[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 91


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 91:

 
Chương 89: Còn có cái gì ngon hơn tinh dịch của tôi? 
 
Cậu không nhịn nổi muốn ấn đầu cô để thâm nhập sâu hơn, vào lúc chạm vào tóc cô lại chỉ vuốt một chút rồi bám chặt cái bàn bên cạnh.
 
“Mau lên bảo bối, sướng quá, mau!”
 
Cô nuốt nước miếng, hạ thấp xuống, nghe thấy cậu phát ra một tiếng thở dài thoải mái thì cố nén cơn buồn nôn tiếp tục nuốt vào trong.
 
“Oẹ.” Cô chảy nước mắt phun ra rồi nhắm chặt mắt lại thở hổn hển.
 
Hà Trạch Thành giữ cằm cô tiếp tục nhét dương vật vào trong, thật sự sướng quá, cậu sắp không chịu nổi nữa, mau lên, mau sâu hơn chút nữa!
 
Không được, chậm một chút, phải chậm một chút, không thể làm cô bị thương.
 
Lâm Ấm xoa bóp cái thứ của cậu vài cái, dương vật to lớn dữ tợn lại dần dần vào sâu trong miệng cô, mau bắn ra, mau bắn ra đi.
 
Hà Trạch Thành bám chặt cái bàn: “Ah… sâu hơn chút nữa! Mau lên, sâu hơn chút nữa!”
 

Cậu đã ở ranh giới nhẫn nại cuối cùng, Lâm Ấm tăng tốc độ, há to miệng nuốt vào trong, nhưng mãi vẫn chưa thỏa mãn được nhu cầu của cậu. 
 
Cô vươn tay cầm cổ tay cậu đặt ở trên đầu mình, hành động rõ ràng làm cậu ngây ra một chút.
 
Khóe miệng cong lên nụ cười khác thường: “Hóa ra bảo bối không chờ nổi nữa, vậy tôi thỏa mãn em!” 
 
Cuối cùng cậu túm tóc cô nhấn mạnh xuống, xuyên qua thực quản cổ họng cô.
 
“Ah, sướng!” Trong nháy mắt ấy cậu gần như sướng tới nỗi muốn bắn ra.
 
Tốc độ trên tay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, tiếng ọe của cô cũng dần dần tăng lên, mỗi một lần cọ vào cổ họng đều mang tới cho cậu cảm giác khác lạ, thật sự sướng quá, thật sự là một báu vật mà!
 
Lâm Ấm sắp không thở nổi, bám vào gối cậu sắp không chịu nổi nữa, vào một khắc cuối cùng Hà Trạch Thành túm tóc cô kéo cô lên, thấy cô há to miệng thở từng ngụm từng ngụm, nước bọt trượt xuống khóe miệng, vô cùng dâm đãng.
 
Trong mắt Lâm Ấm tràn ngập nước mắt, thở hồng hộc, nghe cậu hỏi: “Nghỉ ngơi xong chưa? Em nghỉ ngơi xong thì tiếp tục, mau lên bảo bối, tôi muốn sướng chết ở trong miệng em!”
 
Môi cô run rẩy, cúi đầu ngậm thứ ấy của cậu, Hà Trạch Thành lặp lại động tác vừa rồi, quả thực tăng tốc hơn, sau mấy chục cái thì bắn ra ở trong cổ họng cô, ngay cả nuốt cũng chẳng cần.
 
Sau khi rút ra, Lâm Ấm che cổ họng liên tục ho khan, gương mặt đỏ đến khó tin. Cô bị ngạt thở, suýt chút nữa là có thể bị cậu chịch chết rồi.
 
Hà Trạch Thành kéo cô vào trong ngực, để bát cháo ở bên miệng cô: “Uống.”
 
Cô mở miệng nuốt cháo ấm áp, cậu nói không sai, hiện tại cô ăn cái gì đều là hương vị của cậu, tính toán rất hay.
 
