Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 83:
Chương 82: Vạch trần bệnh tình nam chính 2
“Lòng ghen ghét của phụ nữ là một thứ vô cùng đáng sợ.” Bà nói, biết cô muốn nghe nên nói cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bà ta yêu chồng mình tới phát điên, sợ anh ta rời khỏi mình cho nên kết hôn chớp nhoáng, giữ anh ta lại bằng đứa con. Dục vọng chiếm hữu của bà ta vô cùng biến thái, ngay cả đi vệ sinh cũng muốn đi theo.”
Bà cười nhẹ: “Cuối cùng có một ngày, người đàn ông chịu không nổi cuộc sống chẳng có riêng tư này, ngoại tình tìm kiếm kích thích, vào lúc đứa con năm tuổi. Bà ta biến thành một kẻ điên, cái gì cũng chịu làm để giữ ông ta lại.”
Thậm chí khóa trái hết cửa trong nhà, cầm dao lên cổ lấy tính mạng mình uy hiếp, người đàn ông bởi vì áy náy nên đồng ý với bà ta sẽ không tái phạm, mà bà ta lại không tin.
Từ sau lúc ấy, hễ bà ta nhớ tới cơ thể chồng mình từng bị người khác chạm qua là mất khống chế cảm xúc. Ném đồ đạc, nhìn thấy ông ta sợ mình tự sát, bà ta bắt đầu đánh tự chửi mình, lấy tất cả vật sắc bén rạch lên người mình vì để ông ta đau lòng.
Thời gian dần trôi qua, hết cách, ông ta bắt đầu thờ ơ, thậm chí cảm thấy bà ta chết đi cũng không tệ.
Người phụ nữ ở bến bờ tuyệt vọng, nghĩ tới một cách khác, lấy đứa con khống chế ông ta, ở ngay trước mặt ông ta đánh đứa con chỉ mới sáu tuổi, bình pha lê, bình hoa, đĩa, dao đều ném lên người đứa con. Thậm chí còn bóp cổ đứa con đáng thương rồi giơ lên cảnh cáo ông ta.
Người đàn ông cảm thấy bà ta là người mắc bệnh tâm thần, nhưng quả thật bà ta mắc bệnh tâm thần. Vì bảo vệ đứa con đáng thương, ông ta chịu đựng.
Cuộc sống như vậy kéo dài sáu năm. Cẩn thận từng li từng ti sống trong cảnh mỗi ngày bà ta tự sát đánh người. Vào lúc đứa bé kia mười hai tuổi, người đàn ông cuối cùng cũng thuyết phục mình phải giải thoát, người phụ nữ cuối cùng cũng ra tay, cầm dao phay chém người ở ngay trước mặt đứa con.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Cầm nói những lời này rất thản nhiên, truyền đạt lại tất cả những lời Chu Linh nói với bà.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô, chẳng bất ngờ, ngược lại còn hỏi: “Biết thi thể ở đâu không?”
Không chờ cô trả lời: “Ở trong bụng, bị bà ta ăn. Cô tin không?”
Lâm Ấm nắm chặt ga trải giường dưới thân, sợ hãi làm hàm răng cô bắt đầu run lên, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Trần Cầm cười ha ha hai tiếng: “Yên tâm, bà ta chỉ ăn trái tim ông ta. Chỉ là tôi cũng không biết những bộ phận khác ở đâu, ai biết vứt đi đâu rồi. Đến bây giờ bà ta vẫn là tội phạm giết người chưa bị cảnh sát bắt, phải dùng thuốc khống chế bản thân.”
Trái tim…
Thế còn chưa đáng sợ sao!
Cô cảm thấy bác sĩ tâm lý này ma quỷ cỡ nào mới có thể ung dung nói ra những lời này.
“Tại sao cô muốn nói cho tôi biết, chẳng lẽ cô không sợ…”
“Bởi vì cô trốn không thoát được.”
Cô không phản bác được.
“Cô biết đứa bé kia là ai chưa?” Trần Cầm hỏi.
Cái này có gì khó đoán đâu, tổng hợp lại tuổi thơ của cậu, cô không thương xót nổi, thậm chí còn cảm thấy cậu ghê tởm.
Vì sao cuối cùng lại trả thù trên người cô, cô làm sai cái gì, dựa vào cái gì?
Trần Cầm thu tay lại: “Lại nói cho cô một chuyện thú vị, sau khi đứa bé kia nhìn thấy cảnh giết người thì cũng phát điên, cũng lấy một con dao phay từ phòng bếp ra chém người người phụ nữ kia. Cmn, trên vai cô ta bây giờ vẫn còn vết dao, rất sâu đấy, suýt chút nữa là có thể chặt bỏ cả cánh tay rồi.”
Đứa trẻ mười hai tuổi biết rất nhiều, mỗi ngày đối mặt với bạo lực, thậm chí thứ mình yêu thích nhất chết đi, vào một khắc ấy biết mình phải bảo vệ mình như thế nào, người chết mới an toàn nhất, không biết nói, không biết ra tay.
“Cho nên nói thứ gen di truyền này rất đáng sợ.”
Môi Lâm Ấm run rẩy: “Tôi sẽ biến thành người kế tiếp người đàn ông kia sao?”
“Vậy phải xem cô biểu hiện thế nào.”
Giống hệt, giống cậu ta y hệt, chẳng qua thiếu cái giọng ra lệnh, nhưng vẫn làm cô cảm thấy ghê tởm câu nói này.
Trần Cầm thấy nhiều ánh mắt sợ hãi phẫn nộ rồi, với tình huống bây giờ bà rất muốn giúp cô, nhưng dù sao bà cũng là người cầm tiền ăn cơm.
“Bệnh của cậu ta bây giờ phải uống thuốc khống chế, mà cô nói không chừng có thể thay thế thuốc của cậu ta. Ở bên cậu ta, cô phải nghe lời, phải biết ngoan ngoãn, thỏa mãn cậu ta, cho một cái tát lại cho một quả táo ngọt rồi dần dần biến thành cô khống chế tâm trạng của cậu ta.”
“Tôi tin cô hẳn là rất thông minh.”
Bà có thể giúp cũng chỉ có bấy nhiêu.