[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 99


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 99:

 
Chương 97: Một tên điên khác 
 
Hà Trạch Thành nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Trong nháy mắt,đôi mắt đào hoa ôn hòa trở nên lạnh thấu xương. Lâm Ấm nhân cơ hội thu tay về, tựa vào cái cây phía sau rồi lạnh lùng nhìn cậu chằm chằm. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người nhìn nhau, cùng không lên tiếng, tiếng chân giẫm cành cây càng lúc càng xa, hẳn là người ấy đi rồi. 
 
Cậu cười nhẹ, tiến lên chặn cô ở bên cây: “Bé yêu em nói xem, nếu như chúng ta bị người ta vây lại xem thì em có thể lên đỉnh nhanh hơn không?” 
 
Khóe miệng Lâm Ấm kéo căng, bỗng nhiên tiến lên ôm cổ cậu, vươn ngón trỏ nâng cằm cậu lên, cười khiêu khích. 
 
“Bây giờ muốn chịch tôi không?”
 
“Muốn!” Cậu rất muốn rất muốn, chôn đầu vào cần cổ cô cọ không ngừng, hít thở mùi hương trên người cô cực kỳ ham mê. 
 
Bàn tay kia hướng xuống thân dưới cậu, từ từ di chuyển, cuối cùng bắt lấy thứ ấy của cậu. 
 
Cậu cúi đầu nhìn thấy cái tay cô bắt đầu cởi thắt lưng của mình, còn cười nhẹ với mình, quyến rũ liếm liếm môi dưới màu đỏ anh đào, dụ dỗ người ta hôn điên cuồng. 

 
Cô bị hôn ngạt thở, vừa xoa vật trong tay, vừa nghe cậu không ngừng nói chuyện tình dục ở bên tai. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Bé yêu, em muốn bị tôi chịch thế sao? Có phải em đã không thể rời khỏi tôi rồi không? Cơ thể của em là của tôi, có phải không thể rời đi từ lâu rồi  không?”
 
Cô bỗng nhiên ngồi xổm xuống, tuốt thứ cứng rắn dựng thẳng trong tay rồi há miệng ngậm lấy.
 
“Ah…” Người bên trên phát ra một tiếng thở dài khoan khoái, một tay bám vào thân cây, vừa không nhịn được muốn tiến thẳng vào trong miệng cô.
 
“Bé yêu, không phải vừa rồi còn nói không muốn sao? Tại sao bây giờ chủ động như thế, không phải bên dưới đã ướt và chờ tôi đâm vào rồi chứ?”
 
Cô ra sức mút, hoàn toàn không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nghe cậu nói một mình, chẳng hề ảnh hưởng tới động tác trên tay cô chút nào, bóp hai túi trứng rủ xuống xoa nắn trong tay, kỹ năng thuần thục đều là cậu bồi dưỡng.
 
“Ah, sướng quá, sâu hơn chút nữa! Mau, nuốt vào, dùng cổ họng giúp tôi sướng!” 
 
Miệng của cô rời khỏi thứ ấy của cậu, ngửa đầu cười với cậu: “Không được, hôm nay tôi không muốn làm bằng cổ họng cho cậu.” 
 
Dục vọng của cậu ở ven ranh giới nhẫn nại, một tay tóm cô lại đè cô lên cây, cất giọng vội vã gấp gáp: “Vậy thì dùng bên dưới em! Có được không bé yêu, em khơi lên tình dục thì phải do em tới giải quyết, tôi khó chịu lắm rồi!” 
 
Cũng không biết thằng ngốc nào động dục trước. 
 
Không nghe lời cự tuyệt, Hà Trạch Thành cởi quần cô xuống cực nhanh, tách hai đùi cô ra, nâng eo cô lên, sờ tới cửa huyệt ướt át rồi cười đắc ý.
 
“Bé yêu tôi biết em rất khoái mà, em xem em cũng ướt rồi, có phải muốn bị tôi chịch hay không? Em rất dễ ướt nha, bên dưới rất nhiều nước này.” 
 
Ngón tay của cậu nhét thẳng vào trong mà không gặp trở ngại gì, cậu cực kỳ vui vẻ, vội vã nắm thứ ấy của mình nhét vào bên trong!
 
