[vtđd]_em muốn gặp lại anh

Chương 29


Bạn đang đọc [vtđd]_em muốn gặp lại anh – Chương 29:

 
Chương 29
 
Capuchino
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Nghiên trợn tròn mắt đến hừng đông, cô rất muốn ngủ, cảm giác vừa tới hừng đông thì có khi có thể mơ thấy Hàn Khâm trong mơ, mơ thấy cảnh tượng anh mở miệng tỏ tình với cô đời trước, nghĩ đến biểu cảm của cô lúc đó, có phải cũng kinh ngạc hoảng hốt, lúng túng rồi lại vui vẻ không thôi giống như hôm nay không?
 
Kết quả là mơ thì không có, thật ra nghĩ ngợi một đêm, nhớ lại tất cả quá trình gặp nhau, tìm hiểu, yêu nhau một cách tỉ mỉ kỹ càng một lượt.
 
Còn rõ ràng hơn nằm mơ, cô cũng không biết vì sao mà một vài chi tiết cũng có thể nhớ ra, ví dụ như mỗi lần ăn cơm anh đều sẽ tìm cớ, nếu không sẽ ngại đi, còn tìm hiểu xem mấy ngày nay cô muốn ăn gì trước, cô thích ăn gà rán nhưng không thích phần da giòn ngoài cùng của gà rán, mỗi lần anh đều sẽ ăn rất sạch sẽ.
 
Có lẽ là lần nào cũng quá rõ ràng, cô cũng không phải cô bé mười mấy tuổi, mơ hồ cũng có thể đoán được tâm tư của anh.
 
Có lẽ là bởi vậy nên với cô thì Hàn Khâm tỏ tình là mong đợi lớn hơn ngạc nhiên mừng rỡ.
 
Mẹ Thời đại khái là người thức dậy sớm nhất trong nhà, dậy sớm, mua đồ ăn, nấu cháo, Thời Nghiên trong phòng nghe rõ ràng nhưng cơn lười dậy lại không định ngủ.
 
Chờ đến khi cả bố Thời cũng dậy, hai người đều đi ra ngoài, Thời Nghiên mới tính toán dậy, kết quả đột nhiên lại ngủ.
 
Chờ đến khi ngủ một giấc dậy thì đã gần đến chiều, cũng may trong nhà không có ai, nếu không mẹ Thời sẽ mắng chết cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô híp mắt mơ mơ màng màng đi đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, nằm một lát, lúc này mới xem điện thoại, bạn trai mới nhậm chức ngày hôm qua không gửi được tin nhắn nào, cô chậc một tiếng, cảm thấy người nào đó quá không xứng chức.
 
Bên ngoài, mặt trời vẫn chói chang, Thời Nghiên nhìn thôi đã không có động lực dậy nhưng lại muốn ăn dưa hấu, quyết định đi ra ngoài, lên tầng nhìn xem liệu có thể xin chút không.
 
Mới vừa mở cửa, đang định đi lên cầu thang thì sợ đến mức nhấc chân lui về phía sau hai bước.
 
“Anh… sao anh lại ở đây?” Cô trừng mắt nhìn người ngồi trên bậc thang, Hàn Khâm thần thần bí bí chống cằm nhìn cô: “Không nhìn ra được?”
 
“Không nhìn ra được, anh làm gì vậy?”
 
“Chờ em đó!”
 
“Anh sợ không phải cái…” Nhất thời, Thời Nghiên nghẹn lời, chán nản: “Anh không biết gọi điện thoại à?”

 
Hàn Khâm thở dài, đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người: “Bảy giờ anh chờ em, cho rằng tám giờ em ra ngoài, kết quả giờ anh chờ đến mười hai giờ anh lại nghĩ lúc nào em ra.”
 
“Bây giờ em ra.” Thời Nghiên không hề lấn cấn chuyện gọi điện thoại với anh: “Anh muốn làm gì?”
 
“Đi chơi.” Anh cười kỳ dị, cô khó hiểu nhìn anh: “Anh không đi làm thêm à?”
 
“Xin nghỉ, đi thôi.” Anh quay đầu đi luôn, Thời Nghiên vội vàng gọi anh lại: “Em đi thay quần áo, anh chờ đã!”
 
