Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 53: Tình Địch Không Thể Tin – Thượng
Sở Diên đến nơi kia đã lâu, hiện tại trở lại cũng không biết làm sao cho thuận tiện.
Ở đây không quen lắm, mọi chuyện đều không đến phiên y sắp xếp, liếc mắt nhìn quanh lại không có lấy một hạt bụi nào hết.
Không biết có phải hắn đã đến đây hay không, nhưng cảm giác hiện tại nơi này không giống đã từng không chủ tận một năm.
Luôn mang đến hơi ấm, không có lãnh lẽo như những gì mà y đã từng nghĩ!
Tất cả giống như lúc đầu y ở đây, không phải là một khung cảnh giác, vẫn y như những gì mà y đã từng chứng kiến.
…!
Buổi sáng không khí đặt biệt mát mẻ, chỉ là khác với lãnh cung là một không khí u ám, không hoa, không cỏ, chẳng có một vật gì sót lại tại nơi đó!
Chỉ đơn điệu một màu sắc u tối, ảm đạm mà thôi, nghĩ vậy lòng trở nên nặng buồn.
Sở Diên đi đến một chiếc bàn tròn nằm ở đối diện gốc cây phượng vĩ, vì đây là mùa xuân nên vẫn chưa có hoa.
Gốc cây lớn trỗi lên, lộ rõ bộ dạng già dặn của nó, tán cây cũng trồi ra, đâm xen không ít, che hết ánh nắng của mùa xuân.
Bên cạnh là cây hoa đào đang đơm bông, từng cách hoa xinh đẹp nở rộ, lại trái ngược với cây phượng vĩ này.
Cái ánh nắng của buổi sáng dịu nhẹ lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ của Sở Diên, càng tôn lên nét sắc sảo, tinh tế của y.
Sở Diên nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng mở ra nhìn ngắm cảnh vật một lần nữa y muốn xem đây có phải là một giấc mơ dài đằng đẵng hay không?
Cuối cùng vẫn không thể tin được rằng hắn và y đã thật sự được gần nhau.
Đến cùng mong đợi của y cũng không phải là uổng phí, tháng ngày cô quạnh đó thật sự biến mất rồi, chỉ còn vương đọng một cảm giác ấm áp nhè nhẹ.
Nhiều lúc thầm nghĩ ước gì có thể được ở bên hắn, được mang một tiểu hài tử ở trong bụng, nhưng phát hiện đây có lẽ là viển vông chăng?
Y là một nam nhân, là sự thật chẳng thể thay đổi, và cũng là một niềm hối tiếc duy nhất của y.
Ước gì có thể, nếu được một lần mang một sinh mệnh bé nhỏ ở đây!
…!
Sở Diên ngồi ở đây một lát thì nghe thấy có tiếng bước chân ngày càng gần, có thể là Lý Thiên Thành chăng?
Sở Diên vui vẻ gọi lớn.
“Hoàng thượng…” Câu nói vừa thốt ra một nửa thì dừng lại, y còn chưa kịp nói hết tròn nghĩa thì đã nhìn thấy một người xa lạ.
Sở Diên nhìn nữ nhân trước mặt, im lặng không hé răng, quả thật không ngờ đến, ngay lúc y đang vui vẻ đón chờ, lại nhận thấy bão dông.
“Thì ra không phải…” Sở Diên lắc đầu buồn bã, vậy mà tưởng hắn kia chứ, thật sự không ngờ được.
Tô Ngọc Hoa nhìn nam nhân trước mặt, vốn tưởng người mà vạn lần rơi vào hiểm nguy nhưng không chết ấy ghê gớm thế nào?
Hóa ra cũng chỉ là một nam nhân dung mạo tầm thường, chẳng có gì giống với lời đồn đại.
Nhìn nam nhân thân thể mỏng manh tựa cành liễu vậy, thân thể gầy gò chẳng có lấy một điểm mạnh.
Lúc lên giường cùng hoàng thượng là bộ dạng gì đây?
Tưởng chừng chỉ mới đến hiệp đầu tiên, đã ngã lăn xuống đất!
Sủng ai chẳng sủng lại sủng phải một nam nhân yêu ớt, chẳng khác nào xem nữ nhân trong cung tầm thường đến mức không bằng một nam nhân tầm thường?
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng ngờ đâu một kẻ bị thất sủng bị áp giải vào lãnh cung, một ngày mưa to, gió lớn lại thình lình được mang trở về!
Không ngờ ngày này lại xảy ra, nhưng suy cho cùng, sự xuất hiện của y cũng đã khiến hoàng hậu cũng phải lùi bước mà tự mình oán hận.
Tuy vậy Tô Ngọc Hoa cũng không cho phép bản thân thua cuộc, nàng mong rằng, có thể sớm ngày leo lên được chức vị hoàng hậu của vạn dân đó!
Tuyệt đối không thể thua cuộc, càng không được kém cỏi hơn!
Càng nhìn Tô Ngọc Hoa càng khó chịu hơn, người này chẳng có điểm nào thu hút, ngũ quan chẳng có phần nào đẹp, tai, mắt, mũi, miệng chẳng có vị trí nào so được với mỹ nhân vạn năm kia.
Không xinh đẹp như nàng Toạ Nữ, không yêu kiều như nàng Tôn Trinh, cũng không tuyệt sắc bằng Hàm Yên, cũng chẳng khuynh thành bằng Giang Thiếu Cung!
…!
Tô Ngọc Hoa cười cười nhìn Sở Diên, thuận tiện chào hỏi: “Thần thiếp vừa hay ngang qua nơi này, nhớ đến Sở phi vừa mới trở về, nhân tiện muốn thăm huynh một chút!”
Tô Ngọc Hoa khiêm nhường nói, ánh mắt cũng thế hiện sự chu đáo, cẩn trọng.
Nghe vậy Sở Diên cũng lập tức đáp lời, y nói: “Nào dám nhận! Sở Diên thân phận không cao quý bằng Tô phi, không thể để người hành lễ!”
Nghe nói như vậy sắc mặt của Tô Ngọc Hoa càng tối đi không ít, nếu không phải chính sự xuất hiện của y phá vỡ mọi thứ, thì vị trí hiện tại mới là của nàng!
“Trong cung này vô cùng rộng lớn, ai ai cũng nói Sở phi chính là vị phi tần được hoàng thượng yêu chiều nhất.
Mặc dù trước đó có hàng ngàn tấu, muốn giết người trừ họa!”
Sở Diên nghe vậy thì sững sờ, y im lặng không nói nhưng chắc hẳn đang cảm thấy khó chịu.
Nói như vậy cả thành Tôn Châu và bá quan trong Triều đều căm phẫn y sao?
Sở Diên xoay người về lại chỗ ban đầu, lập tức ngồi xuống, cố gắng gượng ép bản thân không được oán trách.
Tô Ngọc Hoa lại không giống thế, không thể cứ như vậy mà để đáp án đó, mãi không được tường rõ.
Nếu chỉ là mối quan hệ tầm thường như bao phi tần khác, sẽ không có việc bảo vệ y ở mọi phương diện, tránh những thứ có hại cho y..