Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 36:
Chương 36
Trans: Cam Đá
Vị trí của các gian hàng thực sự không tốt, hầu hết đều dựa vào sự nể tình của những người hàng xóm xung quanh. Chờ khi những ngày nghỉ lễ kết thúc, nếu không thu hút được lượng khách mới, hoạt động kinh doanh có thể sẽ xuống dốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghiêm Liệt đã thông báo bằng bút dạ, dán lên mặt trước của xe đẩy và dùng băng keo dán kín hai lớp để tránh bong tróc và hư hỏng.
――Một phần cơm nắm, nhiều nhất chỉ có thể thêm ba loại topping, cảm ơn.
Vì gấp rút chuẩn bị nên gian hàng thật sự không có nhiều topping để có thể cho vào, ngoại trừ dưa chuột, cải bẹ, xà lách thông thường, còn lại là gà xé và thanh cua.
Ruốc thịt đã được chính tay Diệp Vân Trình làm trước đó. Vì ngoài thị trường bán loại ngon quá đắt, loại rẻ hơn ông lại thấy không hợp vệ sinh nên ông dứt khoát là tự làm, nếu không ăn hết có thể nhờ Phương Chước đưa đến trường làm bibimbap. Để tiết kiệm chi phí, nguyên liệu được sử dụng là thịt gà.
Phần còn lại là gà xé và các loại như dăm bông.
Lo lắng không biết bán hết sẽ không còn tươi sạch nữa, nên mỗi hộp chỉ chứa một ít.
Phương Chước bảo Tiểu Mục cho ít topping lại một chút, nhiều đồ ăn chưa chắc đã ngon hơn. Tiểu Mục đã nếm thử mấy lần, mặt sầu khổ tìm kiếm định lượng phù hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người không ai bước tới để hỗ trợ cậu trong công việc, chỉ cầm lấy bài tập rồi đứng ở đằng sau quan sát, tiến hành hướng dẫn thích hợp để cậu có thể thích nghi với cuộc sống của gian hàng càng sớm càng tốt, thuận tiện quan sát những khó khăn mà cậu có thể gặp phải trong việc kinh doanh.
Trong hơn một giờ đồng hồ, quả thật có một số tình huống đã xảy ra. Do đó, ngày càng nhiều giấy thông báo được dán trên xe đẩy.
“Cậu ấy không giỏi nói, nhưng cậu ấy đã nghe và có thể hiểu được.”
“Có thể làm phần nhỏ, nói trước khi làm.”
“Trong hộp không còn topping thì nghĩa là đã hết.”
” Không mặc cả, không miễn phí nhiều! ”
“Cậu ấy có thể giao tiếp, không phải nói lắp, chỉ là sợ người lạ, xin đừng hung dữ với cậu ấy. ”
Hầu hết các vấn đề thực sự xoay quanh chứng sợ xã hội của Tiểu Mục.
Điều này không liên quan nhiều đến chỉ số IQ, không có gì trở ngại trong cuộc trò chuyện của cậu ấy với Phương Chước, đơn thuần chỉ là cậu ấy chỉ không muốn nói chuyện mà thôi.
Khả năng của cậu ấy quả thực không được rõ ràng như người thường, logic cũng không trôi chảy lắm, có thể là trước đây cậu ấy đã bị người khác chế giễu, để lại một bóng ma tâm lý, bây giờ cậu ấy kháng cự khi đối mặt với người lạ và lắp bắp khi nói.
Vì vậy, việc trao đổi thông tin giữa Tiểu Mục và khách cơ bản phụ thuộc vào ánh mắt. Mắt của cậu ấy rất có hồn, nhưng hầu hết mọi người đều không thể get được. Để thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ mời những người qua đường nếm thử.
Khi sóng não giữa hai bên không thể kết nối, cuối cùng sẽ mang theo một vẻ mặt mờ mịt khó hiểu rồi đi sượt qua người nhau.
Phương Chước cũng thấy buồn cười, nhưng không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể cùng với Nghiêm Liệt nín nhịn một cách khổ sở.
Tất nhiên, thỉnh thoảng cũng có những vị khách rất tốt, họ nói chuyện với Tiểu Mục bằng một giọng nhẹ nhàng, kiên nhẫn lắng nghe câu trả lời của cậu ấy. Lúc rời đi còn khen cậu ấy một câu.
