần bí bí, hình như có gì muốn nói, ta bị ném đi.” Triệu Phổ nói, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đặt sang bên kia, quay đầu lại nhìn Công Tôn, “Đừng có quấy rầy ta với Tiểu Tứ Tử thắt chặt cảm tình!”
Công Tôn ở dưới bàn đạp hắn một cước, trừng mắt —— Đó là con ta!
Triệu Phổ cười hì hì hỏi Công Tôn, “Cho ta là được mà? Ta nhận nó làm con nuôi!”
“Không được!” Công Tôn không hề nghĩ ngợi đã bĩu môi.
“Vậy nhận kết thân đi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh ăn ý ngóng qua —— Nhận kết thân?
Công Tôn căm tức Triệu Phổ, giơ tay đòi con, “Trả lại cho ta.”
Triệu Phổ giấu Tiểu Tứ Tử đến bên kia, biểu thị không chịu.
Công Tôn nổi đóa —— Giành con của ta!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nghĩ kỳ thực Công Tôn để Tiểu Tứ Tử nhận Triệu Phổ làm cha nuôi là bách lợi vô hại, huống chi hai người này rất là hợp ý.
Công Tôn thấy Triệu Phổ không trả, bèn ngoắc Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử.”
Ai ngờ Tiểu Tứ Tử cũng không chịu qua, ôm thắt lưng Triệu Phổ nghiêng mặt nhìn Công Tôn.
Công Tôn nổi giận.
Triệu Phổ ngã chén trà cho y, “Ai nha, xin bớt giận, hai ta mỗi người một nửa được không? Đầu tháng về ngươi cuối tháng về ta, giữa tháng chia nhau, ai rảnh người đó mang theo.”
Công Tôn đá hắn, “Ai thèm chia với ngươi a, con là của ta!”
“Hai ta thân thiết như thế, của ngươi không phải của ta sao, đừng keo kiệt!” Triệu Phổ ngoắc một cung nữ, bảo nàng lấy điểm tâm cho Tiểu Tứ Tử, cung nữ nọ chạy còn nhanh hơn trộm, một hồi sau nâng một khay trái cây thập cẩm lên, vừa nhỏ giọng hỏi, “Cửu vương gia, hài tử này là ai a?”
Triệu Phổ bĩu môi, “Ta kiền nhi…”
(kiền nhi tử = con nuôi)
Chữ “Tử” còn chưa kịp thốt ra, chân đã bị Công Tôn giẫm lên, bất đắc dĩ Công Tôn khí lực không đủ, tuy rằng đã dốc hết toàn lực, nhưng da Triệu Phổ còn dày hơn cả tường thành, vững vàng, nghẹn ra chữ cuối cùng, “Tử!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ —— Triệu Phổ lại muốn ăn đòn.
Cung nữ kinh ngạc —— Vậy không phải tiểu vương gia sao?!
Bát vương cũng nghe được, hiếu kỳ hỏi, “Trạch Lam, nghĩa tử ngươi thu sao?”
(Trạch Lam là tên tự của Triệu Phổ)
Triệu Phổ gật đầu a gật đầu, vừa ôm Tiểu Tứ Tử vừa nói với Bát vương, “Gọi bá bá.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, mở miệng, “Bá bá.”
Bát vương mặt mày rạng rỡ, quay đầu lại hỏi Bao Chửng, “Đây là kỳ ngộ khi xuất tuần? Trạch Lam dĩ nhiên còn thu một đứa con nuôi.”
Bao Chửng vuốt chòm râu nhìn Triệu Phổ bên kia trơ mặt cười đến đặc biệt tiện nghi, và Công Tôn mặt mũi tức tới trắng bệch đặc biệt không cam lòng không thoải mái, cũng có chút khó hiểu —— Vương gia thật đúng là thích chọc Công Tôn a.
Triều thần ở đây đều nghe được, oa oa khả ái kia cư nhiên là con nuôi của Triệu Phổ, đều suy đoán quan hệ giữa Triệu Phổ và Công Tôn.
Công Tôn trầm mặt, Tiểu Tứ Tử thấy phụ thân mình không vui, liền nhét hai khối bánh đậu xanh cho Triệu Phổ, ý bảo phụ thân bé thích cái này.
Triệu Phổ đưa qua bên mép Công Tôn, “Ăn một miếng.”