Cô luôn cảm thấy trong lòng Hàn Khâm có chuyện, nhìn kỳ lạ, so với ngày hôm qua tỏ tình, hình như anh không để ý nhiều.
 
Thất thần thay quần áo, Hàn Khâm còn chờ ở bên ngoài, anh bình tĩnh nhìn bộ váy trên người cô, không nhiều lời, lôi kéo cô rồi đi luôn: “Hàn Khâm, rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?”
 
Cô hỏi anh một đường, anh không rên một tiếng, đến cửa tiểu khu, cô mới nhìn thấy mấy người Tạ Dương và Lâm Thần Thư, mấy người nhìn thấy cô cũng sửng sốt, có chút không hiểu rõ tình huống cho lắm.
 
“Hàn Khâm, cậu đưa cậu ấy… ”
 
“Ngại quá, bạn gái mới.” Anh mỉm cười ôm chầm Thời Nghiên, thoải mái hào phóng thừa nhận, Thời Nghiên nghe câu nói đó không vui lắm, ý nghĩa kỳ lạ, cô tránh khỏi tay anh: “Hàn Khâm, em không muốn đi.”
 
“Vì sao?” Hàn Khâm buồn cười nhìn cô: “Không phải em thích anh à? Anh cũng thích em, cùng đi thôi?”
 
Câu thích nói ra dễ như trở bàn tay, Thời Nghiên cảm thấy hương vị không giống nhau.
 
“Thích là phải hiểu biết lẫn nhau, giờ ra vẻ gì chứ hả!” Anh cười hừ một tiếng, lôi kéo cô đi.
 
“Hàn Khâm……” Tạ Dương gọi anh lại, ít khi không cười, nhíu mày nhìn anh: “Thôi bỏ đi.”
 
Hàn Khâm nhìn cậu ta một cái, cậu ta lập tức im re.
 
Quán bar nhỏ, nhảy nhót loạn xạ, Thời Nghiên chỉ nhìn lướt qua rồi đặt ánh mắt trên người Hàn Khâm, lạnh lùng nhìn anh: “Thú vị không?”
 
“Ai? Sao cậu lại đưa cô ấy đến?” Một giọng nữ tới gần, âm nhạc suýt nữa đã át đi tiếng cô ấy.
 
Thời Nghiên quay người nhìn về phía Tô Vũ đang đi đến: “Cô cũng ở?”
 

Tô Vũ nghe ra chút kỳ lạ trong lời nói, khó hiểu nhíu mày: “Cái đó, bạn gì ơi, chúng ta quen biết à?”
 
Giọng nói không có kinh ngạc nhưng lại mang theo châm chọc, làm cô rất kỳ lạ.
 
Thời Nghiên cười một tiếng, có chút ý thê lương, hoảng hốt nói: “Có lẽ trước kia thật sự gặp qua đi.”
 
Tô Vũ nhíu mày, kỳ quái nhìn về phía Hàn Khâm, người sau hình như cũng không hiểu nhưng tâm tư lại không ở trên chuyện này.
 
“Em muốn uống gì.” Hàn Khâm hỏi cô, cô gạt tay anh ra: “Hàn Khâm, anh không lớn mà sao suy nghĩ lại nhiều như vậy? Còn không phải là muốn đuổi tôi đi, khiến tôi hết hy vọng? Anh không cần thiết như vậy, có điều tôi rất tò mò anh định làm gì, hay là chúng ta từ từ xem.”
 
Thời Nghiên liếc mắt một cái nhìn thấu anh, đáy mắt anh hiện ra một tia hoảng loạn nhưng rất nhanh đã biến mất.
 
“Thời Nghiên.” Anh gọi cô một tiếng, mang theo chút tức giận, anh vốn là bảo cô đừng quản nhiều.
 
Thời Nghiên cười một cái, nhìn Tô Vũ, không biết nghĩ đến điều gì, quay đầu đi luôn. 
 