Khi gặp một người hòa nhã như vậy, Tiểu Mục sẽ rất vô cùng vui vẻ, động tác dọn bàn trở nên nhanh nhẹn, nhiều lần quay lại phía họ và nhấn mạnh với họ rằng: “Người đó thật tốt.” Sợ rằng họ sẽ ghen tị, cậu cũng rất biết cách cân bằng nước, nói thêm: “Đương nhiên. Các cậu cũng rất tốt.”
Nghiêm Liệt cười đáp: “Cảm ơn lời khen của Tiểu Mục!”
Khi gặp phải một vị khách cáu kỉnh hơn, Tiểu Mục sẽ gãi đầu. Chờ người đi rồi mới tổng kết với vẻ ấm ức: “Tôi làm chưa tốt.”
Cảm xúc của cậu cũng giống như trẻ con, thẳng thắn và đơn giản, chúng đến và đi nhanh hơn, nhưng ghi nhớ phần nhiều là các ý tốt của người khác.
Khoảng chạng vạng bốn giờ, gần giờ cao điểm tan ca, việc buôn bán của họ dần trở nên náo nhiệt hơn.
Vì cơm đã bán gần hết. Nghiêm Liệt liên lạc với Diệp Vân Trình để mang nguyên liệu qua giúp anh.
Không lâu sau, một người đàn ông mặc vest xám đi tới, gọi một nắm cơm nhỏ, đồng thời đưa cho Tiểu Mục một trăm đồng.
Tiểu Mục vùi đầu tìm tiền, Phương Chước đứng dậy vươn tay cầm lấy tiền.
Cô đang ngồi ở một vị trí khá khuất, ngay sau quầy hàng, người đứng xa có lẽ không nhìn rõ được.
“Số tiền quá lớn. Tôi sẽ đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh để kiểm tra tiền. Vui lòng đợi một lát.”
Cô định quay người đi thì lại bị người đàn ông kia hô to chặn lại. Người kia lạnh lùng nói: “Thôi khỏi, tôi không mua nữa.”
Phương Chước trả lại tiền cho ông ta, ông ta thẳng tay giật lấy rồi rời đi.
Ngược lại, vị khách ngồi bên phản ứng, ở sau bóng lưng ông ta chửi bới: “Có cần thể diện hay không vậy? Ông có cần thể diện không hả! Đến siêu thị tôi cũng sẽ nhịn không nói ông, đến chỗ này ông có lương tâm không thế hả! Phì!”
Tiểu Mục luống cuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Phương Chước vỗ về xoa dịu cậu, “Không có chuyện gì, dì sợ cậu làm việc không công.”
Tiểu Mục thở phào nhẹ nhõm nói, “Không sao, tôi không mệt!”
Cậu ngẩng đầu, thu hết can đảm nói với người đối diện: “Dì đừng, đừng tức giận, không cần thì thôi ạ.”
Vẻ mặt người khách kia dịu lại, mỉm cười với cậu: “Ây da, đứa trẻ ngoan, không sao. Cháu làm trước cho dì hai cái đi.”
Diệp Vân Trình quay lại, Phương Chước kể cho ông nghe về chuyện này.
Kể từ khi phổ biến máy soi tiền, những người không làm việc đàng hoàng đã chuyển sự chú ý của họ sang những người kinh doanh buôn bán nhỏ. Nếu chỉ có Tiểu Mục ở đó, thật sự hơi khó để đề phòng chuyện này. Chỉ là không ngờ trong ngày đầu tiên đụng chuyện này.
Nghiêm Liệt cau mày và nói, “Tôi vẫn nên làm cái thanh toán di động cho cậu.”
Phương Chước nói, “Những người muốn sử dụng thẻ ngân hàng sẽ không chọn thanh toán di động.”
“Nó không đơn thuần chỉ để ngăn tiền giả.” Nghiêm Liệt nói , “Ngày nay, mọi người không thích mang theo tiền mặt khi đi ra ngoài, vì vậy thanh toán di động sẽ thuận tiện hơn nhiều và có thể tăng lượng khách hàng nhất định.”