Công Tôn liếc xéo hắn.
Triệu Phổ còn cười nữa.
Cả triều văn võ đầy bụng hồ nghi, tâm nói chưa từng thấy vương gia nhẫn nại như vậy a!
Giả Ảnh phía sau bất đắc dĩ mà lắc đầu, Tử Ảnh cũng rất cao hứng, Tiểu Tứ Tử là tiểu vương gia danh chính ngôn thuận rồi sao? Vậy có thể mang về vương phủ nuôi vài ngày không?
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, trước mắt liền xuất hiện một khối hoa quế cao, ngước mắt nhìn nhìn Triển Chiêu.
Chỉ thấy Triển Chiêu cười tủm tỉm mời hắn ăn hoa quế cao, bất quá chỉ có nửa khối, nửa khối còn lại đang ở trong miệng Triển Chiêu, có thể là vừa nãy Tiểu Tứ Tử đưa cho hắn.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, lại nói, ngũ gia thích sạch sẽ, những thứ tay người khác chạm qua đánh chết hắn cũng không sờ vào, bất quá lúc này không biết tại sao, há mồm ngậm lấy khối hoa quế cao trong tay Triển Chiêu, không hề có một chút do dự, còn nghĩ có cần liếm liếm ngón tay hắn hay không.
Bất quá khi Bạch Ngọc Đường đang nghĩ thì Triển Chiêu đã tự mình liếm, Bạch Ngọc Đường nhìn mà vô thức với tay bưng nước trà uống, hoa quế cao này cho bao nhiêu đường? Sao lại ngọt như vậy.
So với bọn Công Tôn, mọi người đồng dạng cũng chú ý tới Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nói thật, không phải do ngươi muốn nhìn sang bàn bọn họ… Mà vì hai người một đỏ một trắng ngồi cạnh nhau, thật sự đẹp mắt lại sáng mắt.
Cả triều văn võ đều nghĩ, Khai Phong phủ trước đây quỷ kiến sầu, Bao đại nhân có gương mặt đen thui lại có tứ đại hộ vệ đều là cao lớn thô lỗ, khắp Khai Phong phủ ngoại trừ đám nha hoàn đều là đại lão gia, tuy rằng làm việc đắc lực nhưng thật sự không dễ nhìn. Sau khi Triển Chiêu đến, lại như có thêm một màu sắc để điểm tô, lần này Bao đại nhân không biết thế nào lại tìm về một thư sinh tuấn mỹ, còn có thêm một bạch y công tử suất đến thiên địa vô sắc, chậc chậc, Khai Phong phủ thoáng cái đã nổi bật lên rồi!
Lục tục có những sứ thần phiên quốc tiến đến, hình thái khác nhau, ăn mặc cũng cổ quái.
Nói đến cũng khéo, vị bạch y nữ tử thần bí kia an vị ngay đối diện Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, các cô nương phía sau nàng đều đứng, đều cúi đầu, ánh mắt thẫn thờ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt nghe Nguyệt Nha Nhi Thần Tinh Nhi phía sau khe khẽ nói nhỏ.
“Có phải nhầm rồi không?”
“Người giống người sao?”
“Cũng phải a, thiếu gia không nhớ rõ Hạnh Nhi, nhưng Hạnh Nhi nhớ rất rõ thiếu gia mà.”
“Đúng vậy, vừa mới nhìn thấy chúng ta không hề phản ứng.”
“Có điều trông quá giống đi chứ.”
“Đúng vậy, có ai giống tới nỗi ngay cả nốt ruồi trên cằm cũng ở cùng một vị trí không?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sau khi nghe được, đều khẽ nhíu mày.
Triển Chiêu quay đầu lại hỏi, “Nốt ruồi trên cằm?”
“Đúng vậy, trên cằm Hạnh Nhi có một nốt ruồi, màu chu sa nhạt.” Nguyệt Nha Nhi đáp lời.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường —— Trùng hợp như vậy? Mặt giống, nốt ruồi cũng giống?
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày không nói —— Cảm thấy vô cùng kỳ quặc.
“Còn nữa nga.” Thần Tinh Nhi chọt chọt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Hai người không cảm thấy kỳ quái sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hai nàng, như là hỏi —— Kỳ quái cái gì?
