Vòng Xoáy Chết

Chương 34


Đọc truyện Vòng Xoáy Chết – Chương 34

Việc tìm ra lại dễ dàng đến bất ngờ. Giả sử đồ đạc của Ryuji, cả cuốn băng được chở về nhà cha mẹ anh ta trong vòng hai hoặc ba ngày sau khi anh ta chết, Mai chỉ có thể lấy nó ở đó. Vì vậy, Ando gọi điện đến nhà Ryuji. Khi biết Ando là bạn cũ thời đại học của con trai mình, mẹ Ryuji bỗng nhiên trở nên thân thiện. Ando hỏi xem có một cô gái tên Mai Takado đến thăm bà không.”Có,” bà đáp. Bà còn biết rõ ngày bằng cách nhìn vào hoá đơn trong sổ ghi chép tài chính gia đình của mình. Bà đã mua một chiếc bánh bơ giòn cho Mai. Ngày 1 tháng Mười một, năm 1990. Ando ghi lại ngày. “Với lại, cho cháu hỏi tại sao Mai lại đến thăm bác?” Mẹ Ryuji giải thích rằng Mai đang giúp Ryuji trong một công trình mà anh ta viết đăng từng phần, bằng cách chép lại những bản thảo sạch ỗi phần, nhưng một trang của bài viết bị mất. “Vì thế cô ấy đến nhà bác để tìm trang bị mất ấy, có phải không ạ?”Ando ghi lại tên và nhà xuất bản của tờ tạp chí đăng loạt bài đó. Rồi anh gác máy. Anh không muốn bị hỏi thăm về tình hình của Mai. Nếu anh ẹ Ryuji biết là Mai đã chết, chắc chắn anh sẽ phải đối mặt với hàng tá câu hỏi mà anh hoàn toàn không có câu câu trả lời làm bà hài lòng. Ando ngồi đó, tay giữ ống nghe rất lâu sau khi đã ngắt cuộc gọi. Ngày mùng 1 tháng Mười một, Mai đến nhà bố mẹ Ryuji. Trong khi tìm trang bản thảo bị mất, cô ấy tìm thấy cuốn băng. Cô ấy mang nó về nhà. Có lẽ đã xem nó đúng vào hôm ấy. Anh bắt đầu đưa ra một giả thiết dựa trên điểm khởi đầu là ngày 1 tháng Mười một. Virus cần một tuần để gây tác dụng đầy đủ. Vậy điều gì sẽ xảy ra với cô vào ngày 8 tháng Mười một. Ngày Ando hẹn gặp cô là mùng chín. Anh đã gọi điện cho cô nhiều lần vào hôm ấy, nhưng không ai nhấc máy. Điều đó hợp lý. Hoặc là cô vẫn ở trong phòng nhưng không thể nhấc máy, hoặc là cô đã ở trong cái khoang thông gió kia rồi. Anh bắt đầu tính ngược thời gian. Khám nghiệm phát y có thể cho biết cô sống bao lâu trong khoang thông gió, và cô đã chết bao lâu khi xác được phát hiện. Theo các bằng chứng, cô đã chết vào khoảng ngày 20 tháng Mười một, và đã rơi vào khoảng thông gió mười ngày trước đấy. Quả là trùng khớp hoàn hảo với những tính toán này khi khẳng định virus đã biến đổi trong ngưòi cô vào ngày mùng tám hoặc mùng chín, dẫn đến việc cô bị rơi xuống khoang thông gió. Điều tiếp theo Ando làm là đến khu lưu trữ tạp chí của thư viện để tìm tờ tạp chí đăng các bài viết của Ryuji. Anh dã tìm thấy nó. Trong số ra ngày 20 tháng Mười một, anh tìm thấy phần cuối công trình của Ryuji, Cấu trúc của tri thức. Nó mách bảo Ando cái gì đó. Mai dã chép lại bài viết của Ryuji và đưa nó đến cho người biên tập. Có nghĩa trong khoảng thời gian từ khi xem cuốn băng đến khi chết, chắc chắn cô đã tiếp xúc với ít nhất là một người. Anh gọi điện đến phòng biên tập của tờ nguyệt san đã đăng bài viết và xin một cuộc hẹn với người biên tập đã phụ trách công trình của Ryuji. Ando quyết định mình cần đến tận toà báo, có điều gì đó khiến anh muốn gặp trực tiếp