“Cậu đồng ý làm bạn trai của cô ấy, sau đó khiến cô ấy hết hy vọng, không để cô ấy quản chuyện cậu theo dõi Khâu Quang Niệm lúc trước?” Tạ Dương suy nghĩ nhanh chóng, lập tức nghĩ thông suốt mọi chuyện: “Sao cô ấy biết cậu để bụng Khâu Quang Niệm? Cậu nói cho cô ấy? Hay là cô ấy biết chuyện của bố mình?”
 
Hàn Khâm nhíu mày không nói, không biết suy nghĩ gì.
 
“Tôi và cô ấy chưa từng nói chuyện với nhau đi? Sao hình như cô ấy rất quen thuộc tôi chứ? Ngữ khí là lạ.” Tô Vũ cũng buồn rầu, lần trước Thời Nghiên cũng là nhìn cô như vậy, làm người ta khiếp sợ.
 
Sau khi về nhà, Thời Nghiên chạy về phía thư phòng của Thời Thiên Hoạt đầu tiên. Cửa vẫn khóa, cô nhìn then cửa bắt đầu ngây ra.
 
Bình thường, Thời Thiên Hoạt đều tự mình cầm theo chìa khóa, ở trong cặp tài liệu của ông, cũng không biết chìa khóa này đặt trong cặp của mẹ Thời vẫn là ở trong tay ông.
 
Khâu Quang Niệm, Hàn Khâm, Thời Thiên Hoạt, Tạ Dương, Lâm Thần Thư, một đám người không có liên quan rốt cuộc vì lý do gì mà tụ lại với nhau?
 
Đầu Thời Nghiên rất đau, đời trước, lúc cô gặp Hàn Khâm, mấy người này đã sớm không còn liên quan, nhưng bây giờ thì không phải.
 
Có lẽ trong phòng Thời Thiên Hoạt có thứ gì có thể giúp cô giải thích nghi ngờ, nhưng hình như rất khó.
 
“Cậu nói Tạ Dương?” Cung Tây Thi đột nhiên bị Thời Nghiên gọi ra, hai người ngồi ở quán mì ăn mì, Cung Tây Thi bị câu hỏi của Thời Nghiên dọa cho một cái: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi Tạ Dương?”

 
“Thì thấy quan hệ giữa cậu ấy và Hàn Khâm khá tốt, tò mò đấy mà.”
 
“Cái này…” Cung Tây Thi cười một cái: “Tớ không thân với Tạ Dương, trước kia cậu ta đã một mình một bóng, hình như không có bạn bè nào, nghe nói cậu ta sống trong nhà người thân, không giống phải bạn thân từ nhỏ với Hàn Khâm như đám người Lưu Toàn, có điều kỳ lạ là tớ phát hiện đám người Lưu Toàn hình như chơi với Hàn Khâm từ nhỏ, ngày thường cãi nhau ầm ĩ thật ra có, nhưng đến lúc thật sự có việc, Hàn Khâm lại không mang theo bọn họ.”
 
“Vậy Lâm Thần Thư thì sao?” Thời Nghiên hỏi, Cung Tây Thi thay đổi sắc mặt, lúc này cô mới nhận ra với Cung Tây Thi mà nói, người này là người trước kia cô ấy thích.
 
“Cậu ấy hả?”
 
Cung Tây Thi thở dài: “Cậu ấy thành tích không tốt, thích chơi bời khắp nơi, trong nhà rất giàu có, nói ngay khu phá bỏ và di dời bên nhà tớ, nhà các cậu ấy là một trong những nhà đầu tư.”
 
“Nhà đầu tư?” Thời Nghiên hơi sửng sốt, Cung Tây Thi giải thích nói: “Chính là mảnh đất mà chính phủ đã cải cách nông nghiệp thành công đó, sau đó có một đám nhà đầu tư sẽ bỏ công sức và tiền bạc phá bỏ và di dời, đến lúc đó là có thể sử dụng trong thương nghiệp.”
 
Thời Nghiên gật đầu, bỗng nhiên trong đầu hiện lên gì đó, phá bỏ và di dời? Khâu Quang Niệm mới nhậm chức Bắc Thành, phá bỏ và di dời mảnh đất này hẳn là xem như chuyện lớn, Hàn Khâm là hộ phá bỏ và di dời, Tạ Dương cũng vậy, nhà Mục Niên, nhà cô đều vậy, hình như có thứ gì đó được miêu tả sinh động, chỉ thiếu lớp vải thưa trước mặt nữa. 
 