“Ngươi xem các cung nữ thái giám sứ thần kia, ngoại trừ những bạch y cô nương nọ, đều đang len lén nhìn hai ngươi, tại sao những cô nương bạch y phục kia lại thờ ơ?” Thần Tinh Nhi tựa hồ nghĩ không ra.
“Đúng vậy.” Nguyệt Nha Nhi gật đầu, “Hàng bên chúng ta, đẹp đủ kiểu, nếu không để ý, cũng phải để ý Bao đại nhân đen thui như vậy chứ? Dù các nàng không thích ai cả, cũng không lý nào thân là nữ nhân lại không liếc nhìn Tiểu Tứ Tử một cái!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy rằng cảm thấy lý do này hơi kỳ cục, bất quá xem tình huống của các bạch y nữ tử trước mặt, quả thật quá không bình thường.
Triển Chiêu vươn tay, nhẹ nhàng túm túm tay áo Công Tôn, bảo y tạm thời đừng trừng mắt ngắm Triệu Phổ nữa, có chính kinh sự cần y.
Công Tôn quay đầu lại, thấy Triển Chiêu thì lập tức mặt mũi hòa hoãn lại, dù sao ở Khai Phong phủ, y thấy ai cũng rất thuận mắt, chỉ có tên Triệu Phổ này, cực kì gai mắt!
Triển Chiêu đại thể nói cho Công Tôn suy nghĩ của mình.
Công Tôn nhướng mi, “Người giống người sao lại có thể giống tới cả nốt ruồi?” Nói xong, ngẩng đầu, nghênh ngang trừng mắt nhìn những cô nương bạch y phục phía trước, vừa nhìn vừa nhíu mày.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấp giọng ho khan một tiếng, ý bảo Công Tôn —— Không nên nhìn trắng trợn như vậy.
Nhưng Công Tôn vuốt cằm, nhìn chằm chằm các cô nương không chớp mắt.
Triệu Phổ có chút khó chịu, “Thư ngốc, nhìn cái gì, mấy cô nương nọ còn không dễ nhìn bằng ngươi đâu.”
Công Tôn ném cho hắn một cái liếc xéo, “Những cô nương này có bệnh.”
“Ngươi cách xa như vậy cũng thấy được người ta có bệnh?” Triệu Phổ chuyền cho y một khối điểm tâm, “Ngươi đừng mãi cả ngày không phải nghĩ đến người khác bệnh thì lại nghĩ đến người khác chết được không, tới ăn miếng bánh.”
Công Tôn còn muốn đá hắn, tiện thể nhìn lên… Tiểu Tứ Tử đâu mất rồi.
“Hả?” Công Tôn hất Triệu Phổ ra, “Tiểu Tứ Tử đâu?”
Triệu Phổ nhìn lại, cũng khó hiểu, mới nãy còn ngồi bên cạnh thành thật ăn điểm tâm mà, ngửa ra sau nhìn nhìn sang chỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người lúc này bất đắc dĩ mà nhìn Công Tôn, ý là —— Đang chờ y giải đáp vấn đề những cô nương này có phải bị bệnh không, còn về Tiểu Tứ Tử… không tại!
Công Tôn tim đập thịch một cái, trong hoàng cung nội viện này, chạy đi đâu.
Tử Ảnh phía sau chỉ chỉ một phía, “Bên kia.”
Công Tôn và Triệu Phổ quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy phía sau mọi người, Tiểu Tứ Tử tay trái cầm một khối hoa quế cao, vừa gặm, vừa ngưỡng cổ nghiêm mặt, đối diện bé là một nam tử trẻ tuổi mặc một thân minh hoàng sắc trường bào ngồi chồm hổm, đang hỏi bé, “Phụ thân ngươi với cửu thúc có quan hệ gì a? Cửu thúc dĩ nhiên đút hắn ăn điểm tâm, chẳng lẽ quan hệ không bình thường?”
Tiểu Tứ Tử một bên phồng má nhai hoa quế cao, một bên trả lời, “Không phải bình thường đâu, kia là phụ thân ta, Cửu Cửu cũng là cha ta, vừa mới nhận đó…”
“Nga…” Nam tử vuốt cằm tỏ vẻ trầm tư, “Khó trách hắn gần đây có vẻ tâm tình tốt…”
“Ngươi là cháu trai của Cửu Cửu sao?” Tiểu Tứ Tử còn hỏi, “Ngươi tên gì, ta là Tiểu Tứ Tử.”
