[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 6


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 6:

 
Edit: Gluhwein
 
“Tề Gia Tắc, lại đi muộn, cẩn thận tôi đánh cậu đấy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người đàn ông vô cùng nghiêm túc đang đứng trên bục giảng, cầm thước dạy học thô dài gõ vào cái bảng tràn đầy tro bụi, lần này lớp bụi ở trên đó có thể làm thành vỏ sủi cảo luôn.
 
Thầy ấy trừng mắt nhìn nam sinh bên ngoài. Nam sinh rụt đầu lại, lí nhí nói: “Em chào thầy Tống.”
 
Thầy Tống trừng mắt nhìn cậu ta, lắc đầu bất đắc dĩ.
 
Sau đó thầy ấy quay đầu nhìn về phía cô gái ở ngoài cửa, cười tủm tỉm nói: “Vào đi, bạn học mới.”
 
Thời Nghiên thở sâu, cảm giác có hơi xa xưa, giống với hơi thở của trường học này. Cô từ từ nâng bước đi vào, trong phòng học ồn ào nhốn nháo. Cô quét mắt nhìn vào bên trong, đều không mặc đồng phục, cô cũng không mặc, không tính là lạc loài.
 
Liếc mắt một cái đã nhìn thấy chàng trai ở hàng phía sau, anh đang cúi đầu cầm bút làm bài tập, không ngẩng đầu lên xem. Cô mím môi, viết tên lên bảng đen, kinh ngạc phát hiện vậy mà bảng đen làm từ thủy tinh, có thể nghe thấy tiếng két két ở bên trong. Cô vừa viết vừa run sợ, sợ nó sẽ rơi xuống mất.
 
“Ôi ôi ôi, có người đẹp kìa, mau nhìn đi mau nhìn đi.” Mấy tên con trai ồn ào nhốn nháo, cà chớn huýt sáo với Thời Nghiên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Niên ngồi ở hàng phía trước vỗ bàn trừng mắt nhìn bọn họ: “Lại huýt sáo một lần nữa thử xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Con bà nó, nhà cậu chắc?”
 
“Sao hả? Không phục à?” Bình thường Mục Niên đã hay tỏ ra lạnh lùng, lần này lại càng không thèm khách sáo với bọn họ.
 
“Ồn ào cái gì thế hả?” Thầy Tống ở phía trên vỗ bàn: “Một lũ gà con chưa đủ lông đủ cánh, gào thét cái gì thế?”
 
“Thầy Tống ơi, thầy cũng hiểu mà.” Một tên con trai mở miệng với vẻ cà lơ phất phơ. Những người khác cũng ồ lên phụ họa. Thời Nghiên cũng không nhịn được mà cau chặt mày, đi tới chỗ trống ở phía sau rồi ngồi xuống.
 
Thầy Tống nâng mắt kính lên, trợn trắng mắt: “Lưu Toàn, em xuống cuối lớp đứng cho thầy, em ngứa đòn à?”

 
Lưu Toàn đứng dậy chậm như rùa, còn không quên đẩy Hàn Khâm ở phía trước một cái, nói bằng giọng xấu xa: “Hàn Khâm, em gái của Mục Niên tới tìm cậu kìa.”
 
Hàn Khâm lười phải để ý tới cậu ta, liếc nhìn cô gái nhỏ ở đằng kia một cái, không có biểu cảm gì quá lớn.
 
Sau đó anh lại quay đầu nhìn thoáng qua mấy chữ trên bảng đen: “Thời Nghiên?”
 
Thầy Tống dạy môn hóa, nói một đống thứ tùm lum gì đó suốt một tiết rồi rời đi. Thời Nghiên nghe lơ tơ mơ, cô học hóa cũng không tệ. Chỉ có điều… thầy Tống cần phải sửa phát âm đi thôi.
 
Lưu Toàn không đợi thầy Tống rời đi đã cầm sách đặt mông xuống chỗ ngồi, lôi quà vặt từ trong ngăn bàn ra, đưa một cái đùi gà cho Hàn Khâm. Anh nhận lấy rồi xé vỏ, cắn một miếng rồi tiếp tục làm bài tập.
 
Thời Nghiên cách bọn họ mấy vị trí, cô nhìn anh từ phía xa, cảm thấy hơi kì quái. Cô cau mày, hóa ra Hàn Khâm cũng ăn quà vặt à.
 
