Bạn đang đọc [vtđd]_vừa lúc gặp thời gian như thành – Chương 141:
Chương 140: Xem phim
Bộ phim “Một đường theo gót” của Khúc Dĩ Phồn và Giang Vũ đóng được chiếu vào lễ tình nhân năm thứ hai, khi đó trường học đã khai giảng, mà tuyên truyền chủ yếu của phim chính là – Trong thời học trò ai cũng đều có lúc ngây ngô thầm mến, có người sẽ dần dần đi, dần dần quên, có người lại một đường theo gót.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Áp phích là Khúc Dĩ Phồn cưỡi xe đạp ở phía trước nhắm mắt lại giang hai tay ra đón gió mỉm cười, mà Giang Vũ ở phía sau thì ra sức đạp một mực đuổi theo.
Bởi vì bộ phim này mà Khúc Dĩ Phồn nổi tiếng trên mạng một thời gian rất dài, anh dứt khoát không ra ngoài làm việc mà ở lại nhà làm việc cả ngày, chờ sau khi Ôn Phi tan học trở về thì sẽ chạy tới đối diện ăn chực.
Ngày mười bốn tháng hai đó, Khúc Dĩ Phồn mua hai tấm vẻ, mở cửa nhà Ôn Phi, ngồi xổm trên ghế sofa nhà Ôn Phi đợi cô, vé vào mười giờ tối, hiếm lắm mới cướp được.
Ôn Phi vừa về đến nhà liền Khúc Dĩ Phồn ngồi xổm trên ghế sofa làm giật nảy mình: “Sao anh lại đến nhà em?”
“Nấu cơm nhanh đi, đói chết rồi, ăn xong ra ngoài xem phim.” Khúc Dĩ Phồn xoa bụng, Ôn Phi nhìn thoáng qua đống khoai tây chiên và bánh bích quy bị mở ra ăn sạch ở trên bàn, nhíu mày: “Lễ tình nhân cũng không nói gì tốt lành với em?”
“Xem phim xong rồi nói.” Khúc Dĩ Phồn đi theo Ôn Phi vào phòng bếp, lúc Ôn Phi rửa rau anh ở phía sau ôm chầm cô, cọ xát mặt và hõm vai cô, sau đó buông ra, ngoan ngoãn ngồi ở bàn bên cạnh chờ ăn cơm.
Ôn Phi xào hai món ăn đơn giản, sau khi hai người cơm nước xong, Khúc Dĩ Phồn choàng khăn quanh cổ cô, tháng hai ở thành phố S vẫn còn rất lạnh, hai ngày trước có đổ một cơn tuyết nhỏ, dự báo thời tiết hôm nay cũng nói có mưa, chỉ là chờ mãi đến trời tối cũng không thấy hạt mưa nào rơi xuống.
Hai người đội nón tình nhân mà Dương Uyển đan cho, còn đeo khẩu trang, lái xe đến bãi đỗ xe của rạp chiếu phim, sau khi xuống xe, Khúc Dĩ Phồn liền nắm tay Ôn Phi, nhét vào trong túi áo của mình
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu Ôn Phi tựa lên vai Khúc Dĩ Phồn: “Trong túi áo của anh ấm thật đó.”
Khúc Dĩ Phồn cười không nói, Ôn Phi biết hôm nay là buổi chiếu ra mắt phim của Khúc Dĩ Phồn, đến rạp chiếu phim cũng gần chín giờ rưỡi, lúc Ôn Phi mua bắp rang còn bị người anh em bán bắp rang bắt chuyện, người anh em kia xin số điện thoại Ôn Phi, Khúc Dĩ Phồn đứng ở bên cạnh cau mày bực bội dùng đôi mắt duy nhất lộ ra bên ngoài lườm người anh em kia.
Cô gái ở bên cạnh người anh em kia nhìn Khúc Dĩ Phồn: “Ôi, trông anh quen mắt quá.”
Khúc Dĩ Phồn sững sờ, Ôn Phi lập tức vỗ bàn: “Cuối cùng có bán bắp rang và Cocacola cho tôi không?”
Hai người kia mới tỏ ý thật có lỗi đưa đồ cho họ, trước mười phút phim sắp chiếu, hai người đi đến rạp chiếu phim, trong rạp chiếu phim tối đen, trên cơ bản không ai nhìn thấy ai, huống chi trên mặt hai người kia lại còn đeo khẩu trang.
Phim bắt đầu, bài hát chủ đề có giai điệu ấm áp, nương theo lời bộc bạch của nhân vật nữ chính: “Nếu không phải tôi biết Lê Thiệu vào năm năm tuổi ấy, chắc chắn tôi không thông minh, hạnh phúc như bây giờ.”
Sao đó là cảnh phim của hai ngôi sao nhí, trong phim Giang Vũ gọi Khúc Dĩ Phồn là “anh Tiểu Thiệu” , Ôn Phi cũng tiến đến bên tai Khúc Dĩ Phồn gọi một tiếng: “Anh Tiểu Thiệu.”
Khúc Dĩ Phồn phù một tiếng cười nhẹ: “Em gọi êm tai hơn cô ta.”
Lúc phim chiếu đến đoạn khá chua xót của nữ chính, Ôn Phi cũng cảm động lây mà khóc theo, dọa Khúc Dĩ Phồn ngồi bên cạnh sợ, Khúc Dĩ Phồn sờ mặt cô: “Khóc cái gì chứ? Anh cũng đâu có giống trong phim, anh chưa từng bắt nạt em.”
Ôn Phi ghé vào bờ vai Khúc Dĩ Phồn khóc: “Nhưng mà lúc trước anh cũng không thích em… Anh thích Vu Tuệ Tuệ…”
Khúc Dĩ Phồn vỗ lưng Ôn Phi dỗ dành: “Ôi, ngoan nào không khóc, bây giờ anh thích em, bây giờ anh rất thích em, anh yêu em.”
Ôn Phi ngẩng đầu hai mắt còn đẫm lệ mông lung: “Thật sao?”
Khúc Dĩ Phồn gật đầu, Ôn Phi đầu tựa vào bả vai Khúc Dĩ Phồn, khịt mũi một cái: “Khúc Dĩ Phồn…”
“Khúc Dĩ Phồn?” Cô gái ở bên cạnh đột nhiên rít lên một tiếng, Ôn Phi và Khúc Dĩ Phồn mở to hai mắt, hai người chớp chớp mắt nhìn nhau một cái.