Người nọ chỉ vào mũi mình, “Phải a, ta là Tiểu Trinh Tử, ngoan, kêu tiếng hoàng huynh [huángxiōng] nghe cái coi.”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, “Hoàng hùng [huángxióng: gấu vàng]?”
“Phốc.” Người nọ nhịn cười, nhéo gương mặt tròn vo của Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn híp mắt nhìn, hình thêu trên hoàng sắc trường bào mà người nọ mặc chính là long chứ không phải hùng, giật mình liếc nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ bất đắc dĩ, người kia là ai? Đương kim hoàng đế Triệu Trinh.
Triệu Trinh điểm này giống hệt Triển Chiêu, thấy tiểu hài tử thì không chống cự nổi, phỏng chừng vừa mới đi tới, liếc mắt liền nhìn trúng Tiểu Tứ Tử, cho nên trước tiên đi tới ghẹo một chút.
Bàng thái sư thấy mắt ươn ướt, khuê nữ lão khi nào đó có thể sinh một hoàng tử thì tốt rồi.
Triệu Trinh điệu thấp cỡ nào thì cũng là hoàng đế, quả nhiên dẫn tới rối loạn, chúng thần đều đứng dậy hành lễ.
Triệu Trinh ghẹo được Tiểu Tứ Tử rồi thì đem bé trả lại cho Triệu Phổ, liền xoay người đi tới vị trí của mình, vừa xua tay, “Các vị ái khanh không cần đa lễ, hôm nay là gia phạn (bữa cơm gia đình), thứ nhất để đón gió tẩy trần cho Bao khanh thái sư, thứ hai, nghênh đón các vị lai sứ.”
Nói xong, hắn cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng gật đầu một cái với vị thái giám tóc bạc phơ phía sau.
Thái giám lập tức phân phó người khai tịch.
Rượu và thức ăn từng món được dâng lên.
Triệu Trinh nhất nhất quan sát mọi người.
Bạch Ngọc Đường cũng quan sát Triệu Trinh một chút —— Nhìn thoáng qua, không có ấn tượng gì lớn, thuộc về tướng mạo đầy đường đều có, nhìn kỹ hơn một chút, cũng không quá tồi, dù sao cũng không phải xấu xí, coi như rất hiền hòa.
Triệu Trinh nhìn quét qua mọi người, khi ánh mắt rơi vào Bạch Ngọc Đường đang ngồi cạnh Triển Chiêu, lấy làm kinh hãi, vị này chính là Bạch Ngọc Đường mà trước đó Triệu Phổ nhắc tới với mình sao? Hắn cũng từng hỏi qua Nam Cung Kỷ, Nam Cung nói với hắn, Bạch Ngọc Đường trên giang hồ, vô luận danh tiếng, công phu, cũng không dưới Triển Chiêu, hai người là hai nhân vật nổi tiếng nhất trong lứa nhân tài mới xuất hiện trong võ lâm hiện nay, hơn nữa Cẩm Mao Thử tướng mạo xuất chúng, tuấn mỹ vô song, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt a.
Triệu Trinh lại nhìn Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi phía sau Bạch Ngọc Đường, hắn bảo Bao Chửng tìm hai cô nương có công phu tốt, xem ra là người Bạch Ngọc Đường mang đến, vì vậy cười cười với Bạch Ngọc Đường, coi như cảm tạ.
Bạch Ngọc Đường không có phản ứng gì lớn, khẽ gật một cái, bất quá Triệu Trinh cười rộ lên không khiến người ta ghét, đương nhiên cũng không thảo hỉ như Triển Chiêu được.
Triển Chiêu lườm Bạch Ngọc Đường —— Ngươi đối xử với hoàng đế như vậy đó hả, quá thờ ơ rồi, tốt xấu cũng cười một cái.
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn —— Ngươi cũng biết ta không thích cười.
Triển Chiêu mở to hai mắt —— Thật không? Chiều nay cái người cười đến thấy răng không thấy mắt là ai vậy ta? Có phải ta hoa mắt không ta?
Bạch Ngọc Đường đưa đôi đũa sang cho hắn —— Ngươi nhanh nhanh ăn đi, miệng bần!
Triển Chiêu nhận đôi đũa mà thắc mắc —— Ta có nói gì sao?
