Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà

Chương 2: Thường An lộ ra bản tính heo


Đọc truyện Vụ Án Chia Tay Của Một Tên Lười Không Muốn Làm Việc Nhà – Chương 2: Thường An lộ ra bản tính heo

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Chương 2: Thường An lộ ra bản tính heo

Edit: Rin

Beta: Manh Manh

—————————–

Nệm là của hộ gia đình trước kia lưu lại, có chút cứng. Hạ Thường An ngủ giường mềm đã quen, cả một đêm lăn qua lộn lại ngủ không được ngon, buổi sáng eo mỏi lưng đau, cả người xương cốt nhức mỏi.

Hạ Thường An rửa mặt mặc quần áo tử tế, dự định ra công viên gần đây đi dạo, rồi thuận tiện ăn luôn bữa sáng.

Hiện tại vừa mới qua bảy giờ, chỉ có một quán bán đồ ăn sáng mới khai trương gần đây mở cửa, bánh bao trong lồng vẫn còn đang chờ được hấp chín. Hạ Thường An đi đi lại lại trong công viên, trêu chọc một chú chó rồi cùng người ta nói chuyện phiếm, kêu một phần sữa đậu nành và bánh quẩy, ngồi trên chiếc bàn thấp chậm rãi nhai nuốt.

Sữa đậu nành hương vị tươi mới, bánh quẩy xốp giòn, phía trên lồng hấp bốc lên từng đợt khí nóng. Chim đậu trên cành hót ríu rít, cách đó không xa quảng trường nơi các cụ ông cụ bà mặc quần áo lụa trắng đang đánh Thái Cực quyền. Một buổi sáng thật yên bình!

Hạ Thường An ăn xong bữa sáng, thoả mãn vác bụng đã no căng trở về.

Đã nhiều năm rồi, Hạ Thường An không được ngủ thẳng một giấc dài.

Kỳ thực khi còn bé, Hạ Thường An là loại không ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao thì sẽ không rời giường. Sau này khi cha gặp tai nạn giao thông qua đời, mẹ cậu tái hôn, lại sinh Nghiễm Trản, cậu mới bắt đầu tự giác mỗi ngày dậy sớm giúp mẹ làm việc nhà. Nghiễm Trản nhỏ hơn cậu một vòng, mẹ thì lại bị viêm bao gân*, không tiện đụng vào nước lạnh, bởi vậy chăm sóc Nghiễm Trản, công việc tắm rửa hay thay tã vẫn luôn là cậu làm.


*Viêm bao gân (Tenosynovitis) là tình trạng viêm của vỏ bọc chứa chất lỏng (được gọi là) bao quanh một, thường dẫn đến đau khớp, sưng và cứng khớp. Viêm bao gân có thể bị truyền nhiễm hoặc không. Các biểu hiện lâm sàng thường gặp của viêm bao gân không nhiễm trùng bao gồm Hội chứng viêm và.

Sau đó học đại học xa nhà, cậu quen biết Ngụy Hằng. Trước tiên là mỗi ngày dậy sớm giúp anh mang bữa sáng, chiếm chỗ ngồi. Sau này khi đã ở cùng một chỗ rồi, mỗi ngày chưa tới bảy giờ cậu cũng đã phải rời giường làm điểm tâm cho Ngụy Hằng. Ngụy Hằng kén ăn, sáng sớm không chịu ăn mì, nấu cháo thì sợ ăn không đủ no. Làm canh lại sợ quá mặn, cả ngày miệng lưỡi khô khốc nhưng uống sữa đậu nành lại ngại loãng, giống như uống nước vậy, ăn không có chắc bụng. Vì vậy Hạ Thường An mỗi đêm trước khi ngủ đều phải sầu mi khổ kiếm suy nghĩ xem hôm sau nên làm bữa sáng như thế nào, chỉ lo Ngụy Hằng ăn không được ngon miệng.

Kỳ thực không chỉ là bữa sáng, bữa nào Ngụy Hằng ăn ở nhà cũng khiến Hạ Thường An phát sầu. Chưa xong bữa tối đã phải lo bữa sáng, đang ăn cơm trưa thì lại nghĩ cơm tối. Vào ngày đi làm Ngụy Hằng buổi trưa không trở về nhà ăn cơm còn dễ, Hạ Thường An sẽ tuỳ tiện mà ăn qua loa cho xong bữa. Nếu như buổi tối có bữa tiệc, thường thì sớm chiều Ngụy Hằng sẽ điện thoại báo cho cậu, nhưng cũng có lúc Hạ Thường An đã chuẩn bị cơm tối ngon lành cả rồi, Ngụy Hằng mới gọi một cú điện thoại tới nói không thể trở về nhà ăn cơm, lúc này Hạ Thường An cũng chỉ có thể ngồi trước một bàn đồ ăn mặt mày ủ rũ.