người này, thay vì chỉ nói chuyện với anh ta qua điện thoại. Anh bắt tàu đén Suidobashi. Từ đó anh đi bộ chừng năm phút, tìm địa chỉ cần đến, cuối cùng cũng thấy toà nhà mười một tầng nơi đặt văn phòng Shotoku, nhà xuất bản của Ryuji. Tại bàn lễ tân, anh xin gặp Kimura, biên tập viên của nguyệt san Currents. Trong khi đợi, anh nhìn lơ đễnh dọc hành lang, Ando mừng vì biên tập đã đồng ý tiếp một người hoàn toàn xa lạ. Qua điện thoại, giọng nói anh ta nghe như cuả một thanh niên ngoài hai mươi, nhưng hiểu biết. Trong đầu anh mường tượng ra một thanh niên đẹp trai, đeo kính. Trái lại, anh nhìn thấy một gã béo phệ, mặc quần ca rô có dây đeo, cái đầu hói bóng thấy mồ hôi cho đù đang vào mùa lạnh. Anhh ta hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Ando về hình ảnh người biên tập viên của một nhà xuất bản lớn, đặc biệt là người làm việc ột tạp chí đăng tải những diễn biến mới nhất của tư tưởng đương thời. “Xin lỗi để anh phải đợi.” Người đàn ông cười tươi và trao danh thiếp cho Ando. Satoshi Kimura, Tổng biên tập. Anh ta trông già hơn so với khi nghe giọng. Có lẽ đã gần bốn mươi. Ando trao danh thiếp của mình và nói, “Cảm ơn anh dã đồng ý gặp. Tôi có thể mời anh đi uống cà phê ở đâu đó được không?” Ý anh là ra khỏi toà nhà. “Quanh đây không có quán cà phê nào tử tế cả. Nhưng chúng tôi có một quầy bar, nếu anh không phiền.” “Cũng được.” Ando quyết định theo ý của Kimura, và cả hai cùng vào thang máy. Quầy bar ở tầng thượng của toà nhà, có thể nhìn xuống khu vườn ở khoảng sân bên dưới. Ở đây được trang bị khá đầy đủ, khi ngồi xuống ghế sofa, Ando nhìn xung quanh và bắt gặp những khuôn mặt anh biết là người của các báo và tạp chí. Dường như quầy bar này là nơi các biên tập viên ưa chọn để gặp gỡ các tác giả. Nhiều người đến đây với bản thảo trong tay. “Chúng ta vừa mất đi một người tốt.” Nghe những lời này, suy nghĩ đang vẩn vơ của Ando quay trở lại với chủ đề chính, anh nhìn vào khuôn mặt bóng nhẫy của Kimura ngay bên kia bàn. “Tôi và Ryuji Takayama là bạn cùng lớp hồi còn ở trường y,” Ando nói, chờ đợi một phản ứng. Anh không còn đếm được mình dã nói câu này với bao nhiêu người. “Thật vậy sao? Vậy là anh biết giáo sư Takayama.” Kimura nhìn vào danh thiếp trong tay rồi gật gù, như thể xác nhận lại một điều gì. Danh thiếp có tên trường đại học nơi Ando làm việc. Có lẽ anh ta nhớ ra rằng Ryuji đã học ở khoa Y của chính trường đại học này. “Hơn nữa, tôi là người đã mổ xác cho anh ta.” Mắt Kimura trợn tròn. Anh há miệng và phát ra tiếng kêu nhỏ kỳ lạ. “À, giờ, thế…” Kimura yên lặng, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang cầm tách cà phê của Ando. Dường như anh ta quan tâm đến những ngón tay đã mổ xẻ Ryuji. “Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để nói về anh ta,” Ando nói, đặt tách cà phê xuống và đưa hai tay lên bàn. “Vậy anh đến vì việc gì?” “Tôi muốn hỏi anh một chút về một sinh viên của anh ấy. Mai Takano.” Khi nghe đến tên cô, vẻ mặt Kimura dịu xuống, anh ta rướn người ra trước. “Hỏi gì về cô ấy?” Anh ta chưa