Triệu Trinh chưa để ý đến thái độ thất lễ của Bạch Ngọc Đường, trái lại cảm thấy thú vị, người giang hồ thì tính cách đặc biệt, nếu đổi thành quan viên, thấy hắn cười thì đã sớm vui tới nở hoa rồi, vậy cũng không thú vị.
Nhìn lại phía sau, phát hiện chỗ ngồi cuối cùng trống không, bèn hỏi Triệu Phổ, “Âu Dương tướng quân và Trâu tướng quân đâu?”
“Nga…” Triệu Phổ cười hắc hắc, nhìn mấy sứ thần đối diện, “Lễ vật của những lai sứ kia đều đặc biệt như vậy, ta đương nhiên phải tìm người đáng tin kiểm tra một chút.”
Sắc mặt của các lai sứ đối diện liền trầm xuống… Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có một suy nghĩ —— Tại sao Triệu Phổ lại ở Khai Phong?!
Mỗi lần phiên quốc đến triều, đều thích mang vài võ tướng làm sứ giả, nguyên nhân là Tống triều trọng văn khinh võ, cả triều văn võ ngoại trừ Triệu Phổ, không ai giỏi đánh nhau. Mà Triệu Phổ quanh năm lại ở biên quan, không thường trở về, sở dĩ mỗi lần bọn họ đều có thể uy vũ một trận, nhưng không nghĩ tới… Năm nay không chỉ Triệu Phổ trở về, ngay cả Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương cũng trở về, vậy có chút khó làm rồi.
Triển Chiêu nhẹ nhàng túm túm tay áo Công Tôn, ý là —— Công Tôn, đừng nhìn nữa.
Công Tôn vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm cô nương thập phần tương tự như Hạnh Nhi kia, Triển Chiêu nghĩ nhìn nữa người ta sẽ cho rằng Công Tôn coi trọng cô nương nọ.
“Vị công tử này, là quan chức gì?”
Lúc này, vị bạch y nữ tử ngồi ở trước Hạnh Nhi đột nhiên mở miệng, bị hỏi chính là Công Tôn.
Bao Chửng nói, “Vị này là Công Tôn tiên sinh, sư gia của Khai Phong phủ ta.”
“Sư gia?” Nữ tử tựa hồ có chút giật mình.
Triệu Phổ nâng cằm hỏi, “Các hạ đại biểu nước nào?”
“Ta là sứ giả Tây Nam Mục Chiếu quốc.” Đối phương mỉm cười, “Ta là Mục Chiếu Đường, là nữ quan của Mục Chiếu quốc.”
Triển Chiêu nghe được thì khẽ nhíu mày, nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là hỏi —— Đây là quan chức gì?
Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười —— Làm sao ta biết? Cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Trong triều ta nữ tử đông đảo.” Mục Chiếu Đường thản nhiên cười, nói với Công Tôn, “Đại nhân nếu có thể ngồi ở đây, tất nhiên là đại nhân vật quan trọng, coi trọng tùy thị nào của ta, tùy ý mang đi.”
Công Tôn sờ cằm —— Vậy cũng được a?
Triệu Phổ trừng mắt liếc y —— Cho ngươi mang về làm chi ngươi biết không!
Công Tôn nghiêng đầu —— Làm chi?
Triệu Phổ đỡ trán.
Ai ngờ Công Tôn vươn tay chỉ vào Hạnh Nhi.
Triệu Phổ hít một ngụm khí lạnh.
Ngay cả Triệu Trinh cũng vô thức liếc nhìn Bao Chửng, tâm nói vị sư gia này đừng xem tư văn nhã nhặn, thật đúng là không khách khí a.
Bất quá Công Tôn chỉ vào Hạnh Nhi, hỏi, “Cô nương đó có phải sinh bệnh hay không?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Bao Chửng vội vã hòa giải, “Công Tôn tiên sinh là thần y đương thời.”
“Nga…” Cả triều văn võ thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thế, sợ bóng sợ gió một hồi a, nếu như thật sự chọn một người mang về thì thật mất mặt.
Thần sắc Mục Chiếu Đường khẽ động, thản nhiên nói, “Cô nương trong tộc ta đều rất khỏe mạnh, nếu tiên sinh muốn mang về làm cơ thiếp, tự nhiên có thể, nếu là xem bệnh, vẫn thôi đi.”
