Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 92:
Chương 91: Học nấu ăn
Quá trình học nấu ăn diễn ra rất lâu, để nấu ra được hương vị ngon nhất, Ôn Phi đã phải tìm rất nhiều tài liệu, cô còn đặc biệt dùng cân tiểu ly ở trường học để đo các loại gạo, dầu, muối khác nhau sau đó ghi nhớ lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Á là người đầu tiên phát hiện Ôn Phi không bình thường, mãi cho đến ngày nghỉ, lúc Ôn Phi lôi kéo Vương Á đến nhà cô, nấu một bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch*, lúc đó cuối cùng Vương Á cũng hiểu được Ôn Phi không bình thường ở đâu.
(*) Bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch: Là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc.
Trước kia, Ôn Phi luôn cầm theo sách triết học để xem, sau này lại cầm sách dạy nấu ăn. Nói về Ôn Phi thì có nhiều loại từ hình dung để hình dung ra cô, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều đổi thành các loại rau dưa linh tinh, Vương Á ngồi trước bàn, cằm dài ra nói: “Trời ạ, đây đều là cậu làm à?”
Ôn Phi gật đầu: “Mau nếm thử đi, tớ đã tự mình nếm thử rồi có thể ăn được, cam đoan mọi thứ trên bàn đều đã chín, chỉ không biết hương vị ra sao thôi. Mấy ngày nay, đều ăn đồ ăn của mình làm nên nếm không ra được hương vị gì nữa.”
Vương Á cầm lấy đôi đũa, có chút khẩn trương không biết phải nói từ đâu, cuối cùng lại gắp một miếng rau trước mặt, bỏ vào miệng: “Bề ngoài không tồi, không ngờ hương vị cũng không tệ nha, Ôn Phi, sao lại học nấu ăn thế… Đột nhiên cậu nghĩ thông suốt không thích làm biên kịch, thích làm đầu bếp rồi à?”
Ôn Phi cười hì hì trả lời lại: “Không có nịnh tớ chứ?”
“Tớ nịnh cậu làm gì chứ? Tớ mà có thời cơ cũng chỉ nghĩ đến việc hại cậu thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng Ôn Phi nở hoa: “Đồ ăn này cho Khúc Dĩ Phồn ăn, sẽ không cảm thấy tệ chứ?”
Vẻ mặt của Vương Á hiện vẻ nhìn thấu tất cả, kéo ra một chữ “À” thật dài, đầu ngón tay chọc chọc bả vai Ôn Phi: “Thì ra là làm cho Khúc Dĩ Phồn, tớ đã nói mà, sao cậu có thể tốt bụng làm đồ ăn cho tớ ăn chứ, thì ra tớ chỉ là chuột bạch nhỏ thôi.”
Ôn Phi cười không giải thích, cô biết thật lòng thì Vương Á cũng không thèm để ý mấy chuyện này.
Khúc Dĩ Phồn làm việc ở đài phát thanh thành phố S, đài phát thanh này có vài kênh FM khác: FM âm nhạc, FM tin tức, cùng FM thể thao và mấy kênh linh tinh khác.
Khúc Dĩ Phồn là thực tập sinh ở kênh FM âm nhạc, ban đầu, anh nộp đơn xin làm DJ chủ trì cho kênh này, nhưng cuối cùng thì DJ chủ trì của kênh này đã được sắp xếp từ trước, nên bây giờ anh chỉ có thể làm DJ thực tập. Đôi khi, DJ chủ trì đột nhiên bị bệnh hay giọng nói không thoải mái thì anh sẽ thay thế, đương nhiên anh cũng sẽ không cho rằng công ty sẽ mở một kênh riêng cho anh.
Công việc của Khúc Dĩ Phồn diễn ra vào buổi tối, cho nên trên cơ bản nếu anh không có gì để làm sẽ làm chân chạy vặt cho công ty, tuy công việc khá thoải mái nhưng cũng dễ chán nản.
Mỗi ngày khi làm việc xong vẫn phải ngồi tàu điện ngầm hai mươi phút, còn phải chuyển sang ngồi xe buýt thêm hai mươi phút nữa. Đôi Khi, trên đường về còn bị kẹt xe, trên xe thì không còn chỗ ngồi, Khúc Dĩ Phồn nghĩ mình nên mua một chiếc xe rồi.
Bảo vệ trước cửa tiểu khu là một cụ ông có người con trai cưới được vợ hiền, mỗi ngày đều đến đưa đồ ăn ngon cho ông, mỗi ngày đều thấy một nụ cười rất tươi trên mặt ông. Bây giờ ông thấy Khúc Dĩ Phồn chán nản đi vào cũng cười chào hỏi: “Tiểu Khúc à.”
“Ông à, mở cửa đi ạ.”
Sau khi ông mở cửa cho anh, Khúc Dĩ Phồn thở dài bước đến thang máy, ra khỏi thang máy còn nghĩ đến việc hôm nay ăn gì, ngay sau đó liền nghĩ sẽ đem loại thực phẩm xếp vào loại “Thực phẩm rác” là mì gói ra giải quyết.
Tới cửa mới phát hiện, cửa nhà Ôn Phi vẫn mở, Khúc Dĩ Phồn khịt khịt mũi, thơm quá.
Thò đầu tiến vào nhà Ôn Phi kêu: “Ôn Phi.”
“A!” Từ phòng bếp truyền đến tiếng kêu.
“Đang làm gì vậy?” Khúc Dĩ Phồn cởi giày, đặt túi công văn lên trên sô pha.
Tay Ôn Phi còn đang cầm cái thìa, từ phòng bếp đi tới: “Nấu cơm.”
Khúc Dĩ Phồn há hốc miệng tất cả lời nói đều dừng ngay cổ họng, quả nhiên vẻ mặt tràn đầy sự kinh ngạc: “Em còn có thể nấu cơm sao?”
Ôn Phi nhún vai, tận lực áp chế lại cảm giác tự hào và vui sướng đang tuôn trào trong lòng, lộ ra vẻ mặt bình tĩnh nói: “À, em đã học từ lâu rồi, ha ha…”