Bạn đang đọc [vtđd]_ánh dương rực rỡ – Chương 34:
Chương 34
Trans: Cam Đá
Xe đạp của Lưu Kiều Hồng đã cũ cộng thêm dầm mưa dãi nắng không kịp thời bảo dưỡng, trên thân xe có không vết rỉ sét.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước không đành lòng chạy để gia tăng tốc độ đi đời nhà ma của nó, chỉ đẩy xe từ từ về phía trước cùng với Lưu Kiều Hồng.
Gió ở vùng nông thôn có lúc gấp gáp lúc chậm rãi, thổi từ chân trời xa xăm, mang theo mùi của cây cối chín muồi cuối thu, xen lẫn cái lạnh âm u.
Phương Chước nhìn theo bóng lưng của Lưu Kiều Hồng, giơ tay vỗ vỗ lưng áo, nhưng phát hiện vết bùn không sạch.
Sau đó Lưu Kiều Hồng dùng tay kéo nhẹ rồi nói: “Không sao đâu. Đây là chiến tích của chú, chờ lát chú quay về rồi giặt sạch nó.”
Quả thực có thể nói đó là một chiến tích. Có thể thấy Lưu Kiều Hồng đã bị đè trên mặt đất lăn một vòng.
Phương Chước hô to: “Chú Lưu.”
“Ấy.” Người thanh niên đáp lại. Chú ấy giống hệt như Diệp Vân Trình, vẻ ngoài nho nhã yếu đuối không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Chước nghĩ thầm, lẽ nào đây chính là hào quang của người làm công chức?
Cô hỏi: “Lúc chú vừa mới làm, chú sẽ điều chỉnh như thế nào khi gặp phải chuyện như vậy?”
Ngoài nhẫn nhịn thì làm gì có cách xử lý nào khác?
Lưu Kiều Hồng nửa thật nửa giả nói, “Học thêm cho thuộc lòng điều lệ Đảng.”
Phương Chước ngạc nhiên nói, “Chú biết điều lệ Đảng?”
“Nếu chú không biết điều lệ Đảng thì cháu nói xem chú làm sao có thể kiên trì.” Lưu Kiều Hồng ưỡn ngực, “Chú nhét nó dưới gối nằm, mỗi ngày trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy sẽ lấy ra xem một chút. Để nó mở đầu cho cuộc đời màu đỏ của chú.”
Chú ấy nói quả thật quá mê hoặc, Phương Chước thật sự có chút rung động, cô hỏi với vẻ nửa tin nửa ngờ: “Vậy câu đầu tiên của điều lệ Đảng là gì ạ?”
Lưu Kiều Hồng khá là dọa người, buộc miệng nói ra: “Đảng Cộng * Trung Quốc là đội tiền phong của giai cấp công nhân Trung Quốc!”
Phương Chước bám sát theo hỏi,“ Còn câu thứ ba thì sao? ”
Lưu Kiều Hồng im lặng, sau đó chú ấy nghe thấy một tiếng cười trầm thấp từ phía sau.
“Đủ rồi.” Lưu Kiều Hồng cũng cười, “Chú còn chưa hỏi cháu từ thứ ba trong tiếng Anh cấp bốn là gì.”
Phương Chước nhắc nhở: “Cháu vẫn là học sinh cấp ba.”
Lưu Kiều Hồng làm việc tại cấp cơ sở, đã quen với việc nhàn rỗi, lúc đi được nửa đường, chú ấy bắt đầu trò chuyện lan man với Phương Chước về kinh nghiệm và thành tích xóa đói giảm nghèo của mình trong những năm qua.
Chú ấy đưa ra ví dụ về một cô bé ở làng bên đã được nhận vào một trường đại học, tuy chỉ là một trường cao đẳng nhưng nó đã thay đổi số phận của cô ấy. Bởi vì trước khi cô vào đại học, mẹ cô đã giới thiệu cô với một đối tượng, bảo cô cùng với người đó lên thành phố làm thuê, rày đây mai đó.
“Làm công việc gì?” Lưu Kiều Hồng nói, “Những cô gái không học hành cuộc sống tương lai sẽ rất vất vả. Và xã hội càng phát triển thì càng có nhiều người coi thường. Nếu có thể kiên trì thì em đừng từ bỏ cơ hội.”
Chú ấy nói rồi quay qua liếc nhìn Phương Chước, đôi mắt cười dịu dàng và sáng ngời, tỏa sáng khác hẳn mọi khi. Khiến Phương Chước tin rằng chú ấy chân thành cống hiến cho sự nghiệp xóa đói giảm nghèo ở các thị trấn, sử dụng tuổi trẻ và ước mơ của mình như một lợi thế, lao vào dòng thời gian không thể quay lại, cho nhiều người ở phía dưới cơ hội làm lại từ đầu hơn.
