Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 97:
Chương 95: Tôi tin tưởng cô sẽ đưa ra lựa chọn làm cô ta hài lòng
Quay đầu thấy, ngoài cửa sổ đã bắt đầu bắn pháo hoa, màu sắc rực rỡ nổ tung trên không trung, cuối cùng từng mảnh từng mảnh pháo hoa biến mất như sao băng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phía sau bỗng bò tới cắn tai cô, quần áo xộc xệch: “Pháo hoa đẹp không? Sang năm mới rồi bé yêu, chúc mừng năm mới.”
Thân dưới cậu còn đang chuyển động không ngừng nghỉ, Lâm Ấm mệt mỏi cúi đầu nhìn bụng đã phồng lên, mái tóc không ngừng đong đưa theo từng cú thúc của cậu.
Cô chẳng vui sướng chút nào.
“Mệt quá… chịch xong chưa?”
Cậu chịch rất lâu, từng luồng tinh dịch bắn vào trong cơ thể, thậm chí ngay cả hít thở cô cũng sắp không nổi.
“Chưa đủ chưa đủ, thân thể bé yêu muốn thế nào cũng chưa đủ! Em đã nói sẽ làm tôi sướng, một lần cuối cùng được không bé yêu?”
Lâm Ấm chẳng còn sức lực đáp lại cậu, không muốn đáp lại, kiệt sức nằm trên đất, cậu nâng eo của cô lên, mỗi một lần cắm vào đều mang theo dâm thủy và tinh dịch bên trong nhỏ giọt xuống sàn vô cùng dâm đãng, xương bướm mỹ lệ của cô càng xinh đẹp hơn.
Quần áo đã sớm bị giật ra ném sang bên cạnh, phòng khách chỉ có ánh trăng chiếu vào cửa sổ sát đất, cùng với ánh sáng pháo hoa bay lên không trung, phút chốc bùng nổ lại phút chốc biến mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu bắn ra, cô chẳng còn sức lực, tê liệt ngã xuống mặt đất lại bị cậu lập tức kéo lên, cuộn một chân cô lại rồi xoay người ôm cô vào trong ngực.
“Bé yêu, em mệt lắm phải không?”
Lâm Ấm chẳng có chút sức lực phản ứng lại cậu, buồn ngủ nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hà Trạch Thành cúi đầu, hôn mặt cô, liếm láp, không buông tha bất kỳ nơi nào trên mặt cô, bóp gương mặt cô rồi luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô khuấy đảo, bé yêu của cậu, nước bọt cũng ngọt, ăn rất ngon.
Như kẻ điên mê muội chiếm hữu cô, có một nháy mặt thật sự muốn ăn cô.
—
Thứ trong cơ thể chảy ra, không biết có nên vui hay không, trước kia bất luận cô cầu xin thế nào cũng không được thải ra.
Trên tay cũng không có dây xích, thậm chí bên cạnh không có người, chăn gấp chỉnh tề chứng minh tối hôm qua cậu không ngủ đây.
Giống như nghe thấy âm thanh truyền tới từ dưới tầng, cô chật vật chống người dậy, cửa lại bị đẩy ra trước một bước.
Cô tưởng là Hà Trạch Thành, không ngờ đi vào là bác sĩ tâm lý kia.
Trần Cầm mặc bộ quần áo màu đỏ diễm lệ, bên ngoài cũng là áo khoác màu đỏ, màu đỏ rực ở trên người bà cũng chẳng hề lộ ra cảm giác không hài hòa.
“Chúc mừng năm mới.” Bà đóng cửa lại.
Lâm Ấm không trả lời bà, Trần Cầm cười một tiếng: “Mặc dù tôi biết, cô chẳng hề vui.”
Hiểu rõ thật đấy.
“Cậu ta đâu?” Tiếng nói mang theo chút khàn khàn và ho khan.
“Lại nấu cơm cho cô rồi.” Trần Cầm cầm cốc nước ở đầu giường đưa cho cô: “Cậu ta học rất nhanh, chỉ cho cậu ta kỹ thuật cơ bản mà không ngờ đã có thể làm nhiều món như vậy, cũng khiến tôi kinh ngạc.”
Lâm Ấm ôm cốc nước uống ừng ực, lại không rời mắt khỏi bà.
Trần Cầm biết cô muốn hỏi gì nên ngồi xuống bên giường cô.
“Lần này tôi tới không có việc gì khác, chẳng qua sau tết đều sẽ tới chỗ này một chuyến, tất nhiên, cũng là đến cho cô một thứ.”
Trong ánh mắt nghi hoặc của cô, bà lấy ra một tờ giấy từ trong túi rồi đưa cho cô.
Một tờ giấy rất nhỏ, cô nhận lấy mở ra thì thấy bên trên là một số điện thoại xa lạ.
Cô khó hiểu nhìn bà, Trần Cầm nhìn tờ giấy chỉ nói cho cô một việc.
“Đứa bé kia muốn mẹ nó chết, nhưng mà thật sự không biết rằng Chu Linh cũng có ý nghĩ ấy. Cô ta lo mỗi một ngày sống trên thế giới này đều phải nơm nớp đề phòng con của mình, cẩn thận từng li từng tí giữ lấy mạng mình.”
Lâm Ấm biết là ý gì, lại nhìn mảnh giấy kia lần nữa, cuối cùng vo lại rồi nhét vào miệng, rất nhanh tờ giấy bị nước bọt hòa tan rồi cô nuốt xuống.
Trần Cầm hơi giật mình, chỉ nghe thấy cô nói: “Tôi nhớ kỹ rồi, nhớ rất kỹ rồi.”
Bà nở nụ cười: “Tôi chỉ là người truyền đạt, tờ giấy này cũng không đến từ tay tôi, mà đến từ ai cô hẳn rất rõ ràng.”
Lâm Ấm nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lát rồi hỏi bà: “Có thể giúp tôi tìm số điện thoại ba mẹ không?”
“Chỉ sợ không thể.”
Bà từ chối dứt khoát như vậy, chắc chắn sẽ không nói cho cô.
“Tại sao?”
Trần Cầm nhíu mày: “Có một số việc cô không nên biết thì hơn.”
Cô không khỏi nhíu chặt lông mày, quên mất, bà vẫn cùng một bọn với cậu ta.
“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, tôi cũng phải đi đây, tôi tin tưởng cô sẽ đưa ra lựa chọn làm cô ta hài lòng.” Bà đứng dậy rời đi, chỉ cho cô một bóng lưng, thật sự là không dây dưa dài dòng.
Chẳng được bao lâu, Hà Trạch Thành đi lên, trong tay bưng cơm, mùi rau xào có thể ngửi thấy từ rất xa.
Không chờ cậu mở miệng thì cô đã nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Điện thoại của tôi đâu?”
Cậu chỉ lo đi tới, bưng bát lên, ngồi ở bên cạnh cô rồi chờ cô mở miệng.
“Em chỉ có tôi, không cần điện thoại.”
Cô đẩy tay cậu ra: “Tôi hỏi cậu điện thoại của tôi!”
Người bị đẩy đỡ được cái bát, không thể để vãi ra, vẫn cười dịu dàng: “Em muốn điện thoại làm gì?”
“Gọi điện cho ba mẹ tôi.”
“Em chỉ có tôi thôi.”
Giọng điệu kiêu ngạo ngông cuồng này, cái gì của cô cũng là của cậu, ngay cả nhân cách cũng là của cậu!