“Chuyện đó…” Thời Nghiên đang định mở miệng hỏi, đối diện với đôi mắt của Cung Tây Thi thì bỗng ngẩn người: “Cái gì?” Cô ấy hỏi, Thời Nghiên do dự, đối diện với chuyện rõ như ban ngày, cô đột nhiên trầm mặc.
 
“Sao vậy? Cậu còn muốn hỏi gì?” Cung Tây Thi duỗi tay xua xua trước mặt cô, Thời Nghiên lấy lại tinh thần, chua xót cười một cái.
 
“Cậu nói bố mẹ Hàn Khâm hả? Trước kia bố cậu ấy cũng là người giỏi nhất trong thôn bọn tớ, học nhiều nhất, lúc trước làm việc trong cơ quan, sau đó được gọi về phòng làm việc của tỉnh để làm, hẳn là na ná thị trưởng đấy, tớ cũng không biết nói sao, lúc đó đến lân la làm quen rất đông đúc, đông nhất là nhà cậu ấy, có điều nghe bố tớ nói cả nhà cậu ấy đều rất tốt, ví dụ như vấn đề phá bỏ và di dời hiện nay, thời đó phương án không tốt, vẫn là chú Hàn nghĩ cách giải quyết, kết quả lại xảy ra chuyện này, chuyện phá bỏ và di dời cũng không thể hiểu được mà bị lùi lại đến giờ, bố tớ không nói nhiều, tớ cũng không biết bì sao lại vậy.”
 
Thời Nghiên chậm rãi đi trên đường, khắp đầu óc đều là đoạn lời nói kia, dường như cô biết Hàn Khâm đang tìm gì, đang làm gì, phá bỏ và di dời, Khâu Quang Niệm, Thời Thiên Hoạt…
 
“Lại đi ra ngoài ăn cơm? Chạy loạn khắp nơi, đồ ăn bên ngoài ngon hơn ở nhà?” Mẹ Thời nhìn thấy cô trở về thì không nhịn được lải nhải, Thời Nghiên không nghe kỹ, quay đầu nhìn đến cửa phòng đang đóng của bố Thời.
 
“Bố ăn xong rồi ạ?”
 
“Ăn xong rồi, không phải con bảo ăn ngoài à? Trong nhà không để phần cơm cho con.” Mẹ Thời kỳ lạ nói: “Sao đột nhiên hỏi bố con?”
 
“Không biết làm đề Chính trị, muốn hỏi lại bố.”
 
“Không phải chọn khoa học tự nhiên à?” Mẹ Thời lại tìm được câu chuyện: “Biết trước vậy thì chọn khoa học xã hội nha, lại không phải sở trường, nhỡ đâu thi đại học……”
 
“Ai nha, mẹ, con biết rồi.” Thời Nghiên lắc đầu, vào phòng cầm sách vở rồi đi gõ cửa phòng bố, mẹ Thời cảm thấy không vui, bản thân mình nói chuyện con gái lại không nghe.
 
Thời Nghiên tùy tiện tìm một đề đi vào hỏi, bố Thời nhìn thấy cô tiến vào, lập tức khép tài liệu trên tay mình lại: “Sao vậy?”
 
“Có một đề không hiểu.”
 
“Đề Chính trị hả? Mấy thứ này đấy mà, phù hợp với việc học bằng cách nhớ.” Bố Thời cười một cái, Thời Nghiên gật đầu, lại hỏi cái khác: “Bố, nhỡ con thi trượt đại học thì sao đây?”
 

“Còn có một năm đã vội vàng như vậy rồi? Ôn tập cẩn thận là được.”
 
Bố Thời bất đắc dĩ cười, Thời Nghiên vẫn là hỏi: “Nếu trượt thì sao? Đều nói thi đại học là vượt qua cầu độc mộc trong thiên quân vạn mã, con lại là lần đầu tiên, hơi sợ.”
 
