[vtđd]_nhục dục hắc ám

Chương 102


Bạn đang đọc [vtđd]_nhục dục hắc ám – Chương 102:

 
Chương 100: Điên rồi sao? (Đại kết cục 1) 
 
Ở đầu bên kia người phụ nữ cười rất sảng khoái, gương mặt toàn vết sẹo lộ ra vẻ dữ tợn, vừa hút sinh tố trong tay vừa ngắm biển cả cuộn sóng trước mặt, tắm mình dưới ánh nắng, giờ phút này là giờ phút tâm trạng tốt nhất của bà ta. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dù sao nó cũng là tôi sinh ra, nói thế nào cũng không thể giết chết nó, yên tâm đi, tôi nhốt nó vào bệnh viện tâm thần rồi, cả đời này nó cũng chẳng thể ra đâu.”
 
Vừa nói vừa lắc sinh tố trong tay, bên trong dần dần tan thành nước, nước màu xanh giống như biển cả, trong veo, sáng tỏ. 
 
“Bây giờ tôi cũng sống tự do rồi, cuối cùng không cần nơm nớp lo sợ ngày nào đó nó sẽ tới giết tôi, tên ma quỷ này biến mất vĩnh viễn rồi.” 
 
Lâm Ấm cúp máy, tâm trạng vui vẻ dần dần trở nên tĩnh lặng. 
 
Cô tự tay đâm vào người người con trai kia, sảng khoái trôi qua sau trong nháy mắt, nhìn thấy hoàng hôn hạ xuống phía tây, màu đỏ lan ra nhuộm hết chân trời, ấy vậy mà trong lòng có một tia trống rỗng, cô điên rồi sao.
 
Cô tới chung cư của Hà Trạch Thành, tìm thấy chìa khóa trong khe hở cửa ra vào, mở cửa vào tìm điện thoại và thẻ căn cước. 
 
Nhìn căn phòng trống rỗng, thu dọn sạch sẽ, cái bàn ăn thật sự làm cô buồn nôn, hơi thở sinh hoạt ở nơi này đang từ từ trôi đi, từ nay về sau sẽ không có người tới nữa. 

 
Cô lên tầng tìm kiếm, lục tung phòng thay đồ, ngăn tủ đều không thấy điện thoại của cô, thậm chí ngay cả đệm cô cũng xốc lên. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lại bước vào phòng tắm làm cho người ta ghê tởm, cô không bỏ qua bất kỳ góc hẻo lánh nào, toàn bộ tầng hai đều không có.
 
Vậy chắc chắn ở tầng một.
 
Cô cấp tốc tìm kiếm trong phòng khách, kéo gối ôm trên ghế sô pha ném đi.
 
Không có không có, dưới gầm ghế sô pha cũng không có, ngăn tủ bàn trà cũng không nốt! 
 
Cô chạy ra sau tủ TV, lúc dời tủ TV nặng nề thì thấy mấy thứ cả to cả nhỏ bày biện trong khe hở, gần như tất cả những thứ linh tinh đều chất đống ở đây, có một bàn vẽ bị vải trắng che kín khiến cô hoài nghi.
 
Cho rằng bên trong chắc hẳn có đồ của mình nên cô lấy khăn trắng ra, nhưng lại là một bức tranh.
 
Bức tranh này rất quen.
 
Người ở trên đang ngả lưng trên một chiếc ghế dài, chống đầu, lụa trắng nhẹ nhàng tung bay lên người, bóng lưng mảnh khảnh trần trụi và xương bướm xinh đẹp lộ ra, ngay cả chân cũng vẽ rất tinh tế. 
 
Làn da trắng nõn vẽ cơ bản là màu trắng, nhân vật như thể nằm lững lờ trên mây trắng, cho dù không vẽ mặt thì từ bóng lưng này cũng có thể nhìn ra xinh đẹp nhường nào.
 