Chú nói: “Cháu rất xuất sắc. Có ý nguyện thi vào đại học A của bọn chú không? Phương thức học hành ở trường chú rất tốt.”
Phương Chước cũng cảm thấy rất tốt. Cô cảm thấy rằng nếu có thể đào tạo ra một người như Lưu Kiều Hồng, trường học đó chắc chắn rất tốt.
… Ngoại trừ điểm quá cao.
Nhìn mái tóc hơi dài của Lưu Kiều Hồng, trong giọng nói không khỏi lộ ra vẻ xúc động: “Chú Lưu, phía sau đầu chú có mấy sợi tóc đã bạc trắng rồi.”
Lưu Kiều Hồng hơi sững sờ, sau đó lớn tiếng nói: “Lớn tuổi quá rồi đó mà, có thể không có tóc bạc được sao? Tới tuổi của chú, cháu chắc chắn cũng sẽ có!”
Thực ra chú ấy chỉ mới ngoài ba mươi tuổi. Chỉ trong những năm gần đây, trọng tâm phát triển của đất nước là xóa đói giảm nghèo, chủ đề xóa đói giảm nghèo có thể nói là chủ đề khó nhất ở vùng nông thôn, thực sự tiêu tốn quá nhiều sức lực.
Nhà của Lưu Kiều Hồng ở một thị trấn không xa, nơi đó tương đối nhộn nhịp, còn có một cái chợ.
Khi đi ngang qua một tiệm cắt tóc, phong cách trang trí vẫn còn lưu lại của thời những năm hai nghìn khiến Phương Chước nghĩ đến chuyện nghiêm chỉnh, cô dừng bước chân và nói: “Phải rồi chú Lưu, cháu mua cho chú một chai dầu gội đầu.”
Lưu Kiều Hồng bối rối cầm lấy, nhìn thấy logo Bá vương (*)quen thuộc, mỉm cười và đẩy cô ấy và nói: “Ý cháu là gì?”
(*) Logo
Sau đó lại nói, “Đừng có tùy tiện lãng phí tiền của cháu! Cháu làm gì có tiền chứ.”
“Chỉ là một chai dầu gội đầu, lẽ nào cháu còn phải đi cướp mới có?” Phương Chước nói, “Chờ khi cháu có tiền, cháu sẽ đổi xe mới cho chú.”
Lưu Kiều Hồng vỗ vỗ yên xe đạp, giả bộ nghiêm túc: “Không cho phép cháu nói lời khó nghe với nó, đây là bạn nối khố của chú.”
Chú ấy cân nhắc một hồi, nhưng rồi vẫn cầm lấy đồ bỏ vào giỏ xe bằng lưới nhỏ phía trước. Nhân tiện, chú xoa xoa mái tóc của mình, xác nhận rằng nó vẫn còn dày.
Gen đã cứu chú khỏi cuộc khủng hoảng Địa Trung Hải. (*)
(*) Một cách nói khác của nguy cơ hói đầu.
Lưu Kiều Hồng thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại trước đây khi hoạt động trong tổ chức đã bị bạn trên mạng cười cợt, chú ấy mơ hồ hỏi: “Cháu nghĩ chú nên nhuộm tóc hay uốn tóc thì sẽ trông trẻ hơn?”
Phương Chước nói, “Được đó nha, để mấy cô gái trẻ cảm nhận được vẻ đẹp trai của chú.”
“Chú thì có gì mà đẹp với không đẹp.” Lưu Kiều Hồng lẩm bẩm vài câu, sau đó liếc nhìn tấm kính trước mặt, nghiêng đầu lén nhìn mặt mình.
Sau đó, chú ấy phát hiện Phương Chước cũng đang nhìn mình, sắc mặt hơi đỏ lên, nói với vẻ hùng hổ: “Gì chứ? Chú đang xem TV bên trong!”
Phương Chước nín cười, đảo mắt nói: “Cháu biết. Cháu cũng đang xem.”
Chương trình TV trong cửa hàng không có nhiều người xem, trên đó đang phát tin tức.
Nhắc tới trong hội nghị năm nay, người ta đã đề cập đến vấn đề “Xây dựng một xã hội vừa phải thịnh vượng toàn diện và đạt được mục tiêu trăm năm đầu tiên”, năm 2020 là giai đoạn quyết định.
Hai người im lặng xem, nhất thời yên ắng không một tiếng động.
Sau lưng là thế giới ồn ào, còn trước mặt là một tiệm cắt tóc nhỏ.
