Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 25: Âm Thầm Tính Toán


Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 25: Âm Thầm Tính Toán


Từ An cung, Diệp Vân Âm đang tưởng tức trà khuôn mặt bỗng nhiên lại là tức giận đập bàn khó khăn nuốt xuống ngụm trà.1
“Tại sao chứ? Tại sao hoàng thượng lại có thể thích Sở Diên nhiều đến như vậy?” Diệp Vân Âm tức giận cau mày khuôn mặt nhăn nhó đến cực độ.

“Nương nương, xin người thôi nóng giận!”
Bỗng nhiên, nàng nhếch môi, mày thoáng chau lại, Diệp Vân Âm đứng dậy tay co lại thành nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

“Rõ ràng bổn cung đã cố gắng, ngăn không cho cơn thịnh nộ này, nổi lên? Nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi cái cảnh tượng, ánh mắt đa tình đó?” Diệp Vân Âm cười trào phúng, rõ ràng là những cảnh tượng tầm thường, nhưng lọt vào ánh mắt nàng, lại là quyến luyến khác thường.

Nàng là chánh cung hoàng hậu, vậy mà ngay cả một cử động bình thường cũng không không thể được hoàng thượng chiều chuộng.

Hằng ngày đối mặt trước những hình ảnh đó, trái tim nàng giống như có hàng vạn tiễn xuyên thẳng vào tim khó thở đến mức nàng không thể tự mình kiềm chế.

Những lần như vậy nàng sẽ điên cuồng đập vỡ hết đồ đạc có trong phòng, tức giận đến mức bắt một nô tỳ đem ra tra tấn, chỉ để thỏa mãn nóng giận của bản thân.

Nội tâm như lửa thiêu đốt từng chút, từng chút một muốn đem kẻ khác tra tấn, hành hạ, có như vậy mới khiến nàng cảm thấy thích thú.

Diệp Vân Âm không thể tha cho bất kỳ ai ở trước mặt nàng nói những lời vô nghĩa.

Trước mặt nàng còn dám nói những lời nói mà Lý Thiên Thành đã từng nói với Sở Diên.

Càng nói, lại càng khiến nàng tức giận, càng chứng kiến lại càng khiến nàng gai mắt.


Nữ nhân luôn có một trái tim yếu đuối, sao có thể nhìn được nam nhân của mình, cùng người khác bên cạnh?
Nàng không phải là thánh mẫu không có thể dễ dàng chịu được những tổn thương đó, không thể giả vờ không nhìn thấy, càng không thể dễ dàng tha cho kẻ đã cướp mất hạnh phúc của nàng.

Hết phi tần này, đến phi tần khác muốn cướp hoàng thượng của nàng, những kẻ đó được sủng ái chưa được bao lâu đã vênh mặt, xem nàng không ra gì.

Tất thảy đều đã bị nàng loại trừ từ sớm, chỉ riêng tên Sở Diên này, sao hoàng thượng còn chưa chịu chán y chứ? Hoàng thượng càng sủng ái, càng khiến nàng từng lúc mạnh mẽ bùng nổ hơn.

Không thể nhịn, càng không thể chứng kiến, và cũng không thể thành toàn cho bọn họ.

Diệp Vân Âm bỗng nhớ đến, hôm trước phụ thân nàng, là Diệp Hoài Nhan, đã đưa cho nàng một lọ cấm dược.

Loại dược này có thể giả vờ mang thai, nàng đã cất giấu rất lâu, chưa từng nghĩ sẽ dùng tới.

Đáng tiếc khó có thể không dùng, hoàng thượng nếu đã không chịu quay về bên nàng, cứ như vậy sủng ái một nam sủng tầm thường.

Rõ ràng không xem nàng ra thể thống gì, một nước không thể bị một nam sủng nhỏ nhoi lần xáo trộn mọi thứ.

Không thể để các nước láng giềng nhìn vào mà xem thường Dục Quốc, từ năm Dục Hiên thứ nhất, Dục Quốc đã là một nước hưng thịnh, được nhiều nước láng giềng muốn kết giao, hoà ly.

Vậy mà đến thời điểm hiện tại, chứng kiến hoàng thượng điên cuồng mang nam sủng ôm ấp như bảo vật trân quý.

Vốn không hề xem chánh cung như nàng là gì, lại càng xem nàng như người bình thường, không có một chút quan trọng, lại không có trân quý.

Hết thảy những việc mà nàng đã làm, một chút cũng không được Lý Thiên Thành để ý.

Tâm hắn sao lại sắc đá như vậy chứ? Thà sủng một kẻ tầm thường, cũng không chịu nhìn lại người cùng hắn bên gối bao năm?
Nói là bên gối bao năm, nhưng ngay cả một lần động phòng, cũng chưa từng được làm qua.

Trọn một đêm xuân lại bị bỏ lỡ giai đoạn quan trọng, đến mức phải mang theo cấm dược, chờ đến lúc nào đó thì dùng đến, kéo gần khoảng cách giữa nàng và hắn.

Diệp Vân Âm vốn không muốn dùng loại dược cấm kỵ này, nàng muốn hắn yêu nàng, cùng nàng đồng khâm cộng chẩm, chỉ có vậy thôi.

