Bạn đang đọc Vòng Xoáy Của Thời Gian (Thiên Sứ Bóng Đêm Phần 2) – Chương 1: Học sinh mới
Tuyết trắng xóa, rơi xuống, đầy lạnh lẽo.
Lông vũ, hai màu, đen và trắng, hòa tan trong khung cảnh ấy.
Đây là đâu?
Và “tôi” là ai?
[“ Kaori!!”]
Kaori… là ai? Đó đâu phải tên tôi? Nhưng tại sao… tôi lại có cảm giác… cái tên đó thật thân quen? Cả người đang lao tới tôi, anh ta là ai?
“ Yuri…”
Ai đang gọi tôi?
“ Takahashi Yuri?”
Người giáo viên phải kêu tới lần thứ ba Yuri mới tỉnh dậy. Cô ngồi thẳng lên, cơn đau cổ ập tới vì cô vừa nghiêng đầu qua một bên để ngủ. Yuri nhìn dáo dác xung quanh, rồi nhìn lên người vừa gọi mình.
“ Đi theo cô.” – Người giáo viên nhẹ nhàng bảo và bước đi. Yuri đứng lên, đi theo.
Dãy hành lang dài và vắng lặng. Tiếng giày của hai người nện xuống sàn gạch, dội vào tường khiến nó càng to hơn. Hôm nay, là ngày đi học đầu tiên của Yuri.
Ngôi trường rộng lớn Nazo nằm biệt lập trên một ngọn đồi. Trường dành cho những tiểu thư và thiếu gia quý tộc theo học nên số lượng học sinh chỉ có vỏn vẹn 522 người.
Nhưng hôm nay, con số ấy lại tăng lên một bậc.
Trên đường đi, người giáo viên không ngừng giới thiệu về lịch sử cũng như thành tích của ngôi trường này. Yuri không quan tâm, cô chỉ nhìn phía trước mà bước. Một chút cảm giác lạ lẫm đang bao vây lấy cô.
“ Em từ nước ngoài chuyển về sao?”- Thấy sự im lặng đang kéo dài, người giáo viên lên tiếng gợi chuyện.
Yuri vẫn im lặng, không hé môi một lời.
“ Em có người thân gì ở đây không?”
Người giáo viên cảm thấy cô học sinh này là một người khá khó tiếp xúc. Bà nhún vai bất lực, mặc kệ không khí ngột ngạt đang bao trùm giữa hai người.
Hai người đi tới dãy lớp học. Đang giờ giải lao nên có hơi ồn ào. Mà kiểu ồn ào ở trong ngôi trường này cũng thật khác. Học sinh đứng thành nhóm, trò chuyện. Không nói to quá mà cũng không nhỏ quá. Đúng là phong cách của người quyền quý.
“ Lớp học của em đây!”- Người giáo viên nói và bước thẳng vào trong. Yuri đứng nán lại ở bên ngoài, nhìn vào dòng chữ “ Lớp 11- A” được chạm trổ tinh xảo treo ở trên cửa lớp.
Tiếng xì xầm tò mò của mọi người bắt đầu vang lên. Tất cả đều dán mắt vào người học sinh mới xinh đẹp đó. Họ bắt đầu đặt ra những câu hỏi cho lẫn nhau.
“ Học sinh mới đấy à?”
“ Nhìn xinh ghê.”
“ Không biết là con gái của ông nào? Chắc là tai to mặt lớn lắm!”
“Ừ!”
“…”
Yuri để ý, nhưng cô phớt lờ tất cả. Cô nghĩ mình không nên để ý làm gì mấy lời lẽ của những kẻ tọc mạch tò mò.
Reeng…
Tiếng chuông vang lên, giờ giải lao đã kết thúc.
Những học sinh của lớp 11A đều ném cho Yuri những ánh nhìn đầy tò mò và xen lẫn ngạc nhiên khi họ đi đến cửa lớp. Yuri đứng nhìn vào trong, đôi mắt đầy lạnh lùng, không xen lẫn bất cứ cảm xúc nào.
“ Yuri, em vào trong đi nào.”- Đợi mọi người đã có mặt đông đủ, người giáo viên lúc nãy đi chung với Yuri- cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp- mời cô vào.
Yuri bước vào, từng bước, chậm rãi. Ánh mắt của cô vẫn mang vẻ lạnh lùng vốn có. Cô dừng lại, quay người, nhìn xuống lớp.
“ Đây là Yuri. Bạn ấy là con lai Pháp- Nhật. Các em hãy làm quen và hòa nhập với bạn ấy nhé!”
Ai ai cũng sững sờ trước vẻ đẹp của Yuri. Mái tóc nâu nhạt dài và mượt, nước da trắng, sáng ngời. Đôi môi mọng nước nhỏ nhắn và mỏng manh như hoa anh đào. Và đặc biệt, cô có một đôi mắt màu xanh ô liu lạnh lùng và đẹp tuyệt vời. Đôi mắt như muốn hút hồn người đối diện khi người đó nhìn vào nó.
