Vụ Án Hoa Túy Tâm Đòi Mạng

Chương 21


Đọc truyện Vụ Án Hoa Túy Tâm Đòi Mạng – Chương 21

CHƯƠNG 22
Giải dược độc dược
.
Ân Hầu sáng sớm theo Bao Chửng tới hoàng cung, lúc trước hắn đã tới và ăn điểm tâm một lần, lần này là lần thứ hai tới đây, Bao Chửng và Triệu Trinh đến tiền viện bàn chuyện, Triệu Nguyên Tá phỏng chừng phải một lúc nữa mới đến.
Ân Hầu lại không tiện đi tới hậu cung đều là nữ nhân, đành phải quanh qua quẩn lại trong ngự hoa viên.
Nam Cung Kỷ phụ trách chiêu đãi Ân Hầu, Triệu Trinh phân phó, phải đặc biệt cung kính.
Ân Hầu ở trong ngự hoa viên, chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm mấy con khổng tước (chim công) trong hồ nước.
Nam Cung Kỷ cẩn thận đứng sau lưng hắn, đánh giá nam tử nhìn thế nào cũng chỉ hơn ba mươi tuổi trước mắt này. Ân Hầu thoạt nhìn thực sự quá trẻ! Thực sự rất khó đem hắn liên hệ với một người hơn trăm tuổi. Phong thái của Thiên Tôn lúc trước Nam Cung Kỷ đã thấy, loại nội kình chí thuần đó, giống hệt như những lời đồn, Thiên Sơn là cái nôi của võ công thiên hạ, Thiên Tôn lại có mái tóc bạc và dáng vẻ bên ngoài giống hệt tiên giáng trần, quả thật khiến người ta có cảm giác của một thánh nhân chí tôn.
Nhưng Ân Hầu trước mắt… nói thế nào nhỉ? Ba chữ —— Có yêu khí!
Ân Hầu thoạt nhìn quả thật giống biểu ca của Triển Chiêu hơn là ngoại công, nhưng hắn và Triển Chiêu có tính cách rộng rãi kia hoàn toàn tương phản, hai người này ngoại trừ khóe mắt đuôi mày có một chút tương tự, thì hoàn toàn không có bất luận điểm giống nhau nào đáng nói.
Nam nhân này ăn mặc đen thui từ trên xuống dưới, từ đầu tóc đến đôi giày, đen! Đặc biệt là ánh mắt, tối như màn đêm, thâm thúy khó tìm được giới hạn.
Nam Cung Kỷ trước đây vẫn luôn nghĩ, Triệu Phổ có thể là người thích hợp với màu đen nhất trên thế gian này, nhưng hôm nay mới biết được tầm mắt của mình quá nông cạn! Đồng dạng mặc màu đen, thì ra đen và đen, sẽ có bất đồng như thế.
Triệu Phổ mặc màu đen, có cảm giác khí phách trầm trọng, nhưng không khiến người ta bất an, tương phản, cũng như con bảo mã Hắc Kiêu luôn điên điên khùng khùng, nhưng thời khắc mấu chốt lại đặc biệt trầm ổn của hắn, rất đáng tin.
Ân Hầu thì không như thế, toàn thân lộ ra “Tà” khí, một cổ cảm giác bất an dày đặc khó mà xác định, giống như toát ra từ yêu ma quỷ quái.
Thường ngày khi Ân Hầu ở bên Triển Chiêu, còn không quá rõ ràng như vậy, có thể là do khi hắn nhìn Triển Chiêu thì trong mắt tràn đầy sủng nịch và thương yêu, khiến khí chất của bản thân hắn đều bị giấu đi.
Lúc này hắn đứng một mình một người, luôn cảm thấy “yêu khí” quanh thân rất nặng, hoặc nên nói “quỷ khí” tận trời. Nam Cung thậm chí cảm thấy mình sản sinh ra một cảm giác sợ hãi mơ hồ, cảm giác khó chịu… có lẽ là do nội lực của Ân Hầu quá cao, do đó ảnh hưởng đến hắn.