Điều này hơi lạ lẫm với Phương Chước, người thậm chí còn không có một chiếc điện thoại di động.
Nghiêm Liệt lấy điện thoại di động của Diệp Vân Trình hỗ trợ cài đặt, sau đó đi đến cửa hàng in mã QR, để bọn họ chú ý đến bảng giá do hệ thống phát ra, tránh cho khách hàng bấm sai giá.
Sáu giờ là lúc cao điểm ăn tối, lượng người trước quầy hàng dần dần tăng lên, sắc hoàng hôn bắt đầu chìm xuống.
Tiểu Mục chịu trách nhiệm vo cơm nắm, Diệp Vân Trình chịu trách nhiệm thu tiền, hai người phối hợp một cách có trật tự, trơn tru hơn nhiều so với buổi chiều.
Tính tình Diệp Vân Trình thân thiện, nói chuyện với khách bằng một giọng nhẹ nhàng, làm cho toàn bộ không khí của gian hàng hài hòa.
Ông bảo hai người đợi thêm một chút, sau đó bảy giờ ba mươi đóng gian hàng và về nhà nấu hoành thánh cho họ. Lại bảo bọn họ đừng học ở đây, ánh sáng quá yếu.
Sau đó hai người chuyển một chiếc ghế dài nhỏ, ngồi dưới gốc cây lớn cách đó không xa để học từ vựng.
Giao thông tắc nghẽn một lúc, dòng người ồn ào lũ lượt, không khí nhốn nháo sùng sục như nước sôi, nhưng Phương Chước lại cảm thấy cô và Nghiêm Liệt giống như người trong cùng một lọ thủy tinh, vừa yên tĩnh lại vừa bình yên vô sự.
Nghiêm Liệt dẫn đầu nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, không nghe Phương Chước làm theo, nhéo nhéo vào mặt cô, bắt cô định thần lại: “Cậu có nghe thấy tiếng tôi không đấy? Phương Chước, có phải cậu đang ngơ người không hả? ”
Phương Chước đảo tầm mắt, nhưng là nhìn về phía sau lưng anh.
Nghiêm Liệt cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện có người quen.
Ngụy Hi đứng trước mặt bọn họ, suy nghĩ một chút, tò mò hỏi: “Ngồi trước đồ ăn mà học thì năng lực sẽ mạnh hơn sao?”
Phương Chước: “…?”
Não của cô nhóc này dùng ngói để tính toán hay sao? Vừa sáng vừa chói như vậy.
Ngụy Hi khẽ nhúc nhích cái đầu, hỏi: “Tại sao Nghiêm Liệt cũng ở đây? Bây giờ ngồi bày gian hàng, muốn làm mô hình mẫu hả?
Phương Chước không nhịn được cười.
“Tuy rằng anh đây dáng dấp đẹp trai thật, nhưng chủ yếu là để xã giao.” Nghiêm Liệt nói, “Nhân tiện, hãy cảm nhận vinh quang của người dân lao động!”
Ngụy Hi hỏi: “Lập gian hàng có thú vị không?”
Nghiêm Liệt : “Thú vị, nhưng không tiện học bài.”
Ngụy Hi hít sâu một hơi, thần bí hỏi: “Vậy các cậu đã làm xong bài tập chưa?”
“Hôm qua đã làm xong rồi.” Nghiêm Liệt dùng cùi chỏ chọc nhẹ vào Phương Chước , “Ở cùng một chỗ với Chước Chước, cậu cảm thấy tớ có thể làm xong bài tập không?”
Ngụy Hi phát hiện ra rằng chỉ mình cô làm tên hề, ôm đầu la lên trong đau khổ.
Phương Chước khích lệ: “Ngày mai còn có nửa ngày, cậu có thể vật lộn làm một chút.”
