[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 108


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 108:

 
Phiên ngoại 5: Cuộc sống một nhà ba người ngọt ngào (mới là lạ).
 
Trong vườn hoa dây leo màu xanh bao quanh, có một cậu bé sáu tuổi, mặc quần yếm màu xanh, hai mắt to trong veo như nước nhìn trái nhìn phải, con bướm trắng bay vòng quanh ở trước mặt cậu bé, một con bướm không biết sống chết. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía sau tiếng ve kêu trên cây càng lúc càng lớn, kêu nhức tai người, cậu bé không vui phồng má, gương mặt em bé non nớt trông cực kỳ đáng yêu.
 
Giây tiếp theo cậu bé vươn tay nhanh chóp chộp lấy con bướm rồi ra sức nắm chặt lòng bàn tay.
 
Dịch nhầy chảy ra lòng bàn tay, con bướm không biết sống chết đã chết.
 
Tiếng ve kêu còn tiếp tục, cậu bé ném thứ trong tay đi rồi ngồi xổm xuống, cọ cọ lòng bàn tay lên cỏ, cọ sạch dịch nhờn ghê tởm đi. 
 
Hình như đang chờ gì đó, cậu bé không thể bỏ đi. 
 
Nhám chán chống má, ngồi xổm dưới bóng cây nhìn, bướm càng lúc càng nhiều vui vẻ tung bay trong vườn. Cậu bé không vui nhíu mày, cong miệng, nảy sinh một ý nghĩ mới là muốn giết chết hết bọn bướm này. 
 
Bỗng nhiên, trên tầng truyền tới tiếng kéo rèm, vẻ mặt cậu bé thay đổi, vui vẻ ngẩng đầu nhìn lên.
 
“Mẹ!” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Âm thanh êm ái kêu to với cô, người trên tầng cũng phát hiện ra cậu bé, tựa vào lan can vẫy vẫy tay với cậu.
 
Người con gái mặc váy dài màu trắng, mãi tóc đen dài thẳng bị gió thổi bay bay ở phía sau, tiện tay vén tóc rối ra sau tai, cười dịu dàng: “Trời nóng như thế, con ở đó làm gì vậy?”
 
Cậu bé đứng dậy, đưa tay ra sau lưng, bất mãn bĩu môi oán giận với cô: “Ba phạt con đứng ở chỗ này, mẹ, con nóng quá.” 
 
Vẻ uất ức cũng giống hệt bộ dạng người con trai lúc lấy lòng cô. 
 
Cô cười nhẹ: “Lên đây.”
 
Hình như là chờ câu nói này của cô, cậu bé vui vẻ chạy vào phòng khách. 
 
Người con trai vốn đang nấu cơm trong bếp đã tới đầu bậc thang từ sớm, không vui lườm cậu bé một cái.
 
“Cút ra ngoài!” 
 
Tiếng nói rất lạnh lùng nhưng bây giờ cậu bé chẳng sợ chút nào.
 
“Mẹ bảo con đi lên! Con không đi lên thì mẹ sẽ tức giận.” Cậu bé cong cái miệng nho nhỏ, kiêu ngạo ngẩng đầu lên như thể đang khoe cho cậu một việc rất ghê gớm.
 
Hà Trạch Thành cười lạnh, còn chưa lên tiếng thì trên tầng truyền tới tiếng nói cắt ngang cậu.

 
“Hung dữ với con làm gì?”
 
“Mẹ!” 
 
Cậu bé vui vẻ vòng qua cậu, nhanh chóng chạy lên tầng rồi ngả vào trong ngực cô, uất ức ngẩng đầu: “Mẹ mẹ xem, con nóng tới nỗi nổi rôm trên người này, lòng bàn tay con cũng chảy máu!” 
 
Nói xong thì mở lòng bàn tay ra cho cô xem, nhưng đó chỉ là máu bươm bướm, cố chấp chui vào trong lòng cô để cô thương xót. 
 