“Thất bại không có gì, còn học lại được, có vài thứ nha, cũng chỉ có một lần, thành thì sống, bại thì chết, ví dụ như về mặt quân sự, nếu đánh giặc thua, người chết đi không có cơ hội làm lại lần nữa, thi đại học chỉ là một cột mốc mà con phải vượt qua, thứ không thể làm lại một lần, là mạng.”
 
“Vậy bố,… mỗi lần bố lên tòa đều là mạng của những người đó ạ?”
 
“Đúng vậy, đây cũng là trách nhiệm của bố.”
 
Thời Nghiên nhìn bố hơi hoảng thần, đột nhiên hỏi: “Vậy bố đã từng thất bại chưa ạ?”
 
Thời Thiên Hoạt nao nao, đáy mắt nổi lên chút bi thương: “Đương nhiên là từng có, chỉ có thất bại mới có thể khiến ta ghi nhớ kỹ một cách khắc cốt minh tâm rằng chỉ có thể thắng lợi.”
 
“Bố……”
 
“Con nghỉ ngơi sớm một chút đi, buổi tối bố còn có việc.” Rất nhanh, Thời Thiên Hoạt khôi phục thần sắc, hạ lệnh đuổi khách, Thời Nghiên không có cách nào, chỉ có thể đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn ông thêm vài lần, lưu ý tài liệu rất dày được đè dưới tay ông.
 
Thời Nghiên về phòng, bật máy tính ra tra, tra thị trưởng nhiệm kỳ trước của Bắc Thành là ai, lại tra lên phòng làm việc của tỉnh, đương nhiên là không khác mấy so với tài liệu của bố Hàn Khâm, chỉ có thể thử vận may nhìn xem có tìm được chút liên hệ hay không.
 
Đời trước, nhất định là Thời Thiên Hoạt về Bắc thành trong khoảng thời gian này, nhưng  không biết lúc đó phá bỏ và di dời có phải cũng là lúc này không, nếu là lúc này, vậy Hàn Khâm đóng vai trò gì giữa Thời Thiên Hoạt và Khâu Quang Niệm? Kết quả thế nào?
 
Thời Nghiên không lớn mật đến mức tra ghi chép về kiện tụng thất bại trước kia của Thời Thiên Hoạt, trên mạng đương nhiên không tra ra được, tài liệu duy nhất hẳn là ở trong phòng Thời Thiên Hoạt.
 
Nếu Hàn Khâm là vì chuyện của bố mẹ mà để ý đến mỗi chuyện mà Thời Thiên Hoạt và Khâu Quang Niệm làm, vậy thì Tạ Dương lại là vì sao? Có liên quan đến điều gì, còn có người mẹ đã chết một cách kỳ lạ của Mục Trình Chi.
 
“Mục Trình Chi.” Thời Nghiên nằm trên giường nghĩ về người này, người này thích cô một cách kỳ lạ mà cố chấp, vậy nhưng cô không nhớ rõ trước kia từng gặp người này, có lẽ là ăn tết đi chúc tết quen biết.
 
Cô nhắm mắt lại làm bản thân thả lỏng một chút, đừng suy nghĩ bậy bạ, lúc sắp ngủ, trong khi nửa tỉnh nửa mê, dường như cô bước hụt, có người nói: “Thực ra anh đã gặp được em từ rất lâu về trước.”
 
Cô ép bản thân mở to mắt, nhìn trần nhà ngây người, là Hàn Khâm nói những lời này, Hàn Khâm kiếp trước.
 
Cô và Hàn Khâm quen biết lúc thực tập tại cùng một bệnh viện, nếu trước kia Hàn Khâm từng gặp cô thì là lúc nào.
 
Thời Nghiên nghĩ đến một ý tưởng to gan đến mức không thể tưởng tượng, liệu có phải đời trước cô gặp Hàn Khâm trong khoảng thời gian này không?
 
Nếu là đời trước, Thời Thiên Hoạt không thể nào vì cô mà chuẩn bị nhà ở đây trước khi phá bỏ và di dời, chỉ có thể là sau đó, vậy ông không đến, Hàn Khâm sẽ kiên nhẫn chờ sao?
 
Tác giả có lời muốn nói: Bối cảnh giả tưởng, đừng quá đầu nhập
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.