Ngày trước anh chẳng bao giờ ăn quà vặt, nói dạ dày cô không tốt nên trong nhà không có đồ ăn vặt.
 
“Cậu thích cậu ấy à?” Bạn ngồi cùng bàn là một cô gái mập mạp, ú na ú nần. Cặp mông chiếm hai phần ba băng ghế, cô ấy vừa ăn bim bim vừa nhìn cô.
 
Thời Nghiên lấy lại tinh thần nhìn về phía cô ấy, cười khan một tiếng: “Sao vậy?”
 
“Cậu nhìn cậu ấy cứ như nhìn thấy thịt kho tàu vậy.”
 
Thời Nghiên: “… Thật ra tớ không thích ăn thịt mỡ lắm đâu.”
 
“Ui, đáng thương quá.” Cô ấy thở dài. Thời Nghiên cảm thấy lạ nên hỏi: “Vì sao lại đáng thương?”
 
“Mãi mãi không thể hiểu được vị ngon khó cưỡng của thịt mỡ.” Cô ấy chậc chậc ra tiếng. Thời Nghiên gật đầu: “Vậy cũng chính là may mắn.”
 
Hai người thành công rời chủ đề. Thời Nghiên quét mắt nhìn xung quanh, Mục Niên đang ở phía trước nhìn cô. Hai người nhìn nhau như hai người bạn ở hai bờ sông, có cảm giác thân thiết cứ như liếc mắt một cái đã 50 năm trôi qua.
 
“Cậu cũng thích cậu ta à?” Bé mập ngồi cùng bàn lại hỏi. Thời Nghiên thở dài: “Nào có, anh ấy là anh họ của tớ.”
 
“Thảo nào cứ như đang nhìn bí đao vậy.” Cô ấy lại nói.
 

Thời Nghiên liếc cô ấy một cái: “Tớ rất thích ăn bí đao, nhiều chất dinh dưỡng, hầm với canh xương sườn là ngon đỉnh của đỉnh luôn.”
 
“Thật đáng thương.” Cô ấy lại chậc chậc thành tiếng.
 
“Không hề.” Thời Nghiên bị cô ấy chọc cười, hỏi: “Cậu tên là gì vậy?”
 
“Tớ tên là Cung Tây Thi.” Cô ấy hiếm khi nói với vẻ thẹn thùng.
 
Thời Nghiên nuốt nước miếng: “Cung gì cơ? Tây Thi gì cơ?”
 
Cung Tây Thi không vui, dùng móng vuốt đánh cô một cái: “Đáng ghét.”
 
Thời Nghiên bị cô ấy đánh cho dúi đầu về phía trước, dán mặt lên bàn, đúng lúc nghiêng đầu sang nhìn thấy Hàn Khâm ở bên kia. Anh đang cúi đầu đọc đề, mày hơi nhăn lại, lông mi tinh tế dày dài, nhìn từ góc độ này thì vô cùng đẹp.
 
Cô nhìn mà nở nụ cười, có lẽ bị người nhìn chằm chằm thì không được tự nhiên, anh kỳ quái quay đầu lại, liếc mắt một cái thì đối diện với ánh mắt của cô. Cô đang định vẫy tay chào hỏi, nhưng tay còn chưa giơ lên, anh đã quay đầu đi, cứ như không hề quen biết vậy.
 
“Lạnh lùng thế.” Thời Nghiên dẩu môi. Nếu như ở kiếp trước, Hàn Khâm sẽ bị ‘bạo hành gia đình’ rồi.
 
Cung Tây Thi lấy xí muội ra ăn, đổ một ít ra trước mặt cô. Cô lập tức đứng dậy nói: “Ui ui, mặt bàn bẩn quá, chí ít cậu cũng phải lấy tờ giấy ra lót chứ.”
 
Cô ấy trợn trắng mắt: “Để ý vớ vẩn.”
 
Thời Nghiên lấy khăn giấy ra để gói ghém lại, bắt đầu ăn: “Có thể ăn quà trong lớp à?”
 
Có lẽ đối với Cung Tây Thi mà nói, cô ấy lười phải trả lời câu hỏi này, vì thế, cô ấy đáp lại bằng sự im lặng. Thời Nghiên hiểu ra, yên tâm ăn.
 
“Này, vì sao cậu lại chuyển trường thế? Nhà cậu không phải ở đây đúng không?” Cung Tây Thi ăn rất nhanh. Cặp sách của cô ấy cứ như một chiếc hộp vạn năng vậy, cô ấy lại ra quả óc chó ra, bắt đầu đập vỡ để ăn.
 