Lâm Ấm ngồi xổm xuống, thở dài: “Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, không được bắt bướm, sao con không nghe hả?”
 
Cậu bé vui vẻ nâng một cái chân nhỏ lên, ngả về trước ôm cổ cô, cơ thể nho nhỏ ôm lấy cô: “Bởi vì con bướm không xinh đẹp như mẹ nên chết là trừng phạt đúng tội.” 
 
Tại sao một đứa bé có thể nói ra lời này mà chẳng hề thấy chút đáng sợ nào. 
 
Hà Trạch Thành nhanh chân đi lên, níu lưng quần của cậu bé rồi nhấc thẳng cậu bé lên, thấy cậu bé kêu oai oái thì lại hung dữ nhíu mày.
 
“Đi rửa tay cho ba! Bằng không thì đừng hòng ăn cơm.” 
 
Lâm Ấm chậm rãi chống chân đứng dậy: “Anh ấy, trẻ con thôi mà, hung dữ quá với con làm gì, nói chuyện nhẹ nhàng thôi.” 
 
Cậu bé đắc ý lè lưỡi với cậu, cậu cố nhịn xúc động không vứt nó từ trên cầu thang xuống. 
 
Cậu không chỉ một lần từng hoài nghi não mình có lỗ hổng nên mới có thể cho thằng nhóc này sinh ra để chống lại mình! 
 
Cậu nghiến răng, ném cậu bé sang một bên, sức lực quá lớn làm nó òa khóc. 
 
Lâm Ấm còn chưa đỡ cậu bé thì bị cậu nắm lấy cánh tay, bị ép quay lại rồi cậu ôm eo cô vào phòng ngủ. 
 
Rầm
 
Tiếng đóng cửa rất lớn giống như khiêu chiến với cậu bé.
 
Người đang khóc trên đất đứng thẳng dậy, trở mình chống tay nhỏ xuống đất, nằm trên mặt đất, khinh thường im miệng, hoàn toàn không còn bộ dạng vô cùng đáng thương vừa rồi. 
 
“Anh làm gì vậy!” Lâm Ấm hất tay cậu ra rồi đá cậu một cái: “Con của anh, anh không thương đúng không? Em sinh ra em đau lòng!” 
 
Cậu mặc kệ, bị đá một cái vẫn không nghe dạy dỗ, tiến lên cố chấp ôm cô, cúi đầu hôn môi cô rồi nhìn cô với vẻ thâm tình. 
 
“Sợ cái gì, ngã chết thì bỏ, nếu em lại muốn thì chúng ta sinh thêm một đứa.”
 
Cô khó tin mở to hai mắt, giơ tay tát cho cậu một cái.
 
“Con mẹ nó, anh tỉnh táo lại cho em!” 

 
Người không biết đau cũng chỉ liếm liếm khoang miệng má phải, giữ cổ tay cô rồi nhấn cô lên tường, mút nước bọt và cái lưỡi của cô điên cuồng, tấn công mãnh liệt khiến cô có chút không chịu nổi. 
 
Mãi lâu sau cậu mới ngừng lại, nhìn bộ dạng đỏ mặt thở dốc của cô thì si mê cọ vào mặt cô rồi khàn khàn hạ giọng: “Vợ à, anh không tỉnh táo nổi, em thật sự là liều thuốc độc đấy.” 
 
Đôi mắt đào hoa quá mức thâm tình khiến cô biết lát nữa cậu muốn làm gì nên nhanh chóng đẩy cậu ra. 
 
“Em vừa mới rời giường, rất đói.”
 
Cậu cười: “Yên tâm, anh đã làm cơm xong rồi, xuống dưới ăn rồi lát nữa vận động.”
 
Cô coi khinh nhìn cậu chằm chằm: “Quản tốt thứ ở nửa thân dưới anh, con còn ở đây đấy!” 
 
“Cũng không phải chưa từng làm ở trước mặt nó.”
 
“Đó cũng là lúc nó ngủ! Anh có câm miệng hay không?”
 