biết, Ando linh cảm. Nhưng sớm muộn anh ta cũng biết thôi. “Anh có biết là Mai đã chết không?” Kimura lại kêu lên, thậm chí nghe còn kỳ dị hơn ban nãy, anh ta gần như nhảy ra khỏi chiếc ghế đang ngôi. Cách anh ta biểu lộ những cảm xúc đầy kịch tính đến gần như khôi hài; anh ta đúng là Người Muôn Mặt. Đáng lẽ anh ta nên đến thử vai ột bộ phim si , Ando nghĩ. “Anh đang đùa đấy à!” Kimura kêu lên. “Mai không thể chết được?” “Cô ấy ngã xuống dưới một cái khoang thông gió trên sân thượng hồi tháng Mười một vừa rồi và chết trong đó.” “Tôi đoán điều đó giải thích tại sao tôi không liên lạc được với cô ấy.” Ando cảm thấy có chút gần gũi với người đàn ông này, người từng rơi vào cảnh ngộ như anh. Anh không biết Kimura đã có vợ hay chưa, nhưng anh sẵn sàng đánh cược rằng gã này ít nhất cũng có chút rung động trước Mai. “Anh có nhớ lần cuối gặp cô ấy lúc nào không?” Ando hỏi ngay, không muốn người đàn ông có thời gian để đắm chìm trong cảm xúc. Chúng tôi chỉ vừa mới sửa bản in cho ấn phẩm Năm Mới, lúc đó vào khoảng đầu tháng Mười một.” “Anh có nhớ được chính xác ngày không?” Kimura lấy cuốn lịch hẹn năm ngoái ra và lật giở. “Ngày hai tháng Mười một.” Mùng 2 tháng Mười một. Ngay sau hôm Mai đến nhà bố mẹ Ryuji và mang theo cuốn băng về nhà cô. Hẳn là lúc đó cô đã xem cuốn băng rồi.”Anh có thể cho tôi biết nơi anh gặp cô ấy khống?” “Cô ấy gọi cho tôi nói rằng đã chép xong bài báo. Tôi đến đó ngay để nhận bản thảo.” “Đến đâu? Căn hộ của cô ấy ư?” “Không, chúng tôi gặp nhau tại một quán cà phê trước nhà ga chỗ cô ấy. Như mọi lần.” Kimura dường như muốn nhấn mạnh rằng anh ta chưa bao giờ đặt chân vào căn hộ của cô, dù biết rằng cô sống một mình. “Khi gặp, anh có thấy cô ấy dường như có gì khác lạ không?” Kimura tỏ vẻ bối rối. Anh ta không biết ý của Ando là sao khi đặt câu hỏi đó. “Ý anh là sao?” “À, thật không may là vẫn còn một vài nghi vấn xung quanh nguyên nhân cái chết của cô ấy?” “Nghi vấn?” Kimura khoanh tay lại suy nghĩ một lúc. Ý nghĩ cho rằng điều mình nói có thể ảnh hưởng đến kết quả mổ pháp y của Mai đột nhiên làm anh ta thận trọng. “Bất cứ thông tin nào cũng có ích. Anh có nhận thấy điều gì không?” “À, hôm đó, cô ấy dường như hơi khác so với chính bản thân cô ấy.” “Anh nói cụ thể hơn được không?” “Cô ấy có vẻ tái nhợt. Cô ấy dùng một chiếc khăn che miệng, như thể đang chống lại cơn buồn nôn.” Từ buồn nôn khiến Ando chú ý. Anh vẫn nhớ đống màu nâu dường như là chất nôn mà anh đã nhìn thấy trên sàn phòng tắm nhà Mai. “Anh có hỏi cô ấy về cơn buồn nôn không?” “Không. Ý tôi là, ngay lúc đó cô ấy bảo tôi là không được khoẻ vì phải thức đêm viết lại bản thảo của giáo sư Takayama.” “Tôi hiều. Vậy cô ấy nói đó là do thiếu ngủ.” “Đúng.” “Cô ấy còn nói với anh điều gì khác không?” “Lúc đó tôi cũng vội, anh biết đấy. Tôi cám ơn cô ấy về bản thảo, chúng tôi trao đổi một chút về cuốn sách sắp phát hành, rồi tôi từ biệt.” “Sách. Ý anh là sách của Ryuji.” “Đúng thế. Ngay từ đầu chúng tôi đăng loạt bài với ý định sau đó sẽ xuất bản một cuốn sách.” “Cuốn sách đó bao giờ phát hành?” “Dự kiến sẽ xuất hiện ở các nhà sách vào tháng sau.” “Tôi hy vọng nó đạt doanh thu tốt.” “Đó là một tài liệu khá khó đọc, và chúng tôi không đặt nhiều hy vọng. Tuy nhiên, phải nói rằng cuốn sách thực sự tốt. Xuất sắc.” Sau đó, cuộc nói chuyện chuyển hướng sang những hồi tưởng về Ryuji, và Ando thấy khó mà quay lại chủ đề chính. Ngay khi anh đưa được Mai vào cuộc trò chuyện để họ có thể nói về mối quan hệ giữa cô và Ryuji, thì thời gian Kimura hứa dành cho anh đã hết. Ando thực sự chưa thu được thông tin nào giá trị cả, nhưng anh quyết định tốt hơn hết là không nên nán lại lâu hơn thời gian mà tay biên tập dự định tiếp anh. Chắc chắn anh cần gặp người đàn ông này thêm, và anh muốn để lại một ấn tượng tốt. Do đó anh cảm ơn Kimura và chuẩn bị về. Khi Ando đứng dậy, bỗng dưng anh nhận thấy ba người đang đi vào quầy bar. Hai đàn ông và một phụ nữ, Ando đã nhìn thấy ba người họ trước đây rồi. Người phụ nữ là nhà văn viết tự truyện, cô ta đã nhảy lên hàng best-seller khi có một cuốn sách được chuyển thể thành phim. Ando đã nhiều lần thấy cô ta trên truyền hình và trong các tuần san. Trong số hai người đàn ông, một người là đạo diễn đã chuyển thể tác phẩm của nữ nhà văn kia thành phim. Nhưng người thực sự làm Ando ngạc nhiên là người đàn ông tầm bốn mươi, đi cùng với tay đạo diễn. Anh sắp nhớ ra tên của anh ta. Anh vắt óc. Người này phải là một nhà văn hoặc gì đấy. Khi họ đi qua, Kimura nói với người đàn ông. “Này, Asakawa. Tôi rất vui khi nghe mọi việc tiến triển.” Asakawa. Đó là Junichiro Asakawa, anh cả của Kazuyuki. Ando đã đến nhà anh ta ở Kanda vào tháng Mười một để lấy chiếc đĩa mềm Ring. Lúc ấy, Ando quá vui mừng vì có được chiếc đĩa mềm nên anh đã không nói thêm gì ngoài lời tạm biệt chiếu lệ. Nhưng sau đó anh trả lại chiếc đĩa, và gửi kèm theo một bức thư cảm ơn rất lịch thiệp. Anh cũng nhớ trên danh thiếp Junichiro đưa cho có tên của nhà xuất bản này. Không biết do tình cờ hay là nhờ mối quen biết mà cuốn sách của Ryuji lại được công ty của anh trai người bạn thân xuất bản. Nhận ra Ando, Junichiro dường như hơi ngần ngại vì bất ngờ. “Rất vui được gặp lại anh…” Ando cúi chào, định sẽ cảm ơn lần nữa vì sự giúp đỡ của anh ta và cũng để nói một lời chúc năm mới phù hợp. Nhưng Junichiro quay mặt đi, và nói ngay trước khi Ando có thể nói tiếp. “Xin lỗi.” Nói xong câu đó, anh ta né sang bên để tránh Ando, dẫn nữ nhà văn và tay đạo diễn đến một bàn trống. Ando có thể nói anh đã bị phủi mặt.Một lần nữa anh liếc nhìn Junichiro, giờ đã ngồi xuống bàn, nhưng anh ta đang mải nói chuyện với tay đạo diễn và không nhìn về phía anh. Rõ ràng anh ta phớt lờ Ando. Anh lục trong trí nhớ để tìm ra một lời giải thích cho cách ứng xử khiếm nhã của Junichiro. Ando nghĩ anh biết khá rõ người đàn ông đó khi họ tiếp xúc với nhau lần trước. Anh không thể nhớ đã làm điều gì để nhận được sự đối xử như vậy. Anh không hiểu nổi. Ando lắc đầu vì thái độ lạ thường của anh ta, rồi theo chân Kimura ra khỏi quầy bar.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.