Thời Nghiên vẫn còn đang cắn xí muội, vén tóc mái mới cắt lên, để lộ cái trán ra cho cô ấy xem, trên đó vẫn còn vết xanh tím: “À, bạo lực học đường.”
 
“Có người bắt nạt cậu à?” Cô ấy nhìn cô đầy khiếp sợ, rồi lại bừng tỉnh mà nói: “Cũng không lạ gì, cậu trông xinh thế cơ mà.”
 

Thời Nghiên vui cười rộ lên: “Tớ thích câu này.”
 
“Nhưng cậu yên tâm đi, trường bọn tớ sẽ không có ai bắt nạt cậu đâu.” Cô ấy cắn quả óc chó. Thời Nghiên thấy lạ nên hỏi: “Vì sao?”
 
Cung Tây Thi dừng động tác lại, lạnh nhạt nhìn một nhóm con trai đột ngột tăng lên ở ngoài hành lang. Cả đám bọn họ đều đang nhìn sang bên này, cô ấy vẫn luôn tự biết, chắc chắn không phải đang nhìn mình.
 
“Mà đương nhiên sẽ không có ai bắt nạt rồi.” Thời Nghiên phủi tay, nhả hạt ra, cười nói: “Anh họ của tớ ở đây, chị họ cũng ở lớp khác, ai bắt nạt tớ, tớ sẽ đánh nó.”
 
Cung Tây Thi cười cười, tập trung cậy vỏ quả óc chó. Thời Nghiên xê ghế ra sau một chút, nhìn sang bên kia từ sau lưng Cung Tây Thi, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Khâm đang ngồi ở đó, cô nở nụ cười.
 
“Úi dà, nhìn sắp rớt con mắt rồi á.” Cung Tây Thi cạn lời với cô.
 
“Nói cho cậu biết nhé, tuần nào chúng ta cũng phải đổi chỗ ngồi, tổ một với tổ ba, tổ hai với tổ bốn đổi cho nhau. Cậu tự tính thử xem.”
 
Thời Nghiên sửng sốt, lấy vở ra khỏi cặp rồi bắt đầu vẽ sơ đồ.
 
Cung Tây Thi: “…”
 
Thời Nghiên ở tổ một, sau đó là tổ ba. Hàn Khâm ở tổ bốn, đến lúc đó chính là tổ hai. Vậy chính là chỉ còn cách một lối đi thôi.
 
“Ui trời, thật nè, vậy anh ấy sẽ ngồi bên cạnh tớ hả?” Thời Nghiên trố mắt nhìn cô ấy. Cô ấy đắc ý cười một cái: “Thấy tớ tốt chưa này, nói cho cậu một một chuyện quan trọng như vậy luôn.”
 
“Buổi trưa mời cậu ăn kem ốc quế và gà rán nhé.” Thời Nghiên nhanh nhẹn nói một cách dứt khoát. Cung Tây Thi bắt đầu chảy nước miếng, gật đầu lia lịa.
 
Trường học không có căng-tin, học sinh phải tự mang cơm theo hoặc là ra ngoài ăn. Mang cơm theo thì lằng nhằng, Mục Niên vẫn hay đi ăn ở bên ngoài trường hoặc là về nhà ăn. Thời Nghiên đồng ý mời Cung Tây Thi ăn kem ốc quế và gà rán nên mấy người đó đi ra ngoài ăn cơm.
 
“Oa ~” Cung Tây Thi nhìn chằm chằm vào gà rán. Mục Niên ở một bên lắc đầu bất đắc dĩ: “Cậu giảm béo đi, chạy cũng chạy hết nổi rồi.”
 
“Nhưng mà tớ thích ăn.” Cô ấy oan ức mở miệng. Mục Niên hối hận vì đã nói chuyện.
 
Mua hai con gà rán, Cung Tây Thi muốn ăn một mình một con. Thời Nghiên ăn cũng ít nên ăn chung với Mục Niên và chị họ một con. Chị họ học lớp mười hai, nặng chuyện thành tích, bài vở lại nhiều, chưa ăn được bao nhiều thì đã đi rồi.
 
“Em ăn đùi và cánh gà đi.” Mục Niên đưa đùi và cánh gà cho cô. Cô nhận lấy, cẩn thận gỡ da gà rán vàng rụm ra.
 