Một dòng người vô tận lướt qua họ, tất cả đều là những cái bóng hư ảo không liên quan gì đến họ. Đủ các âm thanh rao bán, khiến bọn họ sinh ra một loại ảo giác, dường như cuộc sống không có gì khác ngoài củi, gạo, dầu và muối, ngày qua ngày buồn tẻ.
Nhưng họ biết rằng khi đi ra ngoài là một đất nước phồn thịnh an lành, đang vực dậy phát triển. Tinh thần kiêu ngạo từ trong xương cốt đang đứng thẳng dậy, đạp trên mồ hôi máu của vô số tổ tiên, không ngừng lao thẳng lên trên.
“Đúng là phát triển quá nhanh.” Lưu Kiều Hồng xúc động nói, “Đôi khi chú sợ rằng mình sẽ không thể bắt kịp.”
Phương Chước nói: “Đều là những người xây dựng ước mơ, tại sao chú lại sợ không có thể bắt kịp? “
Lưu Kiều Hồng mỉm cười, quay người lại, đưa tay lên vuốt ve gáy cô, nhẹ nhàng nói: “Cô bé ngoan.”
Lưu Kiều Hồng đánh dấu thời gian lên tất cả các quả trứng, tránh việc để quá lâu sẽ bị hỏng.
Phương Chước chỉ lấy sáu quả trứng bỏ vào trong túi, nói rằng hiện tại trong nhà ở thành phố A không có tủ lạnh, số còn lại cứ để lại cho chú, phiền chú chăm sóc linh vật gà của chú nhiều hơn chút.
Lưu Kiều Hồng ra dấu chú ấy đã biết, mỉm cười tiễn cô đi.
Khi trở lại thành phố A, Nghiêm Liệt cũng quay lại.
Anh không chỉ gọi xe đến mang chăn đệm mà còn mang chăn ga gối đệm sạch sẽ, dọc đường di chuyển một vài bộ bàn ghế không dùng đến.
Căn nhà này cuối cùng cũng miễn cưỡng coi như có một chỗ để ngồi.
Diệp Vân Trình cùng họ ăn cơm tối, và còn đóng gói hai nắm cơm cho bữa khuya, giục họ trở lại trường học sớm.
Mỗi kỳ nghỉ của học sinh cuối cấp ba đều rất quý báu, phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi thật tốt, nếu không thì có thể nằm trên giường học một chút cũng được.
Phương Chước thực sự mệt mỏi, suýt nữa ngủ gật trên đường trở về trường trên xe buýt, mơ mơ màng màng sắp sửa tựa vào người Nghiêm Liệt ngủ, cũng may là loa phát thanh vang lên âm thanh báo điểm dừng tiếp theo gần trung học A.
Sau khi xuống xe, cơn buồn ngủ vẫn chưa biến mất, trạng thái vẫn mông lung.
Những ngày của tháng Giêng trở nên rất ngắn. Mới bảy giờ, bầu trời đã đổ màu xám xịt.
Phương Chước ngáp dài, đi trên con đường chính được chiếu sáng bởi ánh đèn lờ mờ.
Cô muốn nhanh chóng trở về ký túc xá, nhưng tốc độ của Nghiêm Liệt rất chậm, Phương Chước mỗi lần đi bộ một lát sẽ dừng lại đợi anh, sau vài lần thì dứt khoát đi chậm giống như anh.
Sân trường vắng lặng, sải bước chân giẫm lên bóng mờ đang giao nhau, ngửa mặt đón lấy làn gió mát và trạng thái tĩnh lặng của tâm trí, ngược lại làm cho cô tỉnh táo một chút.
Nghiêm Liệt đi theo sau cô, bóng đen kéo dài theo chân cô. Phương Chước không cần nhìn lại, chỉ cần nghiêng đầu là đã có thể biết được anh đang làm gì.
Nghiêm Liệt nào đó cúi đầu, hiện tại đang chơi với điện thoại di động của mình.
Đèn flash sáng lên một cách không che giấu trong đêm, trong khoảnh khắc chiếu sáng được thế giới mà Phương Chước có thể nhìn thấy.
Cô quay lại, và khi cô đối mặt với anh, ánh sáng đi kèm với máy ảnh lại lóe lên.
Cô nheo mắt, nghĩ rằng bức ảnh này của mình hẳn là trông không đẹp. Có thể do cả gương mặt ngập tràn vẻ ngái ngủ hoặc hung dữ, miệng há ra một cách ngu ngốc, đồng tử ánh lên một cách kỳ lạ bởi ánh đèn flash.
Tuy nhiên, Nghiêm Liệt nhìn vào bức ảnh, sau đó chuyển mắt sang khuôn mặt của cô, trên gương mặt mang theo một nụ cười rất thuần khiết mà Phương Chước không thể hiểu được.