Ngụy Hằng chưa bao giờ ăn cơm thừa, cũng không cho cậu ăn, nhưng bỏ hết đồ ăn đi thì rất lãng phí, cậu cũng chỉ có thể tận lực ăn nhiều chút, vẫn còn cơm thì cho vào hộp giấu ở bên trong góc tủ lạnh, trưa hôm sau hâm lại là có thể ăn được.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))

Tất cả mọi người từ mẹ, cha dượng, Tiểu Trản, bạn cùng phòng, Ngụy Hằng đều khen Hạ Thường An chịu khó. Bọn họ khen cậu thiên hạ vô địch cái gì cũng có thể làm, chăm sóc người khác rất cẩn thận. Nhưng thực tế Hạ Thường An là một người vô cùng lười biếng, lười đến nỗi có lúc đồ ăn cũng lười bỏ vào lò vi ba hâm nóng mà trực tiếp từ trong tủ lạnh bưng ra ăn luôn, chớ đừng nói là tự mình làm cơm trưa cho bản thân ăn. Cho nên Hạ Thường An bị đau dạ dày, còn là đau dạ dày mãn tính.

Tiến vào nhà, trong phòng khách chất đầy vali đặt bừa bãi, là đống hành lý Hạ Thường vẫn chưa kịp sắp xếp. Cậu nằm nhoài ở trên ghế sa lon, thực sự không muốn động đậy mà. Cậu đấu tranh tư tưởng hồi lâu, rốt cục quyết định mỗi ngày sẽ dọn dẹp một chút, ngày hôm nay sẽ bắt đầu từ cái vali nhỏ nhất vậy.

Dọn dẹp được hơn nửa giờ, Hạ Thường An nhìn lại thấy phòng khách còn bừa bộn hơn lúc chưa dọn, nhịn không được bật cười.

Hạ Thường An, ngươi thực sự đúng là một tên heo lười biếng.

Ngụy Hằng trải qua mấy ngày nay trong trạng thái vô cùng bực dọc và phiền não.

Hạ Thường An đi rồi, sinh hoạt của anh đột nhiên liền trở nên hỏng bét.

Buổi tối tắm xong, anh theo thói quen gọi Hạ Thường An đưa khăn tắm cùng với quần áo, một lúc sau mới chợt nhớ ra Hạ Thường An đã đi rồi, chỉ có thể để cả người ướt nước lục lọi tủ tìm khăn tắm, tìm xong khăn tắm liền tìm quần lót, tìm nửa ngày vẫn không tìm được, anh bị lạnh hắt hơi một cái mới thấy trên sàn nhà đã dính đầy nước.

Không dễ dàng mới tìm được quần áo, Ngụy Hằng tưởng lấy đồ lau sàn nhà lau qua một chút là được, nhưng bởi vì giẻ lau nhà dính nước, anh lại không biết làm sao để đem giẻ lau sàn vắt khô, thế nên càng lau sàn nhà càng ướt, đến nỗi sáng sớm hôm sau cả căn phòng vẫn còn loang loáng ánh nước.

Sau khi anh và Hạ Thường An ở cùng một chỗ, chính mình ban ngày mặc quần áo gì đều không có quản, toàn là Hạ Thường An giúp anh chọn xong đặt ở trên ghế nhỏ trong phòng ngủ từ sớm. Hiện tại Hạ Thường An bỏ đi, việc mặc gì để ra ngoài cũng đã trở thành vấn đề đáng lo ngại của Ngụy Hằng.


Đứng ở trước cửa, Ngụy Hằng moi moi túi tiền, mắng một tiếng.

Chìa khóa lại bỏ quên ở nhà.

Đây đã là chiếc chìa khóa dự phòng thứ ba rồi, nếu muốn mở cửa chỉ có thể dùng chìa khóa ở công ty.

Ngụy Hằng gọi điện thoại cho thư ký, xuống lầu tìm một cái ghế tựa dài ngồi xuống.

Hôm nay là ngày mười lăm âm lịch, mặt trăng vừa sáng vừa tròn, lộ ra một mảnh cửa sổ ảm đạm đã từng sáng đèn mỗi tối.

Tuy rằng vẫn luôn không muốn đối mặt, nhưng trong lòng Ngụy Hằng đã rõ ràng, Hạ Thường An là nghiêm túc cùng hắn nói chia tay.

Hạ Thường An không sẽ chủ động trở về.

Ngụy Hằng lấy điện thoại di động ra, tìm lại chuỗi địa chỉ mấy ngày trước đã điều tra được, đi vào gara.