Mấy người tán gẫu một hồi, ánh mắt Ngụy Hi bị thu hút bởi Diệp Vân Trình – người đang chăm chỉ làm việc, nhìn thấy chung quanh có mấy người đang tìm ông cùng tán gẫu, thầm nghĩ khi đàn ông nghiêm túc kiếm tiền quả thật rất có sức sức quyến rũ, hét lên: “Cậu ơi, cậu nên đến nơi có đông người trẻ tuổi một chút, hoặc là bày gian hàng ở chỗ nổi tiếng, có vậy thì cậu sẽ nhanh chóng trở thành anh thanh niên bán hàng đẹp trai nhất thành phố A!” ”
Nói xong liền chớp mắt nhìn Diệp Vân Trình, giơ tay làm dấu
Diệp Vân Trình cười nói: “Cái gì mà đẹp trai nhất thành phố A chứ, bọn trẻ con các cháu thật là. Đã ăn tối chưa? Còn chưa ăn thì cậu đãi.”
“Không, không, không, cháu đã ăn rồi.” Ngụy Hi nói với vẻ ái ngại, “Nhưng mà nếu cậu tặng cháu như đồ ăn khuya thì cháu không thấy phiền đâu ạ.”
Diệp Vân Trình ngoắc tay: “Đến đây xem, cháu muốn ăn vị nào? Để Tiểu Mục gói cho cháu ăn.”
Phương Chước nhớ ra, lúc bé cô có một người bạn học, trong nhà bày hàng bán bánh ngọt.
Lúc đó, Phương Chước rất ghen tị với cậu ta, vì trên người cậu ta luôn có mùi sữa ngọt ngào.
Cô không thể đặt sữa bò cho bữa sáng, cảm thấy sữa bò là món đồ uống rất ngon miệng.
Không có điều kiện ăn bánh ngọt phương Tây, cũng cảm thấy bánh ngọt là một thứ xa xỉ.
Và tất cả những điều này, người bạn cùng lớp đó có thể dễ dàng có được.
Một ngày nọ sau khi tan học, cô bước ra khỏi trường với một chiếc túi vải rách nát, nhìn thấy cậu bạn học ở bên đường. Cậu ta bực tức ném cặp sách lên mặt đất, nổi nóng với bố mẹ mình rồi nói: “Bố mẹ đừng đến trường con bày sạp bán hàng nữa! Hai người mất mặt quá đi mất!”
Cô không biết kiểu bố mẹ nào mới xứng đáng để kiểu ngạo, kiểu bố mẹ nào bị gọi là mất mặt. Cô cảm thấy có bố mẹ thương yêu đã là một chuyện rất may mắn.
Vào lúc đó, tất cả những điểm sáng của cậu bạn học mà Phương Chước ghen tị đều tan tành.
Khi lớn lên, cuối cùng cô cũng biết diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào:
Con người không nên mặc cảm, mặc cảm sẽ biến thành ti tiện, ti tiện sẽ trở nên xấu xí.
Cô đã vẽ nên một kết thúc hoàn hảo cho ký ức của mình, ngay khi cô đang cảm thấy hài lòng, Nghiêm Liệt vẫy tay trước mặt cô ấy và hỏi một cách bất lực, “Cậu lại đang nghĩ về chuyện gì vậy? Nhà triết học vĩ đại.”
Phương Chước thành thật nói: “Tôi đang nghĩ, làm sao để mọi người không cảm thấy mình kém cỏi. ”
Nghiêm Liệt thỉnh thoảng không thể theo kịp những suy nghĩ đang thay đổi nhanh chóng của cô.
Phương Chước tự hỏi bản thân và trả lời: “Khi người đó sở hữu thật nhiều thứ.”
Nghiêm Liệt cuộn cuốn tập giải đề thành hình micro, dùng tư thế khiêm tốn hỏi về câu trả lời của cô: “Ví dụ như sở hữu cái gì?”
Phương Chước ngập ngừng: “Có vé xem phim?”
Những câu nói đùa của Phương Chước lúc nào cũng lỗi thời, nhưng không biết tại sao, chúng luôn có thểchọc vào những điểm buồn cười của anh.
Nghiêm Liệt ngẩn người, sau đó cười ha ha.
Phương Chước gọi anh vài lần, nhưng anh không thể dừng lại, không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, cô quay lại học từ vựng tiếp.
Nghiêm Liệt lấy điện thoại di động ra, chụp hai tấm ảnh quầy hàng và Phương Chước.
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Dương lịch.
Anh ấy đã có ba phần tư thời gian cùng trải qua với Phương Chước.