Anh cất điện thoại di động, đưa lưng về phía sau, khẽ nhảy lùi lại hai bước, nở một nụ cười nịnh nọt với Phương Chước, không cho cô xóa ảnh của mình.
Phương Chước thực sự cũng thấy không quan trọng, vì cô ấy không nghĩ Nghiêm Liệt sẽ lấy tấm ảnh xấu xí của cô ra cười nhạo, chỉ hỏi: “Cậu chụp gì vậy?”
Nghiêm Liệt nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới , chụp một tấm ảnh để làm kỷ niệm. ”
Phương Chước sững sờ.
Kỳ nghỉ của họ trải qua rất nhẹ nhàng, chỉ ăn cơm cùng nhau và không làm gì cả.
Không khí vui mừng của ngày lễ tết, những ngày kỉ niệm ý nghĩa, dường như đã xa vời với họ.
Phương Chước cẩn thận nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng không tìm được điều gì khiến Nghiêm Liệt cảm thấy vui vẻ, bèn hỏi: “Có phải đi theo tôi chán lắm không?”
“Ừm…?” Nghiêm Liệt bẻ ngón tay mấy lượt, “Hôm nay tôi dành một phần tư thời gian nghỉ ngơi, một phần tư thời gian dành cho học tập, một phần tư thời gian làm những việc lộn xộn, một phần tư thời gian với đồng chí Phương Chước.”
Anh mỉm cười tổng kết: “Rất tốt, hôm nay tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt vời. Tốt hơn nhiều so với tết năm ngoái.”
Phương Chước đôi khi nghĩ rằng anh thực sự là một người kỳ lạ, anh mang theo sự lạc quan và suy nghĩ kì lạ không thể nào giải thích được.
“Cậu có nhà ở thành phố A, tại sao lại muốn sống trong trường?” Phương Chước hỏi, “Trước đây có phải cậu không sống trong trường?”
Nghiêm Liệt không biết trả lời như thế nào, dường như ngôn ngữ của anh không đủ để mô tả chính xác ý tưởng của anh.
Anh nghĩ, nếu cuộc đời anh là một trục tọa độ phẳng, thì không gian có Phương Chước là nửa trục dương, và vùng không có Phương Chước là nửa trục âm.
Thoạt nhìn không có gì giống nhau, nhưng cùng giống nhau là cùng tiến về phía trước, một cái ngày càng xa số 0, cái kia thì càng ngày càng gần số 0.
Nếu X nhỏ hơn khoảng giá trị không, anh không hài lòng với đáp án của mình.
Vì vậy, anh muốn mở rộng theo hướng mà Phương Chước đang ở và trở thành một đường thẳng không có điểm cuối.
Phương Chước không nhận được câu trả lời, quay đầu lại thì thấy mình đã đến ký túc xá, mấp máy môi phải tạm biệt anh: “Vậy tôi về trước… chúc cậu nghỉ lễ vui vẻ.”
Nghiêm Liệt gật đầu.
Cô đeo ba lô, băng qua bóng cây hai bên rồi dọc theo con đường biến mất khỏi tầm mắt.
Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm ngọn đèn đường đưa cô đi thật lâu, cảm thấy thế giới yên lặng, anh lắc lư ngồi ở băng ghế cách đó không xa, lấy điện thoại di động ra, lật xem album ảnh.
Anh lướt ngón tay qua lại vài lần, chuyển bức ảnh vào một album đặc biệt, sau khi đặt tên, anh dần dần bị ánh sáng huỳnh quang trên màn hình cuốn hút.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân đã biến mất lại xuất hiện sau bóng cây, giống hệt như lúc ban nãy Phương Chước rời đi, dừng ở trước mặt anh. Khoảng cách chưa đầy một bước chân.
Mọi thứ đẹp đẽ như quay ngược thời gian.
Nghiêm Liệt ngẩng đầu lên, nhìn người có vẻ mặt mờ nhạt tới mức không chân thực.
Phương Chước đặt cặp sách xuống, ngồi xuống bên cạnh anh, nghiêm túc nói: “Tôi đã nghĩ một lúc, thời gian tôi học cũng không tới một phần tư, nếu không để ý thì cùng cậu hoàn thành nốt mục tiêu này.”
Nghiêm Liệt chớp chớp mắt.
“Ngày đầu năm mới bắt đầu với việc học, chắc sẽ không tệ lắm.” Phương Chước lấy bài thi tiếng Anh ra, lật ra chính giữa, hỏi: “Cậu có rảnh không?”
Nghiêm Liệt đang định đồng ý thì nghe Phương Chước nói: “Đưa cho tôi xem những bức ảnh trước đó.”
Nghiêm Liệt nói: “Cậu đừng xóa nó.”
“Không xóa.” Phương Chước nói, “Nhưng mà, đây không phải là ảnh của tôi sao?