“Ăn da gà là ngon nhất, rất giòn.” Cung Tây Thi nhìn cô nói bằng giọng tiếc nuối, miệng thì dính đầy mỡ.
 
Thời Nghiên cười một cái: “Dạ dày tớ không tốt, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ.”
 

Lưu Toàn cầm cơm đi ra ngoài thì nghe thấy một câu này. Lúc quay lại lớp, cậu ta đưa cơm cho Hàn Khâm, nói bằng giọng điệu hóng hớt: “Con gái phương Nam kén ăn quá, lần trước thì không ăn hành tây không ăn rau hẹ, lần này thì không ăn da gà rán.”
 
“Cậu nói ai vậy?” Hàn Khâm cắn một miếng to.
 
“Bạn mới ấy, chính là em gái kia, còn nói dạ dày không tốt, đúng là con nhà giàu mỏng manh dễ vỡ.” Lưu Toàn chậc chậc mấy tiếng.
 
Hàn Khâm không nói chuyện, Lưu Toàn cho rằng anh không thèm chú ý nghe. Lúc anh ăn gần xong, cậu ta mới nghe thấy anh nói: “Đúng vậy.”
 
Lưu Toàn không hiểu, nhớ tới chuyện khác, lại hỏi: “Chủ quán rượu lần trước nói cậu làm không tệ, có muốn đi làm nữa không? Sẽ tăng lương gấp đôi cho cậu đấy.”
 
Hàn Khâm cười một cái, không rõ suy nghĩ, liếc nhìn mấy người Thời Nghiên vừa quay lại, lạnh nhạt nói: “Không đi.”
 
“Vì sao chứ?” Lưu Toàn nhíu mày: “Tôi chẳng hiểu nổi, nhiều tiền như vậy, nhà các cậu lại… Haiz, cậu tự ngẫm lại đi.”
 
Hàn Khâm không nói nữa, trong lòng anh rất rõ ràng, anh bán rượu chẳng ra gì, cũng vẫn cầm 5000 tệ, làm không tệ à? Người ta nhìn trúng thứ khác ấy.
 
Thời Nghiên lén nhìn anh mấy lần, xác định anh đã ăn cơm xong, lúc này mới không nhìn nữa.
 
Lúc sống lại, Thời Nghiên mới phát hiện cái gì mà thành tích tốt, người đứng đầu toàn trường chứ, toàn là gạt người. Không nói tới chuyện cô đang học nghiên cứu sinh bậc thạc sĩ, mà thậm chí mới thi đại học được một tháng, cô còn chẳng nhớ rõ đề thi cấp ba. Hơn nữa, chuyên ngành của cô cũng không phải cái này.
 
Ngẩn ngơ nghe hết tiết Ngữ Văn buổi chiều, cô hoàn toàn chẳng nhớ rõ đã nói những cái gì, cô rũ mắt thu dọn cặp sách.
 
Hàn Khâm bên kia dọn dẹp rất nhanh, Lưu Toàn ở phía sau cũng không đuổi kịp: “Chạy nhanh như vậy làm gì, đi đầu thai chắc?”
 
“Từ từ, tôi, tôi cũng phải đi đón em tôi mà.” Tề Gia Tắc gọi với theo ở đằng sau.
 
Thời Nghiên nhìn mấy người chạy đi xa, quyết định vẫn nên đi về trước, mấy ngày nữa lại nói chuyện với Hàn Khâm sau.
 
“Chắc lại đi đón em gái rồi, Hàn Khâm đối xử với em gái tốt lắm.” Cung Tây Thi nói với vẻ sâu xa.
 
Động tác kéo khóa cặp của Thời Nghiên dừng lại, cảm thấy khí lạnh vột lên đỉnh đầu từ lòng bàn chân, hô hấp của cô run rẩy, sao cô lại quên rằng Hàn Khâm có một cô em gái chứ.
 
“Cậu nói em gái của anh ấy à?” Cô vừa dứt lời thì đã run lên.
 
Cung Tây Thi không phát hiện ra, gật đầu nói: “Cậu không biết à? Cậu ấy đối xử với em gái mình cứ như người làm bố vậy.”
 
Sau đó lại thở dài nói: “Thì ra cậu chẳng hiểu gì về cậu ấy cả, tớ nói cho mà biết, Hàn Khâm ấy à, ngay cả muỗi cái cũng chẳng thích hút máu của cậu ấy chứ đừng nói là con gái nhé?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.