Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 34:
Chương 33: Không có công bằng
“Không được em cầu xin ngài không được!” Chỗ ấy càng không có gì để bôi trơn. Cô sẽ chết, thật sự sẽ chết!
“Được hay không cũng chẳng phải em quyết!” Câu nói của cậu đấm mạnh vào trái tim của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Trạch Thành rút dương vật ra, đỡ vật vừa dài vừa to để ở cúc huyệt. Bởi vì cô sợ hãi, nơi ấy không ngừng co rút.
Chỗ này sẽ là một chỗ sướng mới, làm cô ngoan ngoãn nghe lời hơn!
“Em không muốn… em không muốn!” Lâm Ấm chẳng quan tâm tới gì nữa, hoảng sợ muốn bò lên phía trước.
Nhưng cô quên mất, cô vốn không thể phản kháng, tất cả phản kháng đều phí công.
Cô chạy trốn lần nữa làm sự tàn bạo của cậu nổi lên, một tay Hà Trạch Thành giữ eo cô, một tay khác đỡ dương vật, thúc mạnh vào trong.
“Á á!” Cô thét lên chói tai, khàn cả giọng, giống như bị giết hại tàn nhẫn, làm người ta sởn tóc gáy không rét mà run.
Đau đớn khó có thể chịu đựng xảy ra bất ngờ làm cô hoàn toàn không chuẩn bị trước. Ngoại trừ đau ra, cô không cảm giác được bất kỳ khoái cảm nào. Khó chịu giống như muốn thải ra, còn đau hơn miệng huyệt bị xé rách gấp ngàn lần, vạn lần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cầu xin…” ngài, cầu xin cậu!
Cô đã đau tới nỗi không nói nên dù chỉ một câu, hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng chẳng còn chút sức lực nào, cả người bị cậu lôi kéo khống chế.
Dương vật thô dài chỉ mới nhét vào được mỗi cái đầu, không có bất kỳ chất bôi trơn nào làm trán Hà Trạch Thành cũng đổ mồ hôi lạnh.
Chặt quá, căn bản không vào được!
Đáng chết, vì sao không vào được!
Cậu vung tay phát mạnh lên mông cô: “Đm, thả lỏng ra cho tôi! Cho ông vào, chịch chết em, tôi muốn chịch chết em, có tin tôi làm rách mông em không!”
“Đừng… đừng!” Lâm Ấm thống khổ lắc đầu xin tha: “Em thật sự sai rồi chủ nhân, cầu xin ngài đừng giày vò em… nô lệ cầu xin ngài, đau quá, thật sự đau quá ah… hu uh…”
Ai… ai mau tới cứu cô với, ai cũng được, cứu cô với!
Hà Trạch Thành nảy sinh lòng độc ác, bất chấp thúc mạnh về phía trước, Lâm Ấm ưỡn cái cổ đau đớn muốn thét lên nhưng không kêu nổi, mồ hôi chảy từ thái dương xuống, theo nước mắt cô cùng rơi xuống ga trải giường trắng tinh.
Chỉ mới vào một nửa, chỉ có một nửa! Kẹp cậu sắp gãy rồi!
Cúc huyệt quá chặt cũng kẹp dương vật cậu đau đớn, Hà Trạch Thành nghiến răng rút ra, nhìn máu từ từ chảy từ trong cúc huyệt ra.
Rách rồi, bị cậu chọc rách rồi.
Hai tay Lâm Ấm nắm chặt thành quyền, cắn gần như rách môi dưới, hoàn toàn gào khóc ra tiếng, tiếng khóc như rách tim gan, cô hoàn toàn sụp đổ.
Đau quá! Đau, đau xuyên tim.
Tiếng khóc của cô vang vọng khắp phòng làm trái tim Hà Trạch Thành bỗng co rúm lại.
Cậu nắm chặt tay, liều mạng nén lại cảm giác ngột ngạt xông lên trong lòng.
Vươn tay túm tóc cô ra sau, trợn mắt nhìn cô bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Khóc cái gì mà khóc! Câm miệng cho ông! Thằng em của ông còn chưa nhét vào đâu! Em có tin tôi chọc rách mông em không!”
Tiếng khóc của cô bị kìm lại, nghẹn ngào nức nở nói: “Cầu xin chủ nhân đừng làm vậy… nô lệ thật sự sai rồi, nô lệ sẽ không chạy! Cầu xin ngài buông tha cho em…”
Hà Trạch Thành cười châm chọc: “Buông tha em? Dựa vào đâu?”
Cô dám chạy thì phải chấp nhận hậu quả, cậu yêu cô như vậy, vì sao cô không cảm giác được, còn muốn rời khỏi cậu.
“Em nghĩ cũng đừng hòng, không phải muốn chạy à? Giờ tôi cho em một cơ hội đấy!”
Cậu vặn cằm cô về phía cửa, cười dữ tợn nhìn cô: “Năm giây, tôi buông em ra, nếu em chạy đi thì tôi tha cho em!”
“Sao?”
Cậu hỏi ý kiến là một câu chuyện rất buồn cười với cô.
Chẳng có ý nghĩa gì.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của cô.
Cậu đang thử cô, cô không ngu.
Lâm Ấm quả quyết lắc đầu: “Nô lệ không chạy! Nô lệ thật sự sẽ không chạy nữa!”
Đây là địa bàn của cậu, cho dù là quy tắc cậu đặt ra thì bất cứ lúc nào cậu cũng có thể phá hỏng, không có công bằng, chỉ có thể bị cậu ức hiếp.
“Ha ha.” Hà Trạch Thành cười lạnh: “Tôi đã cho em một cơ hội rồi, cũng đừng nói tôi không cho em. Nếu tự em lựa chọn rồi thì phải chịu trừng phạt em phải nhận!”
Lâm Ấm mở to hai mắt sợ hãi nhìn cậu.
Vì sao…
Rõ ràng cô lựa chọn đáp án cậu muốn nhất, vì sao cậu còn không chịu buông tha cho cô!
Hà Trạch Thành cởi xích trên cổ cô, gần như là kéo chân cô lôi cô từ trên giường xuống, không hề thương tiếc.
Lâm Ấm không bắt lấy bất kỳ vật gì, nhìn phòng tắm càng ngày càng gần, cơ thể lạnh lẽo giống như rơi vào trong địa ngục.