Hạ Thường An vừa mới tắm xong, đem đầu tóc sấy qua loa một chút, chọn đại một bộ quần áo mặc vào.

Đã hứa với lại Tiểu Trản chín giờ tối nay sẽ cùng đi ăn hải sản tươi, nhưng hiện tại đã sắp tám giờ bốn mươi mà cậu vẫn còn chưa ra khỏi cửa. Tối hôm qua bệnh lười của cậu tái phát, nghĩ một ngày không chảy mồ hôi liền không cần tắm rửa, vừa nãy đột nhiên nhớ ra lời hứa với Tiểu Trản, lúc này mới nhanh nhanh chóng chóng đi tắm, không lo lắng mình sẽ trễ hẹn.

Cửa truyền đến một tràng tiếng gõ, Hạ Thường An mới mặc quần được một nửa, một chân khác còn chưa cả xỏ vào quần, vội vội vàng vàng xỏ chân lung tung liền muốn tới mở cửa, kết quả không đứng vững, cẳng chân đập một cái vào cạnh bàn. Hạ Thường An ôm chân nhỏ giọng kêu một tiếng, rồi lớn tiếng nói: “Chờ một chút, tới ngay!” Nhanh chóng cầm chìa khóa, nhảy lò cò ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là Ngụy Hằng.


Nhìn Hạ Thường An sững sờ đứng tại chỗ, Ngụy Hằng ngoảnh mặt về phía cậu nghiêng đầu: “Sao thế? Không mời anh vào nhà ngồi một chút à?”

Hạ Thường An nhìn một chút cái tay đã đặt tại khung cửa cùng với cái chân đã bước vào bên trong một bước của Ngụy Hằng, nhịn xuống xúc động muốn lập tức sập cửa.

“Xin lỗi.” Hạ Thường An tao nhã lễ phép nói, “Tôi có chuyện phải ra ngoài, ngày khác đi.”

Ngụy Hằng cười cười, đẩy Hạ Thường An rồi chen qua cửa đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, tay anh lướt qua đuôi tóc còn ướt nước của Hạ Thường An.

“Cùng ai gặp mặt mà trịnh trọng như vậy, còn cố ý gội đầu nữa?” Ngụy Hằng vân vê ngón tay vừa lưu lại vệt nước, “Bất quá tóc của em còn chưa sấy qua đã đi gặp người ta, người ta sẽ cho rằng em không lễ phép.”

Thấy Hạ Thường An không trả lời, Ngụy Hằng tại trong phòng quét mắt một vòng, nhấc chân đi tới cửa nhà vệ sinh, từ trên máy giặt cầm lấy một cái máy sấy tóc, giơ giơ trước mặt Hạ Thường An, “Đến đây, trước tiên đem đầu tóc sấy khô đã.”

“Ngụy Hằng.” Hạ Thường An nói, “Tôi thật sự có việc phải ra ngoài. Anh nếu muốn đến, ngày khác đến cũng được, địa chỉ anh cũng có rồi, trước khi đến gọi điện thoại cho tôi là được.”

“Gọi điện trước cho em?” Ngụy Hằng đi một vòng trong phòng, ngồi xuống ghế sa lon, “Điện thoại cho em biết trước để em trốn tôi sao? Tôi nếu hôm nay đã tới, vậy thì cũng chỉ có thể làm phiền em ngày hôm nay dành thời gian bồi tôi mà thôi. Em biết mà, tôi đâu phải ngày nào cũng có thời gian, gần đây tôi rất bận.”

Hạ Thường An trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên với một khuôn mặt tươi cười, “Vậy, làm phiền anh khi rời khỏi đây giúp tôi đóng cửa, tôi phải ra ngoài có chút việc.” Nói xong quay người định rời đi.

Ngụy Hằng một bước chặn ở phía trước, đem Hạ Thường An áp lên tường.

“Hạ Thường An.” Mặt Ngụy Hằng gần trong gang tấc, lúc nói chuyện, khí nóng phả lên mặt Hạ Thường An, “Em đến tột cùng là muốn thế nào?”

Hạ Thường An trầm mặc không nói.

“Đang yên đang lành liền cùng tôi nói muốn chia tay, đến một cái lý do cũng không cho tôi.” Ngụy Hằng nâng cằm Hạ Thường An, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt của cậu, “Nếu như là bởi vì tôi gần nhất làm gì chọc giận đến em thì em nói thẳng ra là được, em cứ như vậy không nói một lời là ý gì? Là mẹ tôi bắt nạt em sao, hay là có ai nói linh tinh trước mặt em?”