Ân Hầu lúc này ngồi xổm ở bờ hồ nhìn ra giữa hồ, đồng dạng động tác, Triển Chiêu làm thì rất tiêu sái, Thiên Tôn làm thì sẽ rất khả ái, Bạch Ngọc Đường làm thì sẽ rất tuấn tú, nhưng Ân Hầu làm… có cảm giác yêu tà quỷ dị.
Nam Cung đang miên man suy nghĩ, thì thấy con khổng tước trắng duy nhất trong cung, đột nhiên tung cánh, từ giữa hồ bay tới, xòe cánh, phẩy lông vũ trắng mỹ lệ, bay đến gần Ân Hầu.
Khổng tước không giỏi bay, cơ bản chỉ vẫy cánh vài cái, cũng liền rơi xuống, nhưng lúc bay lên thì thật xinh đẹp, đặc biệt con khổng tước trắng này.
Con này kỳ thực có chút địa vị.
Khổng tước trong ngự hoa viên ban đầu tổng cộng có hai mươi con, mười con khổng tước lam, mười con khổng tước lục. Thái hậu và các tần phi đều rất thích, đã nuôi rất nhiều năm, trong lúc đó còn sinh không ít, ba năm trước đã sinh ra con khổng tước thuần trắng này.
Khổng tước trắng thập phần hiếm có, con này là con đực, nuôi ba năm, một thân lông vũ trắng tinh, lông đuôi dài mượt óng ả, không chỉ đẹp mà còn cao quý.
Con khổng tước trắng này điểm nào cũng tốt, chỉ là tính tình hơi kém, không thích người lạ không thích gần gũi ai, hoặc nên nói là nó ngạo mạn… thường ngày rất thích đứng trên giả sơn giữa hồ, gọi nó, nó cũng không thèm xuống, cũng không thích tới gần ai, dùng thức ăn ngon dụ dỗ cũng vô dụng. Con khổng tước này lá gan rất lớn, dọa không ngã, Triệu Trinh vô cùng thích nó, ban thưởng tên là Thiên Duyệt, có nghĩa là nó khiến người thích.
Ngày hôm nay không biết tại sao, Thiên Duyệt dĩ nhiên tung cánh xẹt qua mặt hồ, đáp xuống trước mặt Ân Hầu.
Ân Hầu giơ tay chọt chọt cái trán nó, thuận tiện nhẹ nhàng sờ sờ cái mào trên đỉnh đầu nó, khen ngợi, “Rất đẹp!”
Nam Cung giật giật khóe miệng —— Nếu đổi thành người khác phỏng chừng sẽ bị đánh.
Khổng tước dĩ nhiên còn kêu lên hai tiếng, hình như đang đáp lại, còn xoay xoay cái cổ thật dài cọ lên ống tay áo của Ân Hầu, dường như đang lấy lòng hắn.
“A.” Ân Hầu cong một bên khóe miệng, bật cười một tiếng, vỗ vỗ đầu Thiên Duyệt, “Đồ ngốc.”
Thiên Duyệt dường như cũng rất hưởng thụ, cứ như thế đứng bên cạnh Ân Hầu, im lặng.
Nam Cung biết, biểu tình lúc này của mình nhất định rất quái dị —— Con khổng tước này cũng thật là hèn, thường ngày hoàng thượng thái hậu một đoàn cung nữ thái giám, dỗ dành nó cũng không ăn thua, hôm nay gặp Ân Hầu thì liền chủ động tới gần, mắng nó nó còn đỏm dáng, tình huống gì thế này?

Nam Cung lắc đầu thực sự nghĩ không rõ, vừa ngẩng đầu, sửng sốt.
Ân Hầu vốn đang đứng bên hồ đã biến mất không thấy, con khổng tước trắng kia vẫn đứng đó, đang rỉa vuốt lông vũ của mình.
Nam Cung vội nhìn quanh khắp nơi… nhưng không thấy bóng dáng của Ân Hầu.
Đang sốt ruột, chợt nghe phía sau có người nói, “Sư phụ ngươi có phải họ Vưu không?”
Nam Cung cả kinh, quay đầu lại, thấy Ân Hầu đang đứng sau lưng mình.
“Ách… Làm sao ngươi biết?” Nam Cung hoàn hồn, mới nhớ tới mình nên kinh ngạc.
