[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 76


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 76:

 
Chương 75: Ai ở kia?
 
Cô bỏ khung ảnh xuống rồi quay đầu cười: “Một mình sinh hoạt cũng rất tốt mà, bây giờ cậu rất tuyệt.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần nói lời an ủi, nhưng mà là cậu nói ra nên đúng là rất dễ nghe.” 
 
Cô ấy tiếp tục sấy tóc cho cô, Lâm Ấm nhắm hai mắt lại, chống tay xuống giường rồi ngửa ra sau. 
 
Lâu lắm rồi chưa từng thoải mái như vậy, lòng người tĩnh lặng dễ chịu, nhưng nội tâm lo lắng bất an. 
 
Chờ máy sấy bị tắt, cô lại mở to mắt hỏi: “Cậu chắc chắn đã giết chết cậu ta rồi sao?” 
 
“Cũng không chắc.” Mao Ương nói với cô: “Lần đầu giết người nên vẫn có chút căng thẳng, nhắm vị trí hơi lệch xuống nên có thể không tới nỗi chết người.” 
 
Cổ à. 
 
Cô nhếch miệng cười: “Không sao, tàn phế cũng tốt, tốt nhất là có thể bị thương tới thần kinh làm cho bị liệt nửa thân dưới, tê liệt thần kinh, cả đời tàn tật, haiz, nghĩ lại tôi cũng hài lòng rồi.”
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vẫn mỉm cười, phần nhiều là chế giễu và ác độc. Con người một khi thoát khỏi sợ hãi, bạo lực bị kìm nén không có chỗ trút ra sẽ biến tướng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mao Ương ném máy sấy xuống, ở bên cạnh ôm cô và ở trên vai cô nói: “Nếu tôi bị phát hiện giết người thì tới lúc đó cùng nhau chạy trốn nhé?” 

 
Cô quay đầu cười: “Được.” 
 
Mao Ương còn tưởng rằng cô sẽ không đồng ý với mình, kỳ lạ hỏi: “Vậy ba mẹ cậu đâu? Cậu không lo lắng cho bọn họ sao? Ngộ nhỡ bọn họ lo lắng cho cậu thì sao?”
 
“Suỵt.” Cô thở dài một hơi: “Chuyện này phải giữ bí mật, bằng không coi như tôi hổ thẹn khi làm con gái của bọn họ.” 
 
“À tôi biết rồi, ba mẹ cậu là bác sĩ chiến trường, chẳng lẽ cậu không lo lắng chút nào sao?” 
 
“Hai năm qua họ chưa từng trở về, bọn họ không giúp được tôi nhiều, tôi cũng chẳng giúp được bọn họ một tay, không cần phải lo lắng.” 
 
“Quả thật là nhẹ nhõm trong lòng, không thì bây giờ chúng ta cũng có thể đi luôn.” 
 
Lâm Ấm nắm lấy tay cô ấy kéo xuống khỏi người mình, khóe miệng kéo ra: “Nói chuyện cẩn thận, đừng động tay chân, chờ tới sau khi biết tin tức của Hà Trạch Thành cũng không muộn, tôi cũng không tin cậu ta còn có thể cầm cự được, cho dù chảy máu thì cậu ta cũng phải chảy máu tới chết.”
 
Mao Ương cười híp mắt.
 
Ngoài cửa sổ hoàng hôn từ từ lan khắp phía tây, ánh sáng không quá chói lọi chiếu vào làm bông tai màu đen trên tai cô ấy lấp lánh. 
 

 
“Người đâu rồi?”
 
“Không biết, tới sân thể dục rồi tìm xem.”
 
“Kỳ lạ, sao không nói một tiếng nào thế? Các cậu gọi điện cho cậu ấy được không?”
 
“Không được, có thể có việc đi trước rồi, chúng ta tới sân thể dục nhìn xem.”
 
Trong phòng thể thao lại khôi phục yên tĩnh lần nữa.
 
Bên ngoài trên bãi cỏ có tiếng bước chân qua lại, tiếng bật lửa tanh tách vô cùng rõ ràng.
 
“Lão Tào, có thuốc không, lấy ra đi.”
 
“Có.” Cậu ta lấy ra một điếu rồi ném hộp thuốc cho người kia. 
 
Người ở bên cạnh đưa bật lửa cho cậu ta, Tào Ninh Phong cắn thuốc rồi lấy tay chắn gió, châm thuốc rồi thở ra, sương trắng lượn lờ giữa ba người. 
 
Có một người nói chuyện phiếm, cười nhạo cậu ta: “Không phải lần trước nói theo đuổi Viên Thanh sao? Tiến triển thế nào rồi?”
 

Tào Ninh Phong cười rung vai, một người khác kêu một tiếng: “Tôi biết này, hôm nghỉ hè ký đơn rời trường ấy, lão Tào từng nói muốn hẹn Viên Thanh tới nhà, có thành công không?”
 
Cậu ta đắc ý hừ một cái: “Tất nhiên, chỉ là trên đường gặp chút chuyện.”
 
“Ồ, thật hay giả, kích thích thế, chuyện gì vậy? Các người đã làm gì?”
 
Cậu ta không khỏi cắn mạnh điếu thuốc rồi trả lời câu hỏi của người kia: “Không làm gì, nói chuyện uống trà chơi đùa mà thôi.”
 
“Chậc chậc, có quỷ mới tin cậu.” 
 
Khóe miệng cậu ta cong lên tỏ vẻ kiêu ngạo. 
 
“Reng reng reng.” 
 
Một âm thanh bất thường cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, tất cả đều nhìn về một góc rẽ hẻo lánh. 
 
“Đm, chỗ đó có người!”
 
Hai người kia giẫm lên nửa điếu thuốc theo bản năng.
 
Tào Ninh Phong cảm thấy kỳ lạ, gọi một tiếng, “Ai ở đó vậy?”
 
Không ai trả lời.
 
Sau một cái nhìn nhau, cảm thấy bất thường, tất cả tiến lên trước hai bước nhìn thử. 
 
Càng lúc càng gần, nhìn thấy đầu tiên là một chiếc điện thoại không ngừng reo trên mặt đất, ngay sau đó là vũng máu đỏ tươi, tất cả mọi người nghẹn họng trân trối. 

“Đm! Hà Trạch Thành!” 
 

Không khó nhận ra là bạn cùng lớp, thấy gáy cậu bị một con dao đâm, càng bị dọa tới mất hồn mất vía. 
 
 “Giết người rồi, xe cứu thương xe cứu thương! Mau gọi điện đi!”
 
Tào Ninh Phong sợ tới mức rơi cả điếu thuốc trong miệng, vội vã cầm điện thoại nhanh chóng gọi 120.
 
“Mau mau, xem cậu ta còn thở không?!”
 
“Này… đừng đừng đừng, đeo găng tay vào, ngỗ nhỡ tắt thở thì chẳng phải chúng ta là người bị tình nghi nhất sao?”
 
“Mẹ ơi, tới lúc này mày còn nghĩ cái gì đấy? Mày học luật à?”
 
Người kia cẩn thận nín thở, sờ lên động mạch của cậu.
 

 
Nam chính chết, hết truyện (hì hì hì) 
 
Lão Tào không phụ sự kỳ vọng của mọi người, cõng rắn cắn gà nhà rồi :)) 
 
Tào Ninh Phong: Tôi bị hù chết mất! Cũng phải cho tôi biết bí mật của kẻ thù chứ, gọi xe cứu thương, cứu mạng cậu ta! 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.