Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 3:
Chương 3: Ngoan ngoãn để một mình cậu chịch!
“Cầu xin cậu nhẹ một chút! Đau quá… đau!” Lâm Ấm khàn giọng kêu, thân dưới bị đâm, cô chỉ muốn nôn khan ra!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân dưới Hà Trạch Thành không ngừng nghỉ, ghé vào tai cô than nhẹ: “Thích cảm giác này không? Hả? Nước ở bên dưới cậu chảy càng ngày càng nhiều! Đồ dâm đãng!”
Cô không phải đồ dâm đãng!
Cô không phải mà!
Phản ứng sinh lý khiến chân cô bắt đầu nhũn ra, đã sắp quỳ không nổi.
Một tay Hà Trạch Thành chống lên tấm thảm trên đất, một tay ôm bụng cô, trên bụng đã có dấu vết thứ đồ của cậu lồi lên, có thể tưởng tượng được thúc sâu bao nhiêu.
Lâm Ấm cắn môi không để mình kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy bụng sắp nứt vỡ, Hà Trạch Thành liếm tai của cô: “Thích không? Thích nói ngay, tôi có thể cân nhắc có nên nhẹ một chút hay không.”
Cô bật khóc: “Thích lắm! Thích! Cầu xin cậu nhẹ một chút, xin cậu! Đau quá…”
Cô sắp đau chết rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cứu mạng với…
Ai tới cứu cô với!
Trong mắt Hà Trạch Thành ngập tràn hưng phấn, cắn gáy cô, sức lực dưới thân chẳng hề giảm bớt lại còn mạnh hơn.
“Tiểu dâm đãng, tôi biết cậu chắc chắn sẽ thích! Mỗi ngày chịch với tôi, tôi sẽ để cho thân thể cậu tương thích hoàn toàn với tôi, để cho cậu không chứa nổi bất kỳ người đàn ông nào khác nữa!
“Đừng! Đau…ahhhh…đau!” Cô chống tay bò lên phía trước, Hà Trạch Thành nhìn thấu mục đích của cô, thẳng tay kéo mạnh cô lại, thúc một cái thật sâu vào tử cung khiến Lâm Ấm thét lên.
“Ahhhhh sướng!” Hà Trạch Thành cười ngông cuồng như ma quỷ, vỗ mạnh lên mông cô: “Cậu chạy cái gì mà chạy! Tôi để cậu dễ chịu mà! Còn dám chạy à, có tin tôi chịch nát cái lỗ nhỏ của cậu không!”
Thân thể Lâm Ấm đã hoàn toàn mềm nhũn, mặt đã dán sát mặt đất, nước mắt rưng rưng, không nhịn nổi, kêu lên theo tiết tấu của cậu.
Nghe tiếng kêu mềm mại này, bàn tay cậu ma sát trên cái mông ửng hồng, sau đó giơ tay tát một cái.
Khoái cảm bạo ngược này khiến cậu thoải mái tới sắp bắn ra.
Lâm Ấm giống như một vũng nước đọng nằm sấp trên mặt đất, bị chịch đến choáng váng. Hà Trạch Thành túm đầu cô, ghé vào tai cô, hỏi: “Thoải mái không?”
Không có bất kỳ tiếng đáp lại, chỉ có tiếng thở dốc yếu ớt.
Cậu nhìn chằm chằm rồi tàn nhẫn túm mái tóc dài của cô: “Tôi hỏi cậu sướng không? Trả lời tôi!”
Tiếng của cậu khiến Lâm Ấm tiết ra, chính cô cũng chẳng biết đây là phản ứng gì, ánh mắt mơ màng, môi đỏ mấp máy: “Sướng… sướng!”
Dịch thể ấm áp tưới lên trên quy đầu cậu, Hà Trạch Thành sung sướng rên lên, thả đầu cô ra, nắm chặt hai bờ mông cô: “Nhận lấy cho tôi! Đồ của tôi, một giọt cũng không được phép để chảy ra!”
Nói xong, cậu thúc mạnh vài chục cái, tinh dịch đậm đặc bắn thẳng vào trong tiểu huyệt cô. Nhìn bằng mắt có thể thấy bụng cô phồng lên giống như phụ nữ có thai ba tháng.
Cậu cũng không vội lấy ra ngay, còn thúc vào giống như một cái nút chặn tiểu huyệt lại.
Lâm Ấm đã mềm nhũn, nằm sấp trên mặt đất không thể cử động, trên mặt ướt át ửng hồng, chẳng có chút sức lực phản kháng.
Vì sao cô có thể như vậy?
Đau quá!
Nhưng mà thật sự sướng… thật sự rất sướng.
Hà Trạch Thành xấu xa nhấn nhấn bụng cô, Lâm Ấm lại kêu ra tiếng, nghe cậu quát lớn: “Kẹp chặt cho tôi! Dám để chảy ra một giọt, tôi chịch chết cậu ở chỗ này!”
Cô sợ hãi kẹp chặt tiểu huyệt, hành động này khiến Hà Trạch Thành còn ở bên trong sung sướng cứng lên.
Thứ ở trong bụng cô bắt đầu lớn lên, Lâm Ấm khóc lóc lắc đầu: “Đừng… tôi không chịu nổi nữa, cầu xin cậu buông tha cho tôi! Tôi mệt quá rồi…”
Cậu cười giễu cợt: “Được, rên dễ nghe thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu!”
Nói xong lại thúc vào bên trong: “Rên to lên, xem cậu rên làm sao mới có thể làm tôi hài lòng đây?”
“Ahhh… tôi không biết…” Tiếng yếu ớt nũng nịu của cô vang lên, châm lửa trong người cậu.
“Không biết sao?” Cậu vuốt ve hai bầu ngực cô: “Vậy cậu cầu xin tôi, tôi sẽ dạy cậu.”
Lâm Âm sụt sịt, không thể không nói: “Cầu… cầu xin cậu… dạy tôi một chút.”
Cậu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: “Cầu xin con mẹ cậu ấy! Nói cậu là đồ dâm đãng, cầu xin tôi chịch cậu, nói cậu không thể rời khỏi tôi!”
Cô cắn môi không lên tiếng, Hà Trạch Thành trực tiếp lạnh lùng quát: “Nói!”
“Chát” Một bàn tay lại nặng nề rơi vào trên mông cô.
“Á!” Lâm Ấm khàn giọng thét lên chói tai, cậu lại không ngừng thúc vào trong cô khiến cô nghẹn ngào khóc: “Tôi… tôi là đồ dâm đãng! Cầu xin… cầu xin cậu chịch tôi, chơi tôi đi!”
Hà Trạch Thành buồn cười giống như đang cười nhạo, thúc mạnh về phía trước: “Vậy cậu rời khỏi tôi được sao? Hả?”
“Không… không thể rời…”
Mãi mãi không thể rời khỏi cậu!
Cô chỉ có thể là của cậu!
Mãi mãi là vậy!
Cậu giống như phát điên, giữ mông cô bắt đầu làm thô bạo, hoàn toàn chẳng để ý tới tiếng cầu xin tha thứ và tiếng khóc của cô, giờ phút này, cô tựa như chỉ là một con búp bê tình dục!
Búp bê tình dục dành riêng cho cậu!
Cậu vừa vỗ mông cô, vừa mắng cô là đồ dâm đãng.
Trong tiếng chửi rủa và hành động bạo ngược của cậu, Lâm Ấm lại tiết ra, cùng lúc đó, Hà Trạch Thành cũng bắn ra.
Hai luồng dịch thể đậm đặc đều ở trong bụng cô, Lâm Ấm không chứa nổi: “Cầu xin cậu rút ra… cầu xin cậu!”
Cậu hừ lạnh một tiếng: “Cậu đừng có mơ! Kẹp thật chặt cho tôi!”
Sau khi bị cậu tát một cái, Lâm Ấm kiệt sức ngất đi.
Hà Trạch Thành chậc một tiếng, thể lực thật kém!
Về sau cậu muốn chịch cô hai mươi bốn giờ cô cũng phải chịu! Giống như búp bê bơm hơi vậy!
Búp bê bơm hơi dành riêng cho cậu!
Hà Trạch Thành lấy một cái nút rượu trong túi quần ra, cái này là tối hôm qua lúc uống rượu cậu bỏ vào trong túi, chờ một ngày dùng đến, không ngờ nhanh như vậy đã đến rồi!
Cậu rút gậy thịt nửa mềm xuống ra rồi nhét nút rượu vào trong tiểu huyệt cô, để toàn bộ tinh dịch bị chặn ở trong cơ thể cô, một giọt cũng không thể chảy ra!
Ánh mắt Hà Trạch Thành lạnh lẽo.
Mang thai con của cậu! Cô sẽ không chạy thoát được nữa!
Vĩnh viễn trói buộc cô ở bên cạnh cậu!
Ngoan ngoãn để một mình cậu chịch!