[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 58


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 58:

 
Chương 57: Nhìn thứ cậu yêu thích chết đi.
 
Đôi tay Lâm Ấm run rẩy, cô thật sự cảm thấy mình có thể đã ăn gan hùm mật gấu. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bụng càng lúc càng đau đớn, hoàn toàn mất đi sức lực suy nghĩ, cảnh vật trước mắt bắt đầu chồng chéo lên nhau, đau quá, cô thật sự đau tới sắp chết rồi.
 
Trong mắt Hà Trạch Thành hiện ra vẻ hung ác, còn chưa chờ cậu quay đầu, cơ thể bỗng bị một cơ thể gầy yếu đè lên.
 
Cậu hoảng sợ mở to mắt, lửa giận vừa rồi chợt biến mất, thay vào đó là hoảng loạn lúng túng và sợ hãi.
 
“Em… Lâm Ấm!” Cậu gào lên.
 
Không có người đáp lại, toàn bộ trọng lượng cơ thể cô đều đè lên người cậu. 
 
Cậu lập tức luống cuống, nắm lấy cái vòng trên cổ cô kéo cô lên mới phát hiện ra nước dưới thân máu đỏ đã lan rộng. 
 

“Lâm Ấm… Lâm Ấm! Lâm Ấm!” Cậu không ngừng gọi cô, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
 
Cậu thật sự sợ rồi, thật sự sợ cô chết! Không được, cô không được chết!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rào
 
Cậu đứng dậy từ bồn tắm, mở ngăn kéo lấy khăn tắm ra, bất chấp cô còn chảy máu ở thân dưới, vội vã bế cô từ trong bồn tắm ra, cởi vòng trên cổ cô xuống, toàn bộ quá trình, tay cậu đều không nén nổi run rẩy. 
 
Nhanh chóng bế cô lên giường, cậu giống như con ruồi không đầu đi lại khắp nơi, không có một chút manh mối. 
 
Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ! 
 
Đm, vì sao cậu chẳng biết cái gì hết, rốt cuộc phải làm gì bây giờ!
 
Trong lúc hoảng loạn, cậu lấy điện thoại ra, bấm gọi đi. 
 
“Đến chung cư của tôi… cứu người! Mau đến đây cứu cô ấy, phía dưới cô ấy đang chảy máu, đến đây cứu cô ấy đi!” Cậu nôn nóng hét lên. 
 
Tuyệt vọng và hoảng loạn chưa từng gặp khiến cậu bây giờ giống như rơi xuống đáy vực. 
 
Cảm giác sụp đổ dần chiếm lĩnh toàn bộ trong đầu cậu, cậu không muốn mất đi cô, không muốn chút nào. 
 

 
Trần Cầm im lặng đi ra từ phòng ngủ, nhìn thấy người đứng thẳng ở cửa, nói cho cậu một sự thật. 
 
“Đau bụng kinh là kinh nguyệt, phụ nữ cách mỗi tháng nội mạc tử cung tự dày lên sản sinh ra trứng, mạch máu tăng sinh…” 
 
“Ngoài cái này ra!” Giọng điệu hung dữ vì bị dọa của cậu cắt ngang bà. 
 
“Ngoài cái này?” Trần Cầm khoanh tay, bĩu môi: “Tôi nghĩ cậu hẳn là biết rõ, ngoài cái này ra cậu đã làm cái gì.” 

 
Hà Trạch Thành mím chặt môi, bàn tay đúc trong túi dần dần nắm chặt lại, gia tăng sức lực như hận không thể bóp nát tay mình, vết thương ở mu bàn tay lại vỡ ra, cậu giống như hoàn toàn không phát hiện.
 
Trần Cầm nhìn thấy trên cánh tay cậu nồi lên mạch máu, đóng lại cánh cửa phía sau: “Cô bé bây giờ cần nghỉ ngơi, cậu cùng tôi xuống tầng nói chuyện, tôi có chút việc muốn hỏi cậu.” 
 
Cậu đứng thẳng ở nơi đó không cử động, Trần Cầm đã sắp tới đầu cầu thang, quay đầu nói: “Nếu như cậu không muốn để cô bé chết thì cùng tôi xuống tầng.” 
 
Bà biết rõ cậu nghĩ cái gì, lo lắng cái gì, muốn làm cái gì.
 
Sau đó, cậu vẫn xoay người, sắc mặt căng cứng đi xuống tầng. 
 
Người phụ nữ dưới tầng nhìn thấy những thứ rơi trên mặt đất, bỏ hòm chữa trị của mình xuống,  nhặt con thỏ tiêu bản lên.
 
“Không ngờ cậu còn giữ thứ này, cũng đã mười năm rồi mà vẫn còn quý trọng.” 
 
Hà Trạch Thành rất lạnh nhạt: “Bà muốn nói gì với tôi.” 
 
Ước lượng thứ trong tay một chút rồi quay đầu nhìn cậu, người phụ nữ mỉm cười, quan sát cậu, ánh mắt nhìn một đứa trẻ trưởng thành. 
 
“Làm bác sĩ tâm lý của cậu, tôi nghĩ cậu biết, tôi cần phải nói gì với cậu.” 
 
Bà chỉ chỉ thuốc trên mặt đất: “Những thứ này đều là tôi kê cho cậu vào hai tháng trước, hiện tại một viên cũng chưa uống, còn rất biết tiết kiệm tiền cho tôi.” 

 
Cậu không có tinh lực như khúc gỗ, mặt vô cảm giống như một cơ thể không có linh hồn. 
 
Trần Cầm tiến lên giữ chặt cánh tay cậu, kéo ra, trên túi dính máu tươi quả nhiên bà nhìn không nhầm, vết khâu trên mu bàn tay đã khâu ba lần trên mu bàn tay cậu đã vỡ ra, xung quanh tím xanh, lộ thịt ra nhìn vô cùng đáng sợ.
 
“Thằng nhóc này, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, nếu cậu không nghe thì tôi chỉ có thể nói lại một lần với cậu.” 
 
Bà thở dài, đặt con thỏ vào trong lòng bàn tay cậu. 
 
“Cậu không uống thuốc, người chết không chỉ cậu mà còn có cô gái cậu muốn, biết không?” Bà ngước mắt nhìn cậu, thằng nhóc trước mặt này đã từ ngang bụng rồi tới hơn hẳn đỉnh đầu bà, thân thể cao lớn lấn át người khác nhưng vẻ mặt vẫn câm lặng. 
 
Bà biết cậu đang nghiêm túc lắng nghe. 
 
“Cậu chỉ có thể dựa vào thuốc để khống chế cảm xúc, nếu có thể, tôi hy vọng cậu đổi cách thức khống chế, nhưng tiền đề của cách ấy là cậu phải uống thuốc. Cậu không hy vọng nhìn thấy thứ cậu yêu thích chết đi phải không? Giống như con thỏ này vậy.” 
 
Ngón tay cậu khẽ run lên, trong tay truyền tới xúc cảm của tiêu bản, lại là lạnh ngắt. 

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.