“Khụ khụ.”
Công Tôn bị một miệng nước trà làm sặc, há to miệng đỏ lừ cả mặt, “Tại sao lại phải mang về làm cơ thiếp? Cũng chẳng quen biết.”
Cả triều văn võ đều nhìn Bao đại nhân, ý là —— Bao đại nhân, không sao chứ? Sư gia này thành thật như thế, phản ứng còn chậm nữa.
Nhưng Triệu Phổ lại nằm bò lên bàn cười nửa ngày, thư ngốc này, ngây thơ quá!
“Muốn là có thể mang đi?”
Đang khi mọi người dở khóc dở cười, chợt nghe một thanh âm lạnh như băng cất lên.
Ánh mắt mọi người lại soạt một cái, đảo qua bên này —— Thì ra là Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nàng căn bản là một người Trung Nguyên, vì sao lại biến thành người của tây nam Mục Chiếu quốc?”
Mục Chiếu Đường nhíu mày liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, vừa nhìn thì cả kinh, tâm nói nam tử hảo tuấn mỹ, bèn hỏi, “Còn các hạ là người phương nào?”
Bạch Ngọc Đường buông chén, không trả lời, chỉ nói theo ý mình, “Trong phủ của ta vài ngày trước đã mất một nha hoàn, trông giống hệt nàng ta, ngay cả nốt ruồi trên cằm cũng giống hệt. Nha hoàn nọ đi mất đã vài ngày, nương của nàng thân thể không tốt, nhớ khuê nữ đến mức không màng cơm nước, trước mắt đã thấy không thể chống đỡ rồi, nếu ngươi muốn tặng, không bằng để ta mang về, hầu hạ lão nhân một thời gian.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều nghi hoặc đây là cái cớ mà Bạch Ngọc Đường thuận miệng biên ra, hay là chuyện thật? Chuyện thật thì khó trách quá đúng dịp, còn là giả… có cần phải biên ra như thế không? Vị cô nương này dung mạo không nổi trội, lấy phong thái của Bạch Ngọc Đường, dù có khuynh quốc khuynh thành hơn nữa, chỉ cần hắn nói một lời phỏng chừng đã ngoan ngoãn đi theo rồi.
Triệu Trinh nhìn thoáng qua Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhẹ nhàng gật đầu với hắn một cái.
Triệu Trinh liền cười phụ họa, “Sứ giả Mục Chiếu, nếu như thật có thể như vậy thì tốt quá, vị cô nương này lưu lại, triều ta nhất định sẽ không bạc đãi.”
Mục Chiếu Đường trầm mặc một lát, sửa lại nét hào phóng vừa nãy, trở nên có chút luyến tiếc, “Ta bất quá chỉ là nói đùa mà thôi, các tùy thị này theo ta, giống như là tỷ muội, sao có thể nỡ đem tặng người.”
Ngồi ở nơi này, những sứ giả kia có thông minh hay không thì không tiện nói, nhưng cả triều văn võ có thể đi vào viện tử này, đều là nhân tinh trong nhân tinh.
Nếu như Mục Chiếu Đường thoải mái để Bạch Ngọc Đường mang nha đầu nọ đi, vậy tất cả mọi người sẽ không hoài nghi, thậm chí có người sẽ hoài nghi ý đồ mục đích của Bạch Ngọc Đường, nhưng nàng ta lại đổi ý như thế, có vẻ rất chột dạ —— Vậy có chút vấn đề.
“Các vị cô nương này không nói không cười sắc mặt tái nhợt, có phải thân thể thực sự không khỏe?” Bát vương gia đột nhiên lên tiếng, giọng y ôn hòa, “Hay là không quen khí hậu, chi bằng để Công Tôn tiên sinh chẩn mạch một chút, nếu cùng nữ quan tình như thủ túc, cũng không nên sơ suất.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng liếc nhìn Bát vương gia —— Mới lần đầu thấy mặt nghĩ y là một người thành thật thậm chí văn nhược, thì ra không phải… Lời này nói ra, tích thủy bất lậu.
(Tích thủy bất lậu: giọt nước không chảy ra ngoài, ý nói lập luận chặt chẽ không phản bác được)
Mục Chiếu Đường do dự, dường như khó xử, lúc này càng khiến người khác nhìn ra không ổn.
