[vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành

Chương 83


Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 83:

 
Chương 82: Khúc Tiểu Kiều
 
Hai người vừa về đến nhà, từ phía xa có thể nhìn thấy hàng người đứng xếp hàng dài chào đón họ, xe đứng ở giữa hai cổng nhà. Ôn Phi nhìn lướt qua cửa nhà mình thì thấy người tuyết chất đống, hóa ra là do hai ngày trước thành phố A có tuyết rơi. Cô rụt cổ lại quay người vào nhà, khi đối diện với hệ thống sưởi thì khuôn mặt cô mới thấy dễ chịu hơn chút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Phi không thấy Khúc Tiểu Kiều nên ăn cơm xong thì tắm rửa rồi ngủ một giấc, trước khi ngủ thì gửi cho Khúc Dĩ Phồn một câu chúc ngủ ngon.
 
Năm nay, nhà Khúc Dĩ Phồn có hơi nhiều người, ngoại trừ Khúc Hoài Văn cùng vợ con ông thì còn dẫn đến một người mà Khúc Dĩ Phồn không biết là ai. Người kia vừa thấy Khúc Dĩ Phồn thì rất nhiệt tình, luôn nói về chuyện hồi còn nhỏ của Khúc Dĩ Phồn, còn kể về lúc anh chưa biết nói, nói rằng câu nói đầu tiên của anh là do ông ấy dạy.

 
Khúc Dĩ Phồn xấu hổ cười cười, Dương Uyển mới nói với anh đó là họ hàng xa. Thời chiến tranh, nhà họ Khúc là một gia tộc đầy thịnh vượng, lúc đánh giặc rất hung ác, lúc còn trẻ ông ngoại anh vô cùng nghèo, cho nên, những họ hàng khác khi thấy gia đình họ đều đi đường vòng. Chú của Khúc Dĩ Phồn là một doanh nhân rất giỏi, sau đó khi chạy trốn thì bỏ hết của cải lại cho nhà anh nên cuộc sống bây giờ rất tốt, nhưng kết quả là đủ loại người thân họ hàng đến nhận.
 
Lúc ăn cơm, Khúc Dĩ Phồn rất im lặng, hai người Khúc Hoài Văn và Khúc Hoài Chính thì nói chuyện phiếm với nhau, ngay cả Khúc Tiểu Kiều đã lâu không gặp cũng đang trong tư thế nhã nhặn, lịch sự ăn cơm không dám phát ra một chút tiếng động nào, cũng chỉ ăn mấy món trước mặt.
 
Một bàn đầy yên tĩnh, Khúc Hoài Văn và những người khác sẽ sống trong phòng khách dưới lầu của nhà Khúc Dĩ Phồn. Khúc Dĩ Phồn đến phòng làm việc của Khúc Hoài Chính, trên tóc của Khúc Hoài chính đã có vài sợi tóc bạc, Khúc Dĩ Phồn ngồi trước mặt ông mở miệng nói: “Ba, những người họ hàng cực xa ấy đến đây để nhờ ba giúp đúng không?”
 
Khúc Hoài Chính gật đầu: “Chú hai của con có xảy ra chút chuyện, mắc nợ hơn sáu vạn, công ty cũng phải phá sản, đúng lúc Tiểu Kiều thi đại học, vốn dĩ đứa nhỏ này cũng rất cố gắng không chịu thua kém ai thi vào Bắc Đại nhưng vì trong nhà có xảy ra chút chuyện, vẫn phải gác lại. Hiện tại, chú Hai con muốn cho nó đi học, không còn cách nào mới đưa nó đến đây để ba sắp xếp một chút.”
 
Khúc Dĩ Phồn gật đầu: “Món nợ kia của chú hai, ba đã trả hết rồi?”
 
Khúc Hoài Chính: “Đúng vậy, nếu không thì phải làm sao giờ, tốt xấu gì cũng là anh em của ba, buổi tối con ngủ sớm một chút đi, chuyện này con đừng quản nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khúc Dĩ Phồn đẩy cửa ra ngoài, trước khi đi nói: “Để cho chú hai lo việc quản lý nhân sự trong nhà máy của chú Ôn đi, Tiểu Kiều còn phải học đại học.”
 

Khúc Hoài Chính đọc sách một lúc, mấy ngày nay không chỉ…. đi lấp phần nợ cho Khúc Hoài Văn, còn phải tìm cách để Tiểu Kiều đối phó với trường đại học, sau khi sắp xếp xong công việc, còn phải cho bọn họ chỗ ở. Cái người anh em bà con của Khúc Hoài Văn kia cũng không biết từ đâu đến, việc làm ăn cũng có chút vấn đề, lúc này đều chạy đến tìm Khúc Hoài Chính.
 
Khúc Hoài Chính có cơ hội điều chỉnh để giảm bớt việc, không có chuyện gì không tìm thấy lối ra nhưng chỉ có thể giúp đỡ. 
 
Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, ánh sáng mặt trời ấm áp, người tuyết trước cửa nhà của Ôn Phi đều đã tan hết. Khúc Dĩ Phồn dựa vào ghế phơi nắng, bên cạnh đặt cái lò lửa, trên lò lửa là mấy củ khoai lang.
 
Ôn Phi vừa mở cửa sổ nghe thấy mùi mới đi ra, một thân quần áo màu trắng bọc chính mình thành cái bánh trôi, đi qua cái hàng rào chắn giữa hai nhà đến bên cạnh Khúc Dĩ Phồn, chen chúc trên ghế dựa với anh để sưởi ấm: “Nó chín rồi em cũng muốn ăn.”
 
Khúc Dĩ Phồn cười sờ sờ đầu cô thì thấy Khúc Tiểu Kiều đi ra.
 
Khúc Tiểu Kiều duỗi thẳng thắt lưng, nhìn thoáng qua Ôn Phi, rất hứng thú kêu lên: “Ôn Phi!”

 
Ôn Phi quay đầu lại không chút ấn tượng nào, Khúc Tiểu Kiều nhìn thoáng qua Khúc Dĩ Phồn, sau đó lại cân nhắc thu hồi nét cười trên mặt, nghiêm trang hỏi: “Đã lâu không gặp.”
 
Ôn Phi tươi cười, quay đầu lại tiếp tục sưởi ấm, trở khoai lang lại.
 
Khúc Tiểu Kiều cảm thấy nhàm chán, cậu vẫn còn nhớ rõ trước đây khi đến đây chơi, Ôn Phi luôn đi theo sau quấn quít cậu, quả nhiên, có một số việc khi đã trôi qua liền không nhớ nữa, vì thế nên cậu cũng bưng cái ghế đến ngồi cạnh sưởi ấm, không nói nữa.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.