Hà Trạch Thành để bát xuống, một tay khác xoa âm vật dưới thân cô, Lâm Ấm kẹp chặt hai chân. 
 
“Cho em ăn cơm.” Cậu hôn lên má cô, tay không ngừng lại, cậu thích xem bộ dạng cô khó chịu muốn ngừng mà không ngừng được.
 
Lâm Ấm run rẩy cầm cái thìa, lắc đầu, khàn giọng: “Khó chịu.”
 
“Không, em đang dễ chịu.” 
 
Cậu bẻ ý nghĩa trong lời nói của cô, quả thực là muốn cô biến thành bộ dạng cậu muốn.

 
Cầm thìa để bên miệng cậu, cậu vẫn nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt nóng rực rồi há miệng ngậm lấy thìa, thật ra thì muốn ngậm bầu vú của cô hơn.
 
Bàn tay dưới thân càng lúc càng quá đáng, cô có thể cảm giác được bên dưới mình đang chảy nước, ướt át đến từ phản ứng sinh lý đáng xấu hổ.
 
“Bảo bối, em muốn không?”
 
Lâm Ấm lắc đầu, mệt mỏi tê liệt trong ngực cậu: “Chúng ta ăn cái khác được không, tôi không muốn uống cháo.”
 
Cậu cong khóe miệng: “Được, vậy em muốn ăn cái gì? Còn có cái gì ăn ngon hơn tinh dịch của tôi?”
 
“Làm cái khác đi, cái gì cũng được.” 
 
Đừng có làm vậy với cô nữa, rất khó chịu!
 
“Được.”
 
Cậu đồng ý với cô, ôm cô vào bếp, để hai tay cô chống lên trên tủ đá cẩm thạch, cái mông nhắm thẳng thứ dưới thân cậu rồi cậu ôm bụng cô. 
 
“Bảo bối muốn ăn cơm nhưng tôi muốn đi vệ sinh, làm sao đây?”
 
Lâm Ấm gượng gạo kéo khóe miệng, chuyển thành ôm cổ cậu: “Nhưng bụng tôi to lắm rồi, có thể để toi thải ra rồi nói không?”
 
Thật lòng muốn cô làm nhà vệ sinh bằng thịt cho cậu, hay là nói, muốn nhìn thấy bộ dạng cô bị cậu chiếm hữu, nhưng cô không dám phản kháng. 

 
Thú vị lắm, có phải chỉ cần để cậu chịch thì cậu đi chết cũng được không.
 
Cậu thật sự muốn tiểu trong bụng cô, bế cô vào phòng tắm rồi dứt khoát lấy cái nút ra, bụng lập tức trống rỗng hơn nhiều, cậu chờ cô thải ra hết, nhìn chất lỏng cuồn cuộn chảy ra, rất thỏa mãn.
 
Lâm Ấm quỳ gối trên mặt đất trong phòng tắm, cảm nhận được thứ ấy của cậu tiến vào, cậu nằm sấp lên lưng cô, nắm cằm của cô nói: “Hôm nay không cho phép thải ra, em muốn ăn cái gì tôi đều có thể làm cho em.”
 
Cô không nói chuyện, chứa một bụng nước tiểu thì ăn được sao?
 
Chất lỏng liên tục cọ rửa trong bụng cô, Lâm Ấm cúi người che bụng, muốn bò lên trước thì người phía sau kịp thời nắm cổ chân cô, bỗng nhiên bị kéo ra sau, nước tiểu càng ngày càng nhiều mãi tới khi làm bụng cô phồng lên, kẹp chặt thứ ấy của cậu.
 
Người vốn cạn kiệt sức lực lại bị nước tiểu của cậu dễ dàng bắn tới lên đỉnh, não bộ sung sướng làm cô thất thần, tầm mắt bắt đầu mơ hồ rồi mệt mỏi ngủ mê man.  
 
Hà Trạch Thành kịp thời ôm lấy cô, gặm cắn bả vai cô cười.
 
“Xem ra cũng chẳng ăn được cơm rồi.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.