Diêu Tố Tố bên cạnh bật cười một tiếng, “Mục Chiếu vừa hưng khởi không bao lâu, có vẻ là một nữ nhi quốc, nữ nhân cả nước đều có sức chiến đấu rất mạnh, bất quá những nữ binh này đều có một đặc điểm, im lặng như người gỗ, hình dạng đủ loại đều có, đánh trận cứ như không muốn sống.”
Lời của Diêu Tố Tố có ẩn ý khác, tất cả mọi người đều nghe ra, rõ ràng là muốn nói cho ngươi, Mục Chiếu quốc này có chuyện.
Triển Chiêu lúc trước chưa từng nghe chuyện về Mục Chiếu quốc, bất quá lần này sứ giả tới tổng cộng có vài trăm, ai biết ai là ai? Bên này ngồi hơn hai mươi người, chỉ bất quá vì quốc thổ khá lớn, địa vị tương đối trọng yếu, còn có rất nhiều người đều đang ngồi ở bên ngoài.
Lúc này, có cung nữ dâng thức ăn, Triệu Trinh bảo mọi người đừng quá khẩn trương, uống chén rượu trước.
Triển Chiêu liếc nhìn Triệu Trinh, chỉ thấy khi hắn nâng chén, dùng mắt ra hiệu cho thái giám phía sau, thái giám nọ liền xoay người đi ra, bất động thanh sắc.
Sau đó, Triệu Trinh cũng không nói về Mục Chiếu quốc, về phần những cô nương kia, hắn cũng không hỏi lại, cả triều văn võ hiểu lòng bất tuyên, tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm.
Triển Chiêu nói khẽ với Bạch Ngọc Đường, “Có thể nào là Hạnh Nhi thật không?”
Bạch Ngọc Đường yên lặng gật đầu, hắn cũng có nghi vấn này.
“Hoàng đế bệ hạ.”
Lúc này, có một giọng nói ồm ồm đột nhiên cất lên, dọa cho đông đảo quan văn bên này nhảy dựng.
Mọi người nhìn sang, sứ giả này có vẻ là Thổ Phiên, đủ phân lượng, khổ người này, ít nhất ba trăm cân.
Triệu Phổ quay đầu lại hỏi Giả Ảnh —— Gã mập này là a?
Tử Ảnh lắc đầu biểu thị không nhận ra, Giả Ảnh suy nghĩ một chút, “Hình như là tướng quân Thổ Phiên, gọi Tháp Mộc Đáp.”
“Tháp Mộc Đáp… Tháp Mộc…” Triệu Phổ dường như nghĩ ra, tỏ vẻ giật mình, “Sao đột nhiên béo thành như vậy?”
“Chắc là không có trận đánh, hắn lại thích ăn, vì vậy gặp bi kịch.” Giả Ảnh lắc đầu cảm khái.
Triệu Phổ nhìn trời —— Tội nghiệp con ngựa của Thổ Phiên đại tướng quân quá.
“Tháp Mộc tướng quân.” Triệu Trinh cười hỏi hắn, “Chuyện gì?”
“Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, không bằng… Chúng ta đấu vật trợ hứng được không?”
Tháp Mộc Đáp này vừa nhìn thì thấy là một kẻ lỗ mãng, ngày tốt cảnh đẹp ca vũ trợ hứng thì còn được, đấu vật trợ hứng… Triển Chiêu bưng cái chén không lưu ý, sặc một ngụm Lê Hoa Bạch, vội vã đấm ngực.
Bạch Ngọc Đường buông chén giúp hắn vỗ vỗ sau lưng, Tiểu Tứ Tử không biết lúc nào đã chạy tới ngồi bên cạnh Triển Chiêu, vươn cánh tay nhỏ bé bụ bẫm giúp Triển Chiêu xoa ngực.
Triều thần đều thấy ngán, gió mắt trăng thanh hảo hảo nhấm nháp rượu, nhìn một tên béo phì đấu vật có lạc thú gì đáng nói?
Triệu Trinh nhìn Triệu Phổ, ý là —— Ngươi tới đi.
“Uy, Tháp Mộc Đáp.” Triệu Phổ nâng cằm lườm hắn, “Ngươi muốn đấu vật với ai?”
Tháp Mộc Đáp nhanh chóng khoát khoát tay, “Vương gia thì thôi đi.”