Người kiềm chế rất lâu cuối cùng cũng kêu lên.
 
“Ưm ah! Chậm… chậm một chút sẽ chết đấy! Uh… ah!” 
 
“Bé yêu, không chậm nổi! Bên trong em ấm áp quá, tôi muốn đâm chết em! Không phải em cũng rất sướng sao? Hả?” 
 

Cô không trả lời, chỉ nắm chặt vai cậu, không ngừng thở dốc.
 
Hà Trạch Thành rút ra, nhanh chóng xoay cô lại rồi nhét vào.
 
Lâm Ấm chỉ có thể bám vào thân cây vững chắc, phía sau bị cậu nhấc mông lên phối hợp với động tác tấn công của cậu, mặc cho cậu chịch một cách hung mãnh. Cô kiễng chân cố nén tiếng kêu, âm thanh bạch bạch bạch quanh quẩn bên tai. 
 
Không dám quá lớn tiếng, sợ sẽ có người tới bên này, cô kiềm chế rất vất vả, thậm chí cắn mu bàn tay của mình để kìm lại. 
 
Người phía sau phát hiện ra động tác của cô, rút tay cô ra rồi đổi tay mình vào.
 
“Bé yêu, cắn tôi đi! Tay của em quá mềm, cắn đau đấy, cắn tôi đi, tôi không sợ đau!”
 
Lâm Ấm cắn không nhẹ chút nào, hoàn toàn là đang trả thù, không kiềm nén nữa, liều mạng cắn cậu như muốn cắn đứt thịt của cậu nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. 
 
Chỉ thấy mu bàn tay rộng lớn đã bắt đầu rướm máu, mạch máu tím xanh bị dấu răng bao phủ nhưng cậu giống như thật sự chẳng hề cảm thấy mu bàn tay đau đớn, ngay cả né tránh cũng không.
 
“Ah!” Cuối cùng cô vẫn không nhịn nổi kêu lên, thân dưới tuôn trào dâm thủy, người phía ra sức hơn, sung sướng tới nỗi cậu thở thở dài một hơi. 
 
“Bé yêu! Tôi biết em rất khoái mà, sắp rồi, tôi sắp bắn ra rồi! Hôm nay muốn ăn hay bắn vào bụng hả?”
 
Cô nắm chặt cánh tay cậu, không còn sức bám vào thân cân, nhìn thấy cái bụng bị nhét đầy của mình, cắn răng nói: “Ăn…”
 
Cậu hưng phấn tới nỗi đỏ mắt, thô bạo xoay đầu cô lại rồi hôn mạnh, tốc độ cũng không hề giảm, quấn lấy lưỡi cô, tiếng nước bọt lép nhép trút hết vào trong tai. 

 
Vào giây phút cuối cùng, cậu rút ra rồi ấn đầu cô xuống, nhét vật to lớn dính đầy dâm thủy vào trong miệng cô, xuyên thẳng vào cổ họng rồi bắn ra ở nơi sâu nhất, khoái cảm khiến cậu ngửa đầu không thể tự kiềm chế nở nụ cười thỏa mãn. 
 
“Bé yêu, sướng quá, em quả thật quá tuyệt vời!”
 
Ngay cả nuốt cũng không cần, tới khi cậu xuất tinh xong thì cô đẩy mạnh cậu ra, quay đầu qua một bên rồi ho khù khụ. 
 
Hà Trạch Thành sướng rồi thì kéo quần lên ngồi xổm xuống vỗ lưng cho cô, hoàn toàn không còn bộ dạng làm loạn vừa rồi, người dựa vào quần áo ngựa dựa vào yên*, mặc xong quần áo là thành một tên điên khác.
 
*Ý là cách ăn mặc tạo nên hình tượng xấu/đẹp của con người.
 
Cậu bế cô lên, còn mặc quần cho cô, tiếp tục đè cô lên thân cây, khom lưng nâng mặt cô lên rồi tấn công khoang miệng cô điên cuồng.
 
Lâm Ấm lại cảm thấy ghê tởm, cái tên này chẳng để ý chút nào vì nước bọt của cô, buồn nôn biến thái.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.