“ Được rồi, chúng ta bắt đầu học thôi nào.”
Suốt cả giờ học, dường như mọi cử động dù là nhỏ nhặt của Yuri đều được mọi người chú ý. Cô mặc kệ những ánh nhìn soi mói đó. Cô tập trung nghe giảng, đôi mắt lạnh lùng chăm chú nhìn lên bảng, không liếc nhìn bất cứ ai.
Yuri là con của một doanh nhân người Pháp và một phụ nữ người Nhật. Gia đình giàu có, Yuri may mắn có được một cuộc sống quyền quý từ khi sinh ra. Nhưng cha mẹ cô luôn luôn bận bịu với công việc thường ngày. Vì thế, từ nhỏ, Yuri không bao giờ nói chuyện hay cười với bất cứ ai. Vì tính cách lạnh lùng ấy của cô nên ai cũng tưởng cô bị… câm, kể cả những người hầu trong nhà.
“ Tại sao cô ta không nói gì hết vậy?”- Giờ nghỉ trưa, mọi người tập trung nhìn vào lớp có học sinh mới. Yuri ngồi chống cằm, mắt dán vào cuốn sách. Mọi người ai cũng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí là khó chịu vì thái độ không mấy thân thiện của cô.
“ Này cậu.”- Một cô nữ sinh đánh bạo đi tới và bắt chuyện với Yuri. Cô ngước lên với vẻ bình tĩnh đến vô cảm, nhìn cô ta.
“ Tại sao chúng tớ bắt chuyện mà cậu không nói gì hết vậy?”- Cô ta hỏi bằng giọng khó chịu.
Yuri ngồi im mấy giây. Rồi cô mở cặp, lấy ra một cây viết và một cuốn sổ, ghi chép gì đó.
Tất cả đều cảm thấy kỳ lạ với hành động của cô.
“ Đơn giản vì tôi không thích nói.”- Yuri giơ cuốn sổ lên cho họ đọc. Mọi người nhìn nhau, rồi nhìn cô, nhăn mặt một cách đầy khó hiểu.
Yuri cất cuốn sổ và ngồi điềm nhiên đọc sách tiếp tục.
Tất cả đành giải tán, ai cũng cảm thấy khó chịu khi Yuri không nói chuyện với họ, đến một câu xin chào mà cô còn không nói được. Họ bắt đầu có ác cảm với cô, xem cô như một người khó gần và bất lịch sự.
Yuri mặc kệ, cô không quan tâm. Cô nghĩ ở một mình còn thoải mái hơn là có một đám người nhiều chuyện bu xung quanh mình.
Mắt Yuri mờ dần, cô gục xuống cuốn sách. Có thể là do sau chuyến bay dài đầy mệt mỏi, cô không thể nghỉ ngươi đầy đủ. Yuri nằm xuống cuốn sách, mắt nhắm lại, nghỉ ngơi…
___________________________________________________________________________________
Tuyết… lại rơi…
Đây là… lông vũ… Tại sao lại rơi trên tay tôi?
Máu, hòa lẫn trong tuyết trắng, màu đỏ bi thương.
Tay tôi… tại sao lại có máu? Tôi bị thương? Không phải!
Vậy… đây là máu của ai?
[Kaori!!]
Lại là cái tên đó. Kaori, rốt cuộc là ai? Tại sao tôi lại có một cảm giác thật thân quen với cái tên đó?
[Kiba, đừng bỏ em! Em xin anh!]
Ai? Ai đang khóc vậy?Tại sao lại giống giọng nói của tôi đến thế?
Kiba… là ai?
*Phập*
Một con dao? Một con dao đang đâm vào tim tôi? Không! Tôi không muốn chết! Không!!!
Yuri giật mình, cô ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhại. Lại là giấc mơ kì lạ đó.
“ Giấc mơ đó… tại sao cứ bám lấy mình?”- Yuri vuốt ngực, điều hòa lại nhịp thở.
Trong khi đó, tại cửa lớp, một chàng trai tóc hung đỏ đang chăm chú nhìn cô với con mắt kì lạ.
Anh ta bước vào, tới gần Yuri hơn. Thấy người đến, Yuri quay sang nhìn, cô lập tức trở về vẻ lạnh lùng và bình tĩnh.
“ Cậu là học sinh mới?”- Anh ta hỏi cô. Đương nhiên câu trả lời chính là sự im lặng.
“ Yuri?”
Yuri có đôi chút ngạc nhiên khi người lạ lại có thể biết tên cô.
Cô khẽ gật đầu.
“ Cậu là ai?”- Yuri lấy quyên sổ ra và viết vào đó, đưa cho anh ta xem.
“ Tớ? Tớ là Shinobu, học lớp kế bên.”
Yuri nhìn Shinobu. Anh toát lên một vẻ thật ấm áp và… đầy thân thuộc.
Có phải… đây là… người trong mơ?