…!
“Nương nương, nếu như người không thể nhịn thì đừng nhịn nữa.

Mỗi đêm nô tỳ đều thấy người khó ngủ, nhìn xem, quần thâm cũng đã dần hiện rõ, nếu người cứ cố gắng nhịn nhục, chỉ sợ làm tổn hại phụng thể!” Cung nữ không ngừng than vãn, bảo nàng đừng nhịn nhục nữa.

Hàm công công thấy thế vội bóp vai cho nàng, còn không quên nói thêm vài lời.


“A Tình nói đúng đó, nương nương đừng cứ mặt ủ mày chau như vậy nữa.

Nhẫn nhịn chỉ càng khiến nam sủng kia đắc ý mà thôi!”
“Thay vì phải cực khổ nuốt xuống phẫn nộ, hay là bộc phát nó ra đi, người đường đường là chánh cung, không lẽ lại sợ một nam sủng nhỏ nhoi?” Hàm công công không ngừng nêu ra kế sách, hòng mong Diệp Vân Âm suy xét thấu đáo.

Nếu như không thể để cho hoàng thượng nguyện ý trở về bên cạnh, như vậy cớ sao phải nhẫn nhịn từng chút?
“Nương nương, người nên hạ kế sách, đừng để Sở Diên kia được đằng chân lân đằng đầu như thế chứ?” A Tình oán thán nói.

“Nếu như hoàng thượng đã sủng ái nam sủng kia như vậy, vậy thì người hãy làm hoàng thượng không còn tin tưởng y đi, chẳng hạn như…” Nói đến đây A Tình dừng lại, ánh mắt láo lia nhìn quanh.

Thì thầm bên tai Diệp Vân Âm: “Làm người sảy thai?”
Đến đây A Tình cười mỉm, hàm ý sâu xa.

“Sảy thai?” Diệp Vân Âm ngơ ngác hỏi lại.

“Dạ bẩm, là sảy thai, nếu như người cùng hoàng thượng hoan ái một đêm, bất luận có hay không chỉ cần đồng khâm cộng chẩm một đêm, qua tháng sau liền nói đã mang thai! Hoàng thượng tất nhiên tưởng thật, sau đó chỉ cần hạ kế, để Sở Diên làm kẻ hãm hại người sảy thai…!Hoàng thượng nhất định phẫn nộ…”
Diệp Vân Âm khó tin nhìn A Tình, lúc này A Tình lại nói tiếp.

“Có hổ dữ nào lại ăn thịt con? Huống hồ cốt nhục là của hoàng thượng, nếu chẳng may bị người khác làm mất đi, tức khắc lửa giận bộc phát mà đem nam sủng kia đem vào ngục tối!”
“Một kế sách vẹn toàn, chẳng lẽ người không muốn sao?” A Tình lại lần nữa nói trúng trọng điểm.

Thật tình đã làm Diệp Vân Âm ngộ ra, chỉ cần khiến Lý Thiên Thành tin tưởng, cốt nhục đã an vị trong bụng nàng, như vậy để Sở Diên gánh hết tội vạ là xong.

Nàng lại có thể trở về vị trí ban đầu, không cần phải sợ hãi việc gì, cũng không cần ẩn nhẫn nhịn nhục.

“Được, nếu như vậy bổn cung sẽ suy nghĩ sao cho chu toàn, chờ đến khi thời cơ chín mùi, lập tức hành động!” Nàng nói rồi thì đứng dậy, đi đến bên cửa nhìn ra ngoài.


“Tiết trời lạnh giá như vậy, ấy vậy chỉ có một mình bổn cung đơn thân chịu đựng.

Vòng tay ấm áp đó, cứ như vậy trao cho nam sủng thấp hèn!” Nàng oán thán nói, ánh mắt dần hiện tơ máu.

Mùa Đông luôn luôn giá lạnh, cái lạnh cũ đêm Đông luôn khiến nàng rùng mình.

Đến khi chợt tỉnh giấc, bên cạnh chỉ đơn giản là một cái bóng, là bóng của nàng…!
Hoàng thượng vậy mà hơn ba tháng, hầu như chưa hề tìm tới Từ An cung, hình như không hề nhớ đến sự tồn tại của nàng.

Diệp Vân Âm thật hận, hận chết tên Sở Diên đó, một kẻ cướp hết tất cả của nàng, vị trí đó, vòng tay đó, cái ôm ấm áp đó phải là của nàng.

Tất cả phải là của nàng mới phải, tại sao lại bị kẻ khác cướp mất.

Diệp Vân Âm là hận đến không thể nhịn nổi, gân xanh cũng hiện rõ, nàng muốn ngay lúc này, nếu như có thể thì giết chết Sở Diên kia đi.

Y chết rồi tất cả những thứ thuộc về nàng sẽ không có ai tranh đoạt.

Cho đến hiện tại nàng mới nhận ra, những nữ nhân kia còn biết sợ mà cúi đầu né tránh nàng, còn Sở Diên kia, lần đầu cảnh cáo y vốn không hề để tâm.

Khá khen cho một kẻ không biết trời cao đất dày!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.