Cậu giơ tay lên, miệng mím chặt, ngoan ngoãn gật đầu. 
 
Muốn chọc cô tức chết mà.
 
Nhìn thấy bọn họ đi xuống, cậu bé ôm đĩa hưng phấn chạy từ phòng bếp ra. 
 
“Mẹ! Bánh quế mẹ thích nhất nè… á!” 
 
Không nhìn đường dưới chân nên ngã thẳng về phía trước.
 
Hà Trạch Thành mở to mắt, nhanh chóng bám lan can rồi xoay người nhảy xuống. 
 
Bịch 
 
Một tiếng va chạm rất lớn, cậu bé kêu lên một tiếng đau đớn, còn cậu quỳ một chân xuống đất, tay đỡ được cái đĩa, nhìn bên trong không thiếu một cái bánh nào thì nhẹ nhàng thở ra. 
 
Lúc đứng lên, nhìn thấy cậu bé nằm nhoài ở trước mặt mình thì hừ một tiếng chế giễu. 
 
“Nhóc con, cầm cái đĩa cũng không nổi còn đấu với ba à.” 
 
“Hà Lâm!”
 
Lâm Ấm vội vã từ cầu thang chạy xuống tới trước mặt cậu bé rồi bế lên.
 
Cậu bé che đầu mình, cắn môi chịu đựng, đôi mắt to trong veo chứa đầy nước mắt rồi òa lên khóc, ghé vào ngực cô khóc nức nở, nắm chặt váy cô, nghẹn ngào thở không ra hơi.

 
“Được rồi không khóc không khóc, con ngã đau ở đâu mẹ xem nào, có phải ngã chảy máu rồi hay không?”
 
Người cầm đĩa đứng phía sau giật giật khóe mắt, tiến lên túm lấy cổ áo cậu bé. 
 
“Con cút đi cho ba!”
 
“Anh hung dữ với con làm gì! Không thấy nó ngã sấp xuống sao còn hung dữ hả, anh có bệnh phải không Hà Trạch Thành!” Lâm Ấm đẩy cánh tay của cậu ra, bế cậu bé lên rồi hung dữ nhìn cậu chằm chằm, sau đó quay người đi vào phòng bếp. 
 
Người con trai khó tin sững sờ tại chỗ, suýt nữa không cầm chắc cái đĩa trong tay. 
 
Cậu vội vàng đuổi theo: “Vợ à, anh vì bánh hoa quế của em…”
 
“Con có quan trọng bằng bánh hoa quế không?” Cô quay đầu lại quát.
 
“Nhưng mà là anh tự tay…”
 
“Cút!” Cô kéo mạnh cửa phòng bếp.
 
“…” 
 
Từ góc khuất tủ bát tìm thấy thuốc mỡ tan máu bầm, nhìn trên trán cậu bé sưng lên một cục, cô đau lòng nhăn mày.
 
“Đừng nhúc nhích, mẹ bôi thuốc cho con, khỏi nhanh thôi.” 
 
Cậu bé còn đang thút thít, nước mắt xem như ngừng lại, nắm chặt váy cô không chịu buông tay, ngồi ở trên tủ bát, rưng rưng đáng thương nhìn cô.
 
“Mẹ… a đau, ba bắt nạt con… huhu.” Cậu bé nức nở sụt sịt, Lâm Ấm vội lau nước mắt cho cậu. 
 
“Không khóc, chờ lát nữa mẹ trừng phạt ba con, lần này ba làm sai, ba không đỡ con mà đỡ bánh quế, kiếp sau cho ba sống cùng bánh quế luôn!” 
 
Cậu bé lập túc nín khóc mỉm cười, nhìn ra tâm trạng rất tốt. 
 
Cô bôi thuốc xong thì bế cậu bé xuống tủ bát: “Còn đau chỗ nào không?”
 
Cậu bé lắc đầu, nhìn tủ bát vừa mới mở ra ở bên cạnh, vươn tay nhỏ kéo ra. 
 