“Ra là thật a.” Ân Hầu thản nhiên cười, “Ngươi học được mười phần công phu của hắn, ngay cả thói quen xấu cũng giống như đúc.”
Nam Cung ngây người, “Thói quen xấu?”
“Ừ.” Ân Hầu coi như tâm tình không tệ lắm, đi tới chiếc ghế đá trong viện ngồi xuống, “Ngươi giống như sư phụ ngươi, tính cảnh giác rất cao, bất quá lúc quan sát thì dễ thất thần.”
Nam Cung đờ ra.
“Đứng xa một chút.” Ân Hầu chỉ chỉ một mảnh đất trống cách đó không xa.
Nam Cung ngoan ngoãn đi tới đứng.
Ân Hầu tiện tay quơ lấy vài hạt đậu phộng trên bàn, “Ta nói bên phải, ngươi liền chuyển sang bên trái, sau đó tiếp lấy đậu phộng ta ném qua.”
Nam Cung gật đầu, nghĩ cũng không có gì quá khó.
“Bên phải.” Ân Hầu biếng nhác mở miệng, Nam Cung lập tức nhìn bên trái… song song lại nghe bên tai phải “vù” một tiếng.
Chờ hắn quay đầu lại… đậu phộng đã rơi xuống đất.
Nam Cung đứng tại chỗ đờ ra, nếu như hạt vừa nãy là một thanh phi tiêu, vậy mình chết chắc rồi!
Ân Hầu nhướng mi một cái, “Bên trái.”
Sau đó Nam Cung lập tức chuyển sang bên phải, đồng thời lưu ý bên trái, nhưng ngay khoảnh khắc điện quang hỏa thạch đó… đậu phộng từ bên tai trái của hắn lướt qua.
Nam Cung sững sờ tại chỗ, nếu như Ân Hầu dùng nội lực, vậy thì hắn không thể đón được cũng là đương nhiên. Nhưng Ân Hầu chỉ tiện tay ném hạt đậu, căn bản không dùng nội lực, đậu phộng chậm tới nỗi hắn có thể nghe thấy, nhưng vẫn không đón được, hình như con mắt không theo kịp.
Ân Hầu ăn một hạt đậu phộng, lắc đầu, “Phản ứng quá chậm, bên phải.”
Nam Cung bị Ân Hầu “bên trái bên phải” làm cho luống cuống tay chân, nhưng hơn nửa ngày vẫn không đón được một hạt đậu phộng nào.
Nam Cung tốt xấu cũng là đệ nhất cao thủ của hoàng cung, công phu cực cao thiên tư cũng thông minh, sống tới giờ cũng chưa từng thất bại như thế.
Ân Hầu chơi đến vui vẻ còn không quên đâm chọt tổn thương người khác, “Ngươi động não cái đi, tại sao ngốc như vậy chứ.”
Nam Cung nghiến răng —— Đời này lần đầu tiên bị người ta mắng ngốc.
“Ai.” Ân Hầu gác chân, tựa bên bàn hỏi hắn, “Ngươi nghĩ công phu của Triển Chiêu thế nào?”
“Tốt.” Nam Cung gật đầu, “Tuyệt đối là người xuất sắc trong những nhân tài mới của võ lâm hiện nay.”
“Vậy còn Bạch Ngọc Đường?” Ân Hầu hỏi tiếp.
“Hm… Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hoàn toàn là loại hình bất đồng, nhưng công phu có thể nói là sàn sàn như nhau không thể so sánh.”

Ân Hầu cười, “Vậy còn Triệu Phổ?”
“Hm… Vương gia có vẻ cũng là loại hình bất đồng, hẳn cũng xấp xỉ như thế, ba người bọn họ ai cũng có sở trường riêng…” Nam Cung nói đến đây, hình như đã ngộ ra gì đó, thanh âm bắt đầu thấp xuống.
“Đúng vậy, ai muốn nổi trội thì phải có đặc điểm riêng của mình.” Ân Hầu thấy hắn đã thông suốt, gật đầu, “Nếu ngươi chỉ học mỗi mình sư phụ ngươi, thì dù luyện tới một trăm tuổi, cũng không thể vượt qua hắn. Sư phụ ngươi nhìn mọi vật có khiếm khuyết là vì hắn trời sinh có thói quen không tốt, ngươi thì lại không có khiếm khuyết, cần phải tự tin về bản thân hơn một chút. Hảo hảo ngẫm lại, chính bản thân ngươi có cái gì, tai mắt mũi miệng đều là của ngươi, sử dụng đi, đừng lãng phí.”
