Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 40:
Chương 39: Giết cậu!
Hà Trạch Thành tàn ác đỏ mặt, dưới thân thúc mạnh vào cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sướng không? Ông chịch em sướng không?” Tay cô xoa bóp vú, sữa bắn ra tung tóe, bắn lên cả mặt cậu.
“Uh ah… sướng, nô lệ sướng quá… sướng quá ah!”
Cô đã không còn lý trí, tất cả đều hùa theo cậu.
“Chủ nhân sướng quá… dâm huyệt sắp bị chơi hỏng rồi, ah sâu quá… sâu quá!”
Cậu hận không thể nhét hai viên trứng vào, dâm thủy dưới thân càng lúc càng nhiều, cậu lại thúc vào sâu hơn, kích thích thịt non của cô, dục vọng điên cuồng kêu gào trong cơ thể.
Tình dục che kín hai mắt, hai mắt mờ mịt mất đi tiêu cự, bị giày vò từ trên xuống dưới, cảm thụ trong cơ thể rất lớn.
“Sướng… nô lệ sướng, sướng quá…” Cô nắm lấy ga giường dưới thân, sắp sụp đổ, sắp bị tình dục không tên trong cơ thể đẩy lên đỉnh.
“Ông đây chịch chết em!” Cậu bóp vú cô, nhét nửa dương vật vào trong tử cung của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Á!” Cô bị thúc thét chói tai ra tiếng, cảm giác lên đỉnh sắp tới, rốt cuộc cũng bắn ra, một luồng dâm thủy ấm áp tưới lên trên quy đầu cậu.
Hà Trạch Thành bắn ra, bắn đầy tử cung của cô, đôi mắt đỏ toàn tơ máu, làm cho người ta sợ hãi.
“Tôi biết em thích cảm giác này, tôi biết em chắc chắn sẽ thích!” Cậu bóp chặt vú cô tới khi nó không chảy ra sữa.
“Ah… ah! Đau quá….” Móng tay Lâm Ấm sắp cào nát ga trải giường dưới thân, cảm thụ cảm giác đau đớn trên vú, và bụng bị căng ra.
Cậu cuối cùng cũng bắn một lần, tinh dịch sền sệt bị cậu chặn ở chỗ đó, không thể chảy ra.
“Chủ nhân… đau, đau, vú sắp bị bóp nổ rồi, đau quá.” Cô cầu xin tha thứ, nước mắt lại chảy ra, ham muốn trong cơ thể mãi chưa tan hết, cơ thể vẫn còn khô nóng.
Thứ thuốc gì đó, lúc này tác dụng thuốc sắp làm cô sụp đổ.
“Tôi biết em thích! Em thích bị tôi đánh, thích bị tôi bóp! Xem này, không phải em rất sướng sao?” Cây dương vật của cậu lại không biết mỏi mệt thúc vào lần nữa.
Cô sắp không được, thật sự sắp không được.
“Nói em thích, mau nói em thích!” Hà Trạch Thành thúc vào cô, miệng huyệt đã bị ma sát rất đau, cậu hoàn toàn không cảm giác được loại đau đớn này.
“Mau nói cho ông!” Cậu gầm một tiếng, làm Lâm Ấm khóc lóc cầu xin.
“Thích, thích… nô lệ thích.”
Ai có thể thích.
Nếu như không phải bị cậu ép, như thế này ai có thể cảm thấy sung sướng.
“Không sai, em thích, em thích mà!”
Cậu thả vú cô ra, cưỡng ép giơ hai đùi cô lên tới bụng cô, hai tay cô chắp sau lưng, cơ thể mau chóng chìm xuống, không thể nào phản kháng.
Hà Trạch Thành ôm đùi cô bắt đầu nhấp hông, nhìn cúc huyệt chảy máu tươi của cô chằm chằm, như thể không có tiêu cự trong mắt.
“Vì sao vẫn còn chảy máu, vì sao?” Cậu không hiểu, nghĩ mãi không hiểu.
“Có phải em không muốn cho tôi chịch, có phải hay không?”
Tiếng gầm hung tợn chói tai, Lâm Ấm làm lơ, chỉ cảm thấy cơ thể khô nóng, thân dưới vào lúc này rất đau, nhưng vẫn muốn bị cậu chịch.
“A… chủ nhân, chịch em, nô lệ khó chịu quá, thật sự rất khó chịu!” Cảm giác không thể thỏa mãn, cơ thể cô bắt đầu vặn vẹo, cầu xin cậu mau ra sức chịch cô.
Giày vò cô thô bạo vào.
Hà Trạch Thành buông chân cô ra, túm tóc cô.
Trong hai con mắt sắc bén lộ ra vẻ khát máu, như thể muốn cắn nuốt cô bằng răng nanh sắc nhọn.
“Chủ…”
“Vì sao lại chảy máu em trả lời tôi đi!” Cậu tức giận nói.
“Nô lệ không biết…”
Đây không phải bởi vì cậu sao?
Cơ thể cô khô nóng, vặn vẹo dán vào người cậu: “Chịch em, cầu xin ngài mau chịch em đi!”
Nhưng mà lần này, cậu không tàn nhẫn chịch cô, mà giật toàn bộ những thứ trên người cô ra.
Cách thức chẳng thương tiếc chút nào, cô có thể cảm nhận được da mình sắp rách ra.
Cởi dây thừng ra, cậu túm tóc cô kéo thẳng xuống giường.
Đau đớn trên da đầu làm cô thét chói tai, trong chớp mắt, cô cảm giác chân mình đã khôi phục sức lực, gần như có trực giác rằng mình có thể đi lại giống một người bình thường.
Bị cậu túm tóc, cô đau đớn nhắm mắt lại, không biết phải đi đâu.
“Đau… chủ nhân, nô lệ đau!”
“Rầm!”
Cậu quăng mạnh cô tới chỗ cái tủ lạnh lẽo, va chạm mạnh làm lưng cô chết lặng, mấy thứ trong ngăn tủ cũng theo đó rơi ra ngoài.
“Em trả lời câu hỏi của ông đây, vì sao chảy máu?” Cậu trừng mắt nhìn cô giống như một con dã thú.
Lâm Ấm run rẩy không nói gì, không biết nên trả lời câu hỏi của cậu như thế nào.
Cô im lặng quả thực là thổi bùng lửa giận của cậu.
“Em trả lời ông đi!”
“Á!” Da đầu sắp bị kéo rách.
Đôi mắt Lâm Ấm ngập nước cúi đầu, mở mắt ra, cô nhìn thấy kim tiêm dưới chân.
Đó là kim tiêm giống hết cái tiêm vào trong cơ thể cô.
Cậu từng nói, tiêm loại thuốc này không cẩn thật là sẽ chết người.
Trong phút chốc, lý trí của cô khôi phục, tầm mắt càng lúc càng rõ ràng.
Giết cậu!