“Tại sao?” Triệu Phổ thắc mắc.
“Ta với vương gia cũng không phải chưa từng vật, sợ ngươi rồi, lần này thật vất vả tới Trung Nguyên, muốn xem thử một chút võ học Trung Nguyên!” Tháp Mộc Đáp là một người tự giác tinh minh, ở đây ngoại trừ Triệu Phổ và các tướng lĩnh Triệu gia quân, hắn chả sợ ai. Dù sao, đưa mắt nhìn lại, đối diện tất cả đều là văn nhân gầy như cây tre.
Công Tôn nhỏ giọng hỏi Triệu Phổ, “Ngươi trước đây từng đấu vật với hắn?”
Triệu Phổ chưa kịp lên tiếng, Tử Ảnh phía sau đã nói, “Vương gia ở trên chiến trường đánh hắn, hắn trước đây nhiều lắm là hai trăm cân, dạo này béo đến độ nhìn không ra người, trước đây hắn coi như uy mãnh, bất quá ở trên chiến trường giao thủ với vương gia, bị vương gia quật lộn nhào trực tiếp xuyên thủng vào đất. Âu Dương mồm thối, còn nói tướng lĩnh Thổ Phiên đừng cứu hắn, cứu về thật lãng phí lương thực, cứ trồng như vậy, tưới nước bón phân, xem năm sau có nở hoa kết trái hay không.”
Công Tôn hiểu rõ.
“Không bằng…” Triệu Phổ liếc liếc mắt, thấy Triển Chiêu vừa buông cái chén, chuẩn bị cầm đũa gắp gạch cua để tẩy mùi rượu. Triệu Phổ mỉm cười, chỉ vào Triển Chiêu, “Không bằng so với hắn đi.”
Triển Chiêu giơ đũa xoay mặt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ chỉ chỉ gã béo đối diện, “Triển huynh, có hứng thú đấu vật không?”
Triển Chiêu nghiêng mặt nhìn gã béo —— Ai nha, béo quá thịt nhiều quá!
Tháp Mộc Đáp thiếu chút nữa cười văng, tâm nói Triệu Phổ là hồ đồ rồi sao? Tìm một thanh niên nhân thanh tú thế này xuất chiến, người này nặng bao nhiêu? Đừng nói đấu vật, trực tiếp giơ một ngón tay đè chết hắn.
Triển Chiêu có chút ghét bỏ, một kẻ béo như vậy a… liền xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường —— Ngươi có hứng thú không?
Bạch Ngọc Đường bưng chén không lên tiếng, nửa ngày nghẹn ra một câu, “Xấu quá.”
“Vương gia, ngươi là khinh thường ta sao?” Tháp Mộc Đáp còn lý sự, “Ít nhất tìm một hán tử uy vũ cường tráng so chiêu với ta chứ, gầy thế này…”
Khóe miệng Triển Chiêu bắt đầu giật giật, lửa giận lủi thẳng lên não —— Lại nữa!
Bạch Ngọc Đường vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai Triển Chiêu, “Nhẹ tay chút đi, giết sứ giả thì không xong rồi.”
Triển Chiêu thốt một câu qua khe hai hàm răng đang nghiến lại, “Làm thịt hắn thì quá lời cho hắn rồi.” Nói xong, đứng lên, giơ ngón tay xỉa vào hắn, “Mập kia, đi ra, gia dạy ngươi cái gì gọi là đấu vật.”
Tháp Mộc Đáp đứng lên, tâm nói tiểu tử không biết trời cao đất rộng!
Triệu Trinh bưng chén trà nhàn nhã uống, văn võ bá quan đều yên lặng tặng cho Tháp Mộc Đáp một câu —— Bảo trọng a, mập mạp không biết trời cao đất rộng, Triển hộ vệ trông rất tức giận, vì vậy hậu quả hẳn là rất nghiêm trọng, lại vì vậy, gió mát trăng thanh, thực sự rất đẹp để trợ hứng.
Triển Chiêu đi ra, Bạch Ngọc Đường dời ánh mắt tới phía bên kia, liền thấy, cô nương giống như Hạnh Nhi, không hiểu sao lại liếc mắt nhìn mình, ánh mắt đó —— Rất cổ quái.
.
.
____________________ Đăng bởi: admin