Nói xong, Ân Hầu giơ tay, “Bên trái…”
Nam Cung không hề nhúc nhích, vươn hai ngón tay kẹp lại hạt đậu phộng bay đến bên tai, sau khi đón được, chính hắn dường như cũng sửng sốt.
Sau đó, Ân Hầu không hề lên tiếng, bắn ra hai hạt đậu phộng, mà Nam Cung cũng đồng dạng không hề nghĩ ngợi, đón được cả hai.
Ân Hầu bật cười, gật đầu đứng lên, “Trẻ nhỏ dễ dạy.” Nói xong, khoanh tay đi ra ngoài ngự hoa viên, “Ngự thiện phòng trong truyền thuyết ở đâu nhỉ? Ta đi tham quan chút.”
“Ở… ở phía trước.” Nam Cung vội chạy tới hai bước, dẫn đường cho Ân Hầu. Đồng thời, hắn cảm thấy mình có một loại cảm giác như mới tỉnh ngủ sau khi bị xối nước lên đầu, da gà nổi đầy, Ân Hầu vừa dạy hắn cái gì? Hắn nghĩ mình phảng phất như được thoát thai hoán cốt.
Kỳ thực võ công đạt tới cảnh giới này như Nam Cung, tuy luyện công hằng ngày, nhưng không gian tiến bộ thực sự không quá lớn, hắn cũng từng nghĩ cứ tiếp tục như vậy mình sẽ không tiến mà lui. Ngày hôm nay Ân Hầu chỉ nhìn thoáng qua, liền vạch ra chỗ có vấn đề của hắn, một lời vạch thiên cơ, khiến hắn tìm được con đường thứ hai! Nam Cung Kỷ nghĩ mình nên nói một tiếng tạ ơn với Ân Hầu, chỉ một câu nói của người này, đã kéo hắn lên một bậc thang, thực sự lấy được rất nhiều ích lợi. Nam Cung âm thầm ghi nhớ một phần ý tốt này của Ân Hầu, ngày sau có lẽ hắn không có cách nào trả lại cho Ân Hầu, nhưng ít nhất, có thể trả lại cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghĩ tới đầu mối mới, hai người đến hậu viện Khai Phong phủ, tìm Đồng Đại Bảo.
Chuyện là, ô long đại vương Đồng Đại Bảo kia làm sơn tặc cũng mơ mơ hồ hồ, sau khi bị bắt, đầu tiên là bị nhốt vào đại lao. Bất quá Đồng Đại Bảo dù là một kẻ hồ đồ thì cũng là người tốt, cũng rất nhiệt tình. Bao Chửng bảo người trước tiên thả hắn ra, tạm thời an bài ở hậu viện, ở với đám người cùng cảnh ngộ với hắn, các nha dịch khi trông coi bọn họ cũng không quá nghiêm khắc.
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm hắn, Đồng Đại Bảo đang ở hậu viện xây phòng.
Triển Chiêu tham quan từ trong ra ngoài một chút, khen ngợi, Đồng Đại Bảo không hổ là dân buôn gỗ, phòng ở này xây vô cùng đẹp.
Đồng Đại Bảo thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới, lập tức vui vẻ tí tởn chạy tới, “U, Triển đại nhân, sao lại rảnh rỗi đến nơi này?”
“Đồng Đại Bảo.” Triển Chiêu vẫy tay gọi hắn, “Có rảnh không? Uống chén trà.”
“Rảnh chứ!” Đồng Đại Bảo cười hì hì theo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới bên bàn đá trong viện ngồi xuống.
Nha hoàn mang trà bánh tới.
Đồng Đại Bảo vừa uống trà, vừa hỏi Triển Chiêu, “Triển đại nhân, tìm được Đào Hoa nương nương chưa a?”