“Đều không có.” Hạ Thường An nghiêm túc nói, “Thật sự không có. Không ai bắt nạt tôi, cũng không ai dám nói linh tinh với tôi. Tôi nói rồi, vấn đề là ở tôi, là tôi đối với anh không có cảm giác. Ngụy Hằng, tôi không thích anh, chúng ta sống với nhau sẽ không hạnh phúc đâu.”


“Không có cảm giác? Không hạnh phúc?” Ngụy Hằng cười cười, “Bảo bối nhi, em thật sự dám nói vậy sao.”

Ngụy Hằng nhấc ngón cái đang đặt trên cằm Hạ Thường An, cà cà lên môi dưới của cậu, cúi đầu đem môi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu, ở trên môi Hạ Thường An nhẹ nhàng ma sát mấy lần, tiếng nói trầm thấp, như bâng quơ một câu mà làm động lòng người, “Sao em có thể nói là không thích ta hả?”

Nghe ra trong giọng nói của Ngụy Hằng ẩn chứa sự tức giận, Hạ Thường An giật mình một cái, muốn trốn tránh nụ hôn của Ngụy Hằng, bỗng môi dưới đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn.

Ngụy Hằng tàn nhẫn mà cắn đôi môi cậu, ở trên môi cậu không ngừng cắn xé, liếm láp, ép cậu há miệng, đầu lưỡi anh thuận thế đưa vào, tại khoang miệng của cậu quấy phá. Bởi vì động tác quá mãnh liệt nên hàm răng hai người thỉnh thoảng đụng vào nhau, Ngụy Hằng lại dường như không cảm giác được, tiếp tục ôm đầu cậu cố gắng kéo dài và làm sâu thêm nụ hôn thô bạo.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿))

Hạ Thường An bị hôn đến không thở nổi, không chú ý tới tay Ngụy Hằng đã chạm vào giữa hai chân cậu, cách một lớp quần bò mà xoa bóp hạ thân. Hạ Thường An duỗi tay giữ lấy tay Ngụy Hằng. Dùng đủ cách cũng không thể nào ngăn cản động tác của Ngụy Hằng. Ngụy Hằng dường như cảm thấy cách một lớp quần xoa nắn là không đủ, một tay mở ra nút quần, kéo khóa xuống, đem bàn tay tiến vào trong quần lót Hạ Thường An, vội vã nắm chặt lấy tính khí đã hơi ngẩng đầu của cậu, cấp tốc tuốt động lên xuống mấy lần, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa ở phía dưới tinh hoàn.

Dưới sự trêu đùa của Ngụy Hằng, tính khí của Hạ Thường An đã hoàn toàn cứng rắn, linh khẩu tràn ra vài giọt nước trong suốt.

“Không thích?” Ngụy Hằng quét niêm dịch vừa mới rỉ ra quơ quơ trước mặt Hạ Thường An rồi bôi lên môi cậu, “Đây là chính là không thích mà em nói?”

“Ngụy Hằng, anh đừng quá đáng.” Hạ Thường An khí tức bất ổn, một tay che hạ thân, một tay chỉ về cửa, “Chúng ta đã chia tay, anh mau chút ra khỏi nhà tôi!”

“Cút ra ngoài?” Ngụy Hằng cười cười áp sát vào, hôn một cái lên mí mắt Hạ Thường An, gỡ bỏ bàn tay đang che hạ thân của cậu, sờ lên đỉnh hạ thân đang cương cứng, cuối cùng nhẹ nhàng ma sát đầu tính khí mấy lần, “Tôi đi ra ngoài thì nó phải làm sao đây? Em cũng không phải là muốn đem bộ dạng như thế này mà ra khỏi cửa chứ?”

“Tôi đi thế nào là chuyện của tôi,không liên quan tới anh.” Hạ Thường An cố gắng kềm chế thở dốc, hai chân có chút như nhũn ra, “Anh đi mau.”

“Làm sao lại không liên quan đến tôi?” Ngụy Hằng hoàn toàn không có ý định ngừng động tác dưới tay, đôi môi cũng không yên phận mà hôn nhẹ xuống mặt cùng bên gáy Hạ Thường An, “Hạ Thường An, em nên nhớ, chỉ có em là nói chia tay, chứ tôi không hề đồng ý qua.”

Nói xong Ngụy Hằng nhanh chóng vòng tay qua chân Hạ Thường An, trực tiếp đem cả người cậu ôm lấy ném lên trên giường.

~~

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đây là một trong những bộ huyền thoại mà các nàng từng cầu trên các diễn đàn ĐAM MỸ, giờ nhà ta đào luôn ~ mong mina san rủ nhau vô ủng hộ ~ vote nữa đi ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.