Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 6:
Chương 6: Tiểu trong bụng cô.
Hà Trạch Thành hài lòng nhíu mày: “Có thể.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Ấm cực kỳ vui mừng, bị cậu kéo vòng cổ bò sấp đi tới phòng vệ sinh.
Cô quỳ gối trước bồn tắm lớn, nhìn thấy cậu lấy từ trong tủ chứa đồ ra một khay thức ăn cho chó, khiếp sợ nhìn cậu.
Hà Trạch Thành để khay đựng thức ăn cho chó ở bên dưới tiểu huyệt của cô, vỗ vỗ cái bụng phồng lên của cô: “Trong này đều là tinh hoa của tôi, phải giữ lại cho tôi có biết không?”
Lâm Ấm cắn chặt môi dưới: “Dạ… chủ nhân.”
“Ngoan.” Cậu vuốt ve đầu của cô, luồn tay vào tiểu huyệt cô.
“Bặc” một tiếng, cái nút bị rút ra, những thứ trong cơ thể cô tranh nhau chảy ra, toàn bộ rơi vào trong khay đựng thức ăn cho chó màu bạc.
Lâm Ấm thoải mái thở ra tiếng, hai chân không có sức nhưng lại không dám cử động, cố chống đỡ thân thể, cúi đầu nhìn thứ màu trắng kia không ngừng chảy ra, mùi tanh phả vào mặt, …
Hà Trạch Thành ấn bụng của cô, bên trong hiển nhiên còn nhưng bị kẹt trong tử cung không chảy ra được, khóe miệng càng lộ ra nụ cười ngông cuồng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muốn bài tiết thứ bên trong ra sao?” Cậu hỏi, ngữ khí rất nhẹ nhàng.
Lâm Ấm vội vàng gật đầu: “Muốn! Cầu xin chủ nhân giúp đỡ!”
“Được.” Cậu cũng đồng ý rất thoải mái: “Quỳ xuống, chổng mông về phía tôi.”
Lâm Ấm vội vàng làm theo, mà trước mắt của cô chính là khay đựng thức ăn cho chó chứa đầy tinh dịch và dâm dịch.
Bàn tay lớn của Hà Trạch Thành vuốt ve mông cô, cô có một dự cảm chẳng lành.
“Muốn tôi giúp em bài tiết ra thì phải ăn hết những thứ kia! Biết không?”
Lâm Ấm giật mình.
Cô không muốn bài tiết nữa, được không?
“Hả?” Tiếng nói hung dữ của cậu vang lên, tát mạnh một cái lên mông cô.
Trước đó còn chưa lành, bây giờ lại tát một cái, chắc chắn là cực kỳ đau đớn.
“Biết… nô lệ biết!” Cô khóc, Hà Trạch Thành ấn đầu cô xuống, ra lệnh: “Ăn cho tôi!”
Mùi tanh phả vào mặt, Lâm Ấm nhắm chặt mắt lại, lè lưỡi liếm láp.
“Chát”
Lại một cái tát, Hà Trạch Thành hung ác nói: “Tôi muốn nghe tiếng em ăn! Ăn từng ngụm từng ngụm cho tôi! Đồ của chủ nhân ăn không ngon sao!”
“Ăn ngon! Ăn ngon! Đồ của chủ nhân ăn ngon ạ!” Cô vội vàng nói.
Đừng đánh nữa!
Cô đau quá rồi!
Đau quá!
Lâm Ấm nhận lệnh húp nuốt, kiềm chế cơn buồn nôn, giống như được ban thưởng, nuốt từng ngụm từng ngụm dịch thể kia.
Hà Trạch Thành cười toét miệng, ngón tay thon dài vạch tiểu huyệt cô ra.
Thật chặt, rõ ràng trước đó vừa mới chịch!
Quả nhiên trời sinh là đồ dâm đãng để cậu chịch!
Cậu ấn âm vật của cô, Lâm Ấm thở hổn hển, cơ thể xuất hiện phản ứng sinh lý, trong miệng Hà Trạch Thành không ngừng mắng cô là đồ dâm đãng, sau đó tuốt thẳng cây gậy thịt của mình, tàn nhẫn nhét vào!
“Ah!”
“Chát” Cậu tát vào mông cô một cái, hung dữ nói: “Kêu la cái gì, ăn hết cho tôi!”
“Ah vâng… chủ nhân!”
Tiếng sì sụp lại vang lên, Hà Trạch Thành quỳ trên mặt đất, đỡ hai bờ mông trắng mịn của cô rồi véo véo, thoải mái nhắm mắt lại.
Một tiếng nước chảy vang lên, gõ vào bụng của cô, Lâm Ấm khó tin mở to hai mắt, mùi khai của nước tiểu càng ngày càng nồng, cô càng thêm khẳng định.
Cậu tiểu trong bụng cô!
“Đừng!” Cô thét lên chói tai, chịu không nổi nỗi sỉ nhục này, bò thẳng về phía trước.
Ánh mắt Hà Trạch Thành tối sầm lại, túm lấy bắp đùi cô kéo lại rồi phát mạnh vào mông cô.
“Dám tránh? Xem ra tôi đối với em quá tốt rồi có phải không? Hả?”
Lâm Ấm khóc lớn tiếng, bụng càng lúc càng lớn, còn lớn hơn cả trước đó!
“Cầu xin cậu đừng mà… đừng tiểu ở bên trong, ra ngoài đi!”
Hà Trạch Thành túm tóc cô, còn bấm một cái lên ngực cô, nghiến răng nói: “Quên tôi nói gì với em rồi phải không? Em phải gọi thế nào? Hả?”
Ngữ khí hung dữ của cậu khiến cô run lên: “Thật xin lỗi! Xin lỗi chủ nhân! Ngài đừng tiểu vào trong bụng nô lệ, cầu xin ngài rút ra!”
“Ha ha.” Cậu cười lạnh hai tiếng, “Vốn là muốn giúp em bài tiết thứ bên trong ra, chỉ là bây giờ xem ra, thứ này không cần bài tiết nữa! Kẹp chặt cho tôi! Dám để chảy ra một giọt, ngày nào tôi cũng coi em là cái bô đấy!”
Lâm Ấm khóc lóc lắc đầu, Hà Trạch Thành giống như muốn xé rách da đầu của cô: “Làm sao? Em dám từ chối?”
“Chủ nhân… cầu xin ngài, chủ nhân đừng mà…”
“Một nô lệ không có tư cách từ chối! Cố gắng chịu đựng cho tôi!” Cậu nổi giận quát, tức giận ấn đầu của cô vào trong khay đựng thức ăn cho chó: “Ăn hết cho tôi! Là thứ của tôi nên em phải ăn hết sạch cho tôi!”
Là thứ gì của cậu thì cô cũng phải tiếp nhận!
Bất luận là cái gì cô cũng đều phải cố gắng tiếp nhận!
Dám phản kháng cậu, cậu sẽ hành hạ cô đến chết!
Ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt sao?
Tại sao phải phản kháng cậu chứ!
“Ăn cho tôi!” Cậu gào thét ra lệnh.
Lâm Ấm cắn môi dưới nghẹn ngào, trên mặt dính đầy dịch thể sền sệt màu trắng, không dám chống lại lè lưỡi liếm láp.
“Ăn nhiều hơn một chút! Ăn hết cho tôi!”
Cô ra sức ăn ra tiếng, thử liếm dịch thể kia như uống nước, ngậm toàn bộ trong miệng rồi nuốt xuống.
Cô nghe lời, cái gì cũng được, đừng ngược đãi cô nữa.
Đau quá!
Thật đáng sợ!