Triển Chiêu nhẹ nhàng khoát khoát tay, “Cũng sắp rồi, Đồng Đại Bảo, ngươi hãy nhớ lại một chút, đoạn thời gian mà ngươi đến Đào Hoa trại ở, có ba mươi sáu nữ nhân đúng không?”
“Đúng vậy!” Đồng Đại Bảo gật đầu.
“Mỗi người các nàng ở bên ngươi mười ngày, sau đó liền lục tục rời đi, đúng không?”
“Đúng!” Đồng Đại Bảo tiếp tục gật đầu.
“Lúc ngươi ở bên các nàng, chủ yếu làm cái gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Mỗi ngày đánh đàn vẽ tranh, ăn uống tiệc tùng.” Đồng Đại Bảo sờ sờ đầu, “Không có gì đặc biệt a.”
“Tỉ mỉ ngẫm lại.” Triển Chiêu nhắc nhở.
“Hm…” Đồng Đại Bảo khoanh tay suy nghĩ, “Có vài điểm khá kỳ quái.”
“Điểm nào?” Triển Chiêu truy hỏi.

“Ừ thì, các cô nương đó, tính cách tướng mạo đều khác nhau, các nàng cũng không nói chuyện, hơn nữa lúc ta ở bên các nàng, ta hình như hơi mơ hồ.”
“Mơ hồ như thế nào?” Bạch Ngọc Đường dường như nghe ra manh mối, nhíu mày hỏi.
“Ta kỳ thực đến giờ vẫn không nghĩ ra, các ngươi xem, ta xấu như vậy, ngốc như vậy… Lại không giống hai vị tuổi trẻ tuấn mỹ phong lưu phóng khoáng, tại sao lại có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy thích ta chứ? Nhưng ta lúc đó lại không nhớ là mình phải hỏi! Cũng không cảm thấy không hợp lý, hiện tại xem ra, thật sự đúng là một giấc mộng.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
“Ngươi xác định, mình ở lại Đào Hoa trại, đủ một năm sao?” Triển Chiêu cười hỏi.
“Đúng vậy!” Đồng Đại Bảo gật đầu, “Chính là một năm. Lúc về đến nhà, buôn bán đã tan tành.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
“Vậy trước khi ngươi đi rừng hoa đào cầu Đào Hoa nương nương, có thấy được cái gì kỳ quái hay ngửi được mùi gì đó kỳ lạ không?” Lúc này, Công Tôn đi đến, “Ví dụ như một màn khói màu, hoặc là, một mùi hương hoặc mùi thối đặc biệt.”
“Ách…” Đồng Đại Bảo sửng sốt nửa ngày, vỗ đầu, “Có a! Ngày đó lúc ta tiến vào rừng hoa đào, thấy một tầng khói mờ, cho nên nghĩ Đào Hoa nương nương là tiên tử hạ phàm! Màn khói đó rất thơm! Ta đời này, cho tới giờ còn chưa ngửi được mùi hương nào thơm như vậy. Đúng rồi, lúc ta ở lại Đào Hoa trại, cũng thường hỏi tới mùi hương này!”
“Xem ra suy đoán của các ngươi không sai!” Công Tôn vươn tay vỗ vỗ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hắn đúng là nhân vật then chốt!”
“Chuyện gì xảy ra?” Đồng Đại Bảo thắc mắc, nhìn trái nhìn phải, không rõ chuyện gì.
Triển Chiêu vỗ vai hắn, “Ngươi cũng coi như người ngốc có phúc của người ngốc, lần này nhờ ngươi đó.” Nói xong, ba người bỏ lại Đồng Đại Bảo còn đang ngốc nghếch sờ đầu không hiểu cái gì, rời đi.

Trở lại tiền viện, Thiên Tôn đang chơi cờ với Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn hiếu kỳ tiến tới, thuận tiện ngắt cái mông phì thịt của Tiểu Tứ Tử, “Ngươi học chơi cờ hồi nào vậy? Ồ, hạ cờ rất tiêu chuẩn a.”
Tiểu Tứ Tử híp mắt cười, “Cửu Cửu dạy ta!”
Thiên Tôn thấy mọi người kích động, cười hỏi, “Tra được đầu mối rồi à?”