“Mẹ, mẹ lấy thuốc ở đâu vậy?”
 
Nói xong thì mở tủ bát ra, bên trong toàn là nút gỗ.
 
“Tại sao nhiều nút gỗ vậy ạ?”
 
Lâm Ấm vội vàng tóm lấy tay cậu bé, khép cửa tủ lại: “Ba con thích sưu tầm, không cần phải để ý.” 
 
“Dạ.” 
 
Cậu bé chưa hiểu cái gì, nghe lời cô nhất. 
 
Lâm Ấm nhìn thoáng qua cháo bách hợp trong nồi, còn có rau xào xơi ra bên cạnh bày lên bàn ăn một cách khéo léo, màu sắc hương vị đều đủ, nhìn ra được tốn không ít công sức. 
 

Cậu bé túm góc áo của cô phàn nàn: “Mẹ không biết ba quá đáng cỡ nào đâu! Con cũng chỉ là muốn nếm thử cơm ba làm thôi mà ba đuổi con đi phạt con đứng! Quá đáng! Rõ ràng cuối cùng vẫn phải cho con ăn mà.” 
 
Cô nhìn cái bàn ăn, phỏng chừng là không muốn để con phá hỏng đồ ăn cậu làm xong, cho cô nhìn thấy một món rau xào hoàn mỹ. 
 
Nhớ tới vừa rồi hung dữ với cậu, cũng thấy tội nghiệp.
 
Cô xoa đầu Hà Lâm, khom người nói: “Ngoan ngoãn ở đây chờ mẹ một lát, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm, nghe lời, mẹ bảo ba tới xin lỗi con.”
 
Cậu bé quả quyết muốn lắc đầu, là mình xin lỗi ba còn tạm được, tránh cho sau này chịu nổi đau da thịt.
 
Nhưng mà mẹ lại vỗ vỗ đầu cậu rồi xoay người đi ra ngoài, không thể giữ lại.
 
Lâm Ấm tìm một vòng không thấy người nên vòng ra vườn hoa, cuối cùng phát hiện cậu ngồi xổm dưới bóng cây, ôm hai chân mình, một tay cầm gậy vẽ vòng tròn trên đất, cỏ bị cậu nhổ hết lên.
 
Đã đáng thương tới mức độ bắt đầu nguyền rủa con trai mình rồi sao? 
 
Con quỷ ấu trĩ này. 
 
Cô đi qua, dùng gối đá đá lưng cậu: “Tức giận à?”
 
“Tức giận.” Cậu buồn bực ném gậy đi.
 
Đúng là thành thật. 
 
Hà Trạch Thành đứng dậy, cũng uất ức ôm lấy cô: “Em không cần để ý thắng nhóc kia, đừng nhìn bây giờ nó ngoan ngoãn, lúc em không biết, nó hư lắm đấy.” 
 
Cô tất nhiên biết rõ, cha nào con nấy, cùng một tính nết mà. 
 
“Được rồi, anh ghen với con làm gì?”
 
“Đương nhiên ghen rồi.” Cậu cúi người gặm cắn môi cô, cái miệng chẳng hề nể nang chút nào, trên mặt không có nụ cười.
 
“Vợ à, nếu em đối xử tốt với nó như vậy nữa thì anh thật sự sẽ không nhịn nổi giết nó đấy.” 
 
Lâm Ấm nhăn mày, lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu, phục cậu luôn rồi. 
 
Ôm cổ cậu, tiến lên hôn lại một cái: “Ngoan, thằng bé là con anh, anh đối xử tốt với nó một chút, đi vào xin lỗi nó đi.”
 
“Dựa vào…”
 
“Đêm nay muốn chơi thế nào em cũng nghe anh.” 
 
Cậu ngậm miệng lại nở nụ cười, nụ cười chẳng hề có ý tốt, cái lưỡi liếm lên môi cô. 
 
“Là chính em nói đấy.”
 
Trẻ con dễ dỗ thật. 
 
– Hết – 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.