Rồi sau đó bỗng nhiên dùng màu tương phản để vẽ sự thay đổi của màn đêm và sao trời.
 
Cảm giác quen thuộc tiến vào não bộ, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại, phát hiện cái ghế sô pha kia.
 
Làm cô bỗng nhiên nhớ tới lúc mình trải qua đêm giao thừa, cô ngồi trên sô pha nhìn bầu trời bên ngoài dần dần thay đổi, mà cậu cầm bàn vẽ ngồi ở phía sau.
 
Trên mặt lộ ra nụ cười khó tin.
 
Hừ, hóa ra là lúc ấy ư.
 

Chỉ dựa vào bóng lưng cô vẽ ra bức tranh này, quả thật là buồn cười, trong ấn tượng của cậu cô xinh đẹp như thế không?
 
Vì sao người con trai ghê tởm ấy có thể vẽ ra bức tranh như thế này? 
 
Cô giơ bức tranh lên muốn đập mạnh xuống mặt đất, nghiến răng tàn nhẫn nhưng tay không hạ xuống theo sai khiến. 
 
Đáng chết! 
 
Bức tranh quá đẹp, cô hoàn toàn không xuống tay được.
 
Cô thả lỏng tâm trạng, bây giờ còn chuyện quan trọng hơn, sau khi vứt bức họa xuống đất thì nhanh chóng tới phòng khác tìm đồ của mình.
 
Cuối cùng cô tìm thấy đồ của mình bị để trong ngăn tủ trong cùng trong căn phòng xếp đầy dụng cụ tình dục. Điện thoại, thẻ căn cước, thẻ sinh viên, thẻ ngân hàng của cô, tất cả những thứ này đều bị cậu cất ở đây từ ngày đầu tiên cô tới đây. 
 
Quay đầu nhìn cái giường lớn và cái vòng treo trên không trung, cơn buồn nôn lại nồi lên, quá ghê tởm! 
 
Cô không muốn ở chỗ này thêm một giây, cầm đồ rồi đi thẳng ra khỏi khu nhà này. 
 
Cô mãi mãi sẽ không trở lại nữa, cơn ác mộng này phải biến mất, biến mất vĩnh viễn! 
 
Cô về nhà của mình, căn nhà vắng vẻ mấy tháng trời chưa trở về toàn là tro bụi.
 

Căn phòng tối đen, bởi vì không đóng tiền điện nên không thể bật đèn, ngay cả nước cũng không có. 
 
Ba mẹ cô đã không còn, cảm giác trống rỗng và cô độc không tên cuồn cuộn kéo tới làm hốc mắt cô lại đỏ lên. 
 
Cô không muốn ở chỗ này, chẳng muốn đi đâu cả, hoàn toàn không thể ở nơi này nữa. 
 
Đi khách sạn, thuê một căn phòng, lúc cầm thẻ ngân hàng màu xanh trong tay cô còn đang suy nghĩ ba mẹ của mình có thể nhận được tin nhắn. 
 
Đây là thẻ lương của bọn họ, mỗi tháng đều có tiền gửi tới theo kỳ hạn. Ai biết trong này còn lại bao nhiêu tiền, bọn họ cuối cùng cũng không nhìn thấy tin nhắn, hóa ra bọn họ đã không biết mọi hành động của cô từ một năm trước. 
 
Ngoài cửa sổ là bóng đêm cô đơn, ở trong thành phố này rất ít trời sao, mây đen dày đặc che khuất mặt trăng chiếu sáng duy nhất, cảm xúc vốn không nên có lại tới.
 
Cơ thể nhỏ bé ngồi ở trên giường, cuộn tròn mình lại, ôm chặt lấy mình giống như ôm một đứa trẻ đáng thương. 
 
Cô chẳng có cái gì cả. 
 
Tiếng khóc nghẹn ngào ở trong phòng càng lúc càng lớn, vọng trở lại trong tai cô, mãi không dừng lại được.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.