“Dạ.” Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Thiên Tôn, thuận tiện đi một nước ăn mất con mã của Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhíu mày, ôm má…
“Trước đây ta đã cảm thấy kỳ quái, vì sao chuyện ly kỳ như thế hết lần này tới lần khác lại rơi vào tên ngốc Đồng Đại Bảo kia?” Triển Chiêu nói, “Trên đời này không có chuyện gì vô duyên vô cớ xảy ra, ngàn chọn vạn chọn nhưng lại chọn Đồng Đại Bảo ngốc nghếch kia, chắc hẳn phải có nguyên nhân, đây là đầu mối luôn ở bên chúng ta, nhưng bị chúng ta lãng quên.”
Thiên Tôn còn rất hiếu kỳ, “Tỉ mỉ giải thích nghe chút đi.”
“Vụ án lần này phức tạp, vừa hoa túy tâm vừa hoa đào, vừa độc dược vừa vu thuật, tất cả đều hợp lý hợp tình, duy độc Đồng Đại Bảo này thực sự là đột ngột đến nỗi không thể lý giải!” Triển Chiêu giải thích, “Tỉ mỉ ngẫm lại, tất cả những gì hắn trải qua đều vô cùng quái dị, không giống thật. Nhưng hắn lại không giống đang gạt người, như vậy chỉ còn một khả năng… chính là hắn căn bản không trải qua cái gì cả! Nhưng hắn lại nghĩ mình đã trải qua!”
Thiên Tôn nghe tới đây, khẽ gật đầu, “Ngươi là nói, tất cả những gì hắn trải qua tại Đào Hoa trại và đào hoa trái được định ra, đều là ảo giác?”
“Lúc trước ta đã phái người đến gia hương của Đồng Đại Bảo tra xét, bên kia quả thật không ít người nhận thức hắn, nhưng tất cả mọi người nói hắn đột nhiên biến mất, sau đó cửa hàng của hắn, sụp đổ trong vòng một đêm!”
“Trong vòng một đêm?” Thiên Tôn sờ cằm.
“Gần nhà Đồng Đại Bảo có một rừng hoa đào, hắn phỏng chừng là đến đó cầu Đào Hoa nương nương.” Triển Chiêu nhướng mi một cái, “Ta đang suy nghĩ, thế nào cũng không thể nhìn ra chỗ hơn người của Đồng Đại Bảo, vậy đó có lẽ không phải chỉ là trùng hợp?”
Thiên Tôn khẽ nhíu mày, gật đầu, “Ngươi muốn nói, con mèo mù vớ phải con chuột chết, đánh bậy đánh bạ, gặp được kỳ ngộ. Vì vậy nguyên nhân chính là Đào Hoa nương nương dù không muốn, cũng phải chọn hắn?”
Triển Chiêu vẻ mặt tán thán gật đầu kiêm nịnh nọt, “Thiên Tôn quả nhiên thông minh a.”
Nói xong, chợt Tiểu Tứ Tử “Cạch” một cái, “Ăn pháo!”
Triển Chiêu thuận tay, “Ăn xe!”
Tiểu Tứ Tử tiếp tục ôm má, “Ừm…”
“Triển huynh và Bạch huynh nghĩ vấn đề nằm ở rừng hoa đào, vì vậy ta nhờ ảnh vệ hái hoa đào ở rừng hoa mà Đồng Đại Bảo cầu Đào Hoa nương nương về.” Công Tôn lấy ra một cái chén bằng bạch ngọc, bên trong có vài mảnh hoa đào hồng nhạt.
“Thật sự có chuyện à?” Triển Chiêu hỏi.
“Ừ! Những đóa hoa đào này đều có độc, hơn nữa độc rất đặc biệt!” Công Tôn tỉ mỉ giảng giải cho mọi người, “Bên trong độc vật, có thứ dưỡng độc! Nhất là một vài loại độc dược làm cho người ta sinh ra ảo giác, mỗi lần luyện chế đều vô cùng phiền phức, cần thời gian dài vài năm thậm chí vài chục năm. Nhưng lại không thể một lần làm số lượng nhiều, để lâu sẽ bị hỏng, mất đi hiệu dụng.”

“Quả nhiên là rất phiền phức.” Bạch Ngọc Đường nói, “Mỗi lần dùng đều phải làm cái mới.”
Công Tôn cười nói, “Có cách giải quyết, giống như mực nước vậy, đơn giản làm một khối mực lớn, mỗi lần trước khi viết chữ, lấy ra mài với ít nước, liền dễ dàng.”
Mọi người nghe ra thật rõ ràng.
“Loại độc này, gọi là độc mặc.” Công Tôn nói, “Chính là ý trên mặt chữ, mỗi lần dùng độc chỉ cần dùng nước hòa tan một tí, hoặc dùng lửa đốt cháy, có thể chế tạo ra độc dược! Cũng chính là độc của hoa túy tâm!”
Mọi người gật đầu.
“Đồng thời, độc mặc có một trạng thái tồn tại rất kỳ lạ.” Công Tôn nói, “Ngoại trừ có thể chế tác độc dược, còn có thể chế tác giải dược!”
“Cái này hình như rất phức tạp.” Triển Chiêu vừa nói, vừa phá rối Tiểu Tứ Tử đang gãi đầu nghĩ nước cờ tiếp theo.
“Nhưng có một vấn đề, giải dược và độc dược không giống nhau!” Công Tôn cười cười, “Giải dược chỉ có thể sản sinh ra một lần, tích trữ lâu dài cũng không sợ hỏng.”
“Độc mặc này rất thất thường!” Triển Chiêu buồn cười.
“Giải dược của độc mặc, được hình thành vào trình tự trước khi độc mặc hoàn thành. Cũng tức là, độc mặc trước khi chế tác thành công, trình tự cuối cùng chính là thiêu đốt mà chế ra. Như vậy trong thời gian thiêu cháy, sản sinh ra một làn khói cuối cùng, đó chính là giải dược. Chỉ cần hít vào loại khói này, vậy máu thịt người đó có thể giải độc, đồng thời người nào ngửi thấy, cả đời cũng sẽ không trúng loại độc này!” Công Tôn nói, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, những người lúc trước trúng độc là nói gì nghe nấy, còn Đồng Đại Bảo lại sản sinh ảo giác. Kỳ thực ảo giác này hoàn toàn phù hợp với tâm tư hắn, hắn chính là cầu nhân duyên, vì vậy cho hắn nhân duyên! Hoàn toàn tương phản với những người trúng độc sau này. Trong hoàng cung hai nương nương tính tình đại biến, trúng độc sinh ra loại ảo giác tồi tệ, mà trúng giải dược, thì ảo giác hoàn toàn tốt đẹp. Giải dược này bản thân nó có độc, chính là nguyên lý lấy độc trị độc.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, tuy phức tạp, nhưng Công Tôn đã giải thích rất rõ ràng!
“Ý ngươi là, lúc Đồng Đại Bảo đi vào rừng đào cầu Đào Hoa nương nương, bất cẩn ngửi được làn khói đó, cũng chính là giải dược duy nhất?” Thiên Tôn hỏi, “Mà Đào Hoa nương nương sở dĩ không giết hắn, là bởi… không thể giết người này, hắn chính là giải dược!”
“Quả thật Đồng Đại Bảo đã nói hắn từng nhìn thấy ngửi thấy làn khói lạ.” Triển Chiêu gật đầu, “Chứng tỏ suy đoán này chính xác.”
“Đào Hoa nương nương kia phỏng chừng không có cách nào với Đồng Đại Bảo, nhưng tùy thân mang theo lại không thể giấu không thể nhét vào đâu, phiền phức.” Bạch Ngọc Đường nói, “Vì vậy liền tương kế tựu kế, làm cho Đồng Đại Bảo tưởng nhầm hắn thực sự ở trong Đào Hoa trại một năm. Bảo hắn đi cướp là cố ý, bởi vì nơi hắn đánh cướp nhất định sẽ gặp đội ngũ đi tuần của Bao đại nhân.”
“Giấu Đồng Đại Bảo ở đâu an toàn nhất?” Triển Chiêu thản nhiên cười, “Đặt ở Khai Phong phủ, so với mang theo bên cạnh an toàn hơn hẳn, lúc nào cần, đến Khai Phong phủ bắt là được, hoặc là… bảo người đến bắt!”
“Tất cả đều là bố cục của Đào Hoa nương nương!” Thiên Tôn đột nhiên nghĩ thông suốt chuyện nào đó, “Như thế xem ra, nếu như lúc đầu Đồng Đại Bảo đến rừng đào cầu không phải Đào Hoa nương nương mà là Lê Hoa nương nương, rất có thể sau đó, cũng biến thành Lê Hoa nương nương.”
“Hoa đào đòi mạng, cách nói này chỉ dùng để che tai che mắt mà thôi.” Bạch Ngọc Đường cũng đồng ý, “Đều là tương kế tựu kế, Đồng Đại Bảo gây họa, thêm phiền phức cho đối phương, mà lại là mấy lần.”
Lúc này, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán dẫn theo một đám nha dịch, đem một nhóm người đi cùng Đồng Đại Bảo bắt vào, từng người đều bị trói gô.
“Trước đây ta đã thấy lạ, Đào Hoa nương nương kia thật thú vị, không có gì làm tự dưng đi cứu ngoại tộc, tại sao không cứu người ở gần hơn? Đại khái là vì thuộc hạ của mình không phải người Hán, thân tín đều là ngoại tộc cả.” Triển Chiêu cười, “Trước đây phái người giám thị các ngươi, phát hiện có người có khinh công rất cao, thừa lúc thủ vệ không chú ý lén trốn đi mật báo.”
Bạch Ngọc Đường nâng chén hỏi Triển Chiêu, “Trước đây ngươi bảo các nha dịch này theo dõi Đồng Đại Bảo thật kỹ, Bao đại nhân lại thả người ra khỏi thiên lao, chính là muốn thử xem những kẻ này?”
Triển Chiêu gật đầu, “Những tên ngoại tộc này không phải loại vô dụng nhưng trung thực tới làm tùy tùng cho Đồng Đại Bảo, mà là nội ứng của Đào Hoa nương nương. Cứ thế, có thể không cần tốn sức lẻn vào trong phủ Khai Phong, cũng có thể giám sát chặt chẽ giải dược của ả!”
Mọi người nghe đến đây, đều thấy phía trước rộng mở, đồng thời lại yên lặng mà nhìn Triển Chiêu.
Công Tôn cũng nhịn không được mà líu lưỡi, Triển Chiêu thường ngày chỉ biết cười tủm tỉm hết ăn tới uống, đa số thời gian thậm chí có chút “chơi bời lêu lổng”, luôn nghĩ hắn là một đại hiệp tính cách vô cùng rộng rãi, không quá thích hợp với chốn quan trường ngươi lừa ta gạt. Nhưng hôm nhìn lại, Triển Chiêu rất ranh ma a, hắn đã chuẩn bị rất sớm, sớm hơn tất cả mọi người… Hơn nữa cái miệng ngậm rất chặt, không có tội chứng xác thực thì căn bản sẽ không mở miệng! Quả nhiên, tuổi còn trẻ mà đã đạt được địa vị như vậy trên giang hồ, cũng không phải bình thường, Bao đại nhân coi trọng hắn, là có nguyên nhân.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục uống trà của hắn, chợt thấy Thiên Tôn ở đối diện nháy nháy mắt —— Ai nha! Vốn tưởng là một con mèo vuốt sắc, không ngờ là một con cọp giấu móng vuốt a.
Bạch Ngọc Đường nâng cằm nhìn Thiên Tôn, không rõ hắn muốn biểu đạt cái gì.
Thiên Tôn bĩu môi cười, “Phải coi chừng a…”
Còn chưa dứt lời, Tiểu Tứ Tử đột nhiên cầm lên một quân cờ, “Cạch” một tiếng, “Chiếu tướng!”
Triển Chiêu trầm mặc trong chốc lát, mở miệng, “Ván này không tính, là Thiên Tôn chơi trước!”
Bạch Ngọc Đường không nói gì mà nhìn Triển Chiêu —— Chơi với Tiểu Tứ Tử còn ăn gian nữa hả?
Triển Chiêu nhìn trời, rất vô tội mà đổi chủ đề, “Tự nhiên muốn ăn đường bất súy.”
.
.
_________________ Đăng bởi: admin


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.