Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 228: Tận Hưởng H
Theo như lời mà Mạc Thừa Quân đã hứa thì lúc này chính là thời điểm tốt nhất để Lý Thừa Húc được thỏa mãn.
Là do y đã hứa hẹn nên lần này không thể trách hắn tham lam được càng không thể trốn tránh hắn.
Người gây nghiệp là y, lý nào lại đổ cho hắn tội danh chèn ép?
Lần này phải để hắn được thỏa mãn tuyệt đối, nếu không hắn sẽ mất ngủ tận mấy ngày.
“Hôm qua hứa gì với ta ngươi có nhớ không?” Hắn thì thầm bên tai Mạc Thừa Quân, muốn nhắc y về chuyện hôm qua.
Nhưng lúc này Mạc Thừa Quân lại không nhớ từng hứa với hắn những gì, y ngờ nghệch nhìn Lý Thừa Húc.
“Ta đã hứa gì vậy?”
“Ngươi nhớ xem!” Hắn lạnh giọng nói.
“Nhưng mà ta không nhớ đã từng hứa gì!” Nói rồi muốn lướt qua hắn.
Lý Thừa Húc lúc này vừa hay kéo y trở lại, hắn nhấc bổng Mạc Thừa Quân lên, đem y quăng vào thùng nước ấm, sau đó cũng chen lấn bước vào.
“Muốn đi đâu?” Hắn lạnh lùng ghì chặt Mạc Thừa Quân.
Chiếc thùng bé nhỏ vốn dĩ chỉ rộng lớn đối với một người, nhưng giờ đây lại chật hẹp khi có Lý Thừa Húc ở bên trong.
Mạc Thừa Quân đỏ mặt lặn xuống, nào ngờ lại bị hắn nắm cổ áo kéo lên.
Lý Thừa Húc hung hăng xé rách y phục của y, không cho Mạc Thừa Quân có cơ hội trốn tránh.
“Nói mau, ngươi đã hứa gì với ta!” Lý Thừa Húc vẫn không từ bỏ, tiếp tục hỏi y.
“Không có, ta không có hứa mà!”
“Làm càn, đừng trách ta thượng chết ngươi!” Lý Thừa Húc nói rồi trấn lột y, là y tự Mạc Thừa Quân dâng thịt cho hắn, lúc này đây y không có quyền được lên tiếng bác bỏ.
Thoáng chốc trên người đã không còn mảnh vải, Mạc Thừa Quân nóng bừng không thể dấu được làn da trắng nõn đang dần ửng hồng.
Chết tiệt, xem ra y không thể trốn thoát!
Chưa đợi Mạc Thừa Quân nói gì hắn đã cởi y phục của mình ra.
Trong chốc lát đã phô ra thân thể bóng lưỡng, từng múi cơ rõ ràng đang phô hết trước mặt Mạc Thừa Quân.
Hắn nở một nụ cười thật gian xảo rồi vứt y phục sang một bên, tiếp đến hắn ôm chặt Mạc Thừa Quân rồi cắn lên vành tai y.
Giống như dã thú đang gặm lấy thịt của con mồi, hắn không nhẹ nhàng chỉ muốn làm đau y!
Mạc Thừa Quân bị hắn cắn đến than đau, nhất thời giãy dụa mà làm nước văng tung tóe lên.
Dưới khuôn mặt biến thái của Lý Thừa Húc,Mạc Thừa Quân trông thật đáng thương, y nhỏ giọng đẩy nhẹ hắn ra.
“Đừng…!đừng cắn…” Giọng nói xen lẫn chút bất lực, cùng cực đến mức trốn không thoát sự đánh hơi của sói hoang.
“Sao lại đừng? Quân nhi ngươi lại muốn từ chối à, nhưng người đừng quên, chính ngươi đã nói sẽ cho ta…” Lời nói khi thốt ra thật sự rất có uy lực, hắn dứt đã khiến Mạc Thừa Quân ngậm miệng lại không dám phản bác.
Cũng phải thôi! Ai bảo y hứa với hắn làm gì, vốn dĩ biết hắn bẩm sinh cầm thú, ấy thế lại tự nguyện nói ra mấy lời hứa hẹn kia.
Thật sự sai rồi, y đúng thật đã sai rồi!
Hơi nước ấm nóng tản lên phe phẩy chút hương đào tan trong gió, vị ngọt của tình ái đang thu hút Lý Thừa Húc tiến sát về phía Mạc Thừa Quân.
Nhìn ái nhân đang đảo mắt hoảng loạn, hai tay run run mà nắm chặt vành gỗ, bỗng chốc lại càng khiến hắn thích thú hơn, thậm chí còn bộc lộ bản tính biến thái của mình.
“Thừa Húc ngươi đừng làm ta sợ như vậy chứ, đừng nhìn ta như thế…” Mạc Thừa Quân quay mặt đi lảng tránh không muốn nhìn Lý Thừa Húc trong tiêu cự gần như vậy.
Ánh mắt đó thật sự nóng bỏng, không ngừng thúc đẩy Mạc Thừa Quân tiến gần hắn.
Giờ phút này khuôn mặt hắn quá đổi rõ rệt, thật sự khiến y khiếp sợ không ít, rất biến thái, rất gian xảo.
Chết tiệt sao có thể như vậy chứ, lẽ ra y nên biết sớm hơn, rằng đây mới là bộ mặt thật của hắn.
Bình thường che dấu cũng thật kỹ, báo hại y không kịp lường trước!
Mạc Thừa Quân che mặt, y hé mắt nhìn ai đó đang nắm vai mình, kéo một cái đem y dứt khoát chôn chặt trong lòng ngực.
“Có gì đáng để sợ, chúng ta bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ còn có thứ chưa phô bày sao? Quân nhi nên ngoan ngoãn một chút, nếu không ta sẽ không thể nhẹ nhàng được, chi bằng lúc này ngươi chủ động đi, không chừng còn được ta đối xử thật nhẹ nhàng!”
Chỉ cần lúc này Mạc Thừa Quân chủ động trước mà không cần hắn phải ra tay, Lý Thừa Húc tin chắc sẽ không động mạnh, hơn nữa còn để y dược thoải mái!
“Nhưng ta…”
Lý Thừa Húc đưa tay vuốt nhẹ lên chiếc bụng phẳng lì của Mạc Thừa Quân, ánh mắt sắc bén nhìn y.
“Quân nhi chẳng lẽ không muốn sao?”
Mạc Thừa Quân nghe vậy cúi đầu, y biết làm gì trước tiên đây?
Thường ngày là hắn dứt khoát mang y vùi dưới thân, Mạc Thừa Quân rất ít khi được chủ động! Vì vậy hiện tại không biết nên khởi nguồn như thế nào mới tốt.
…
Dưới làn nước ấm nóng, Mạc Thừa Quân nắm lấy phân thân căng to của Lý Thừa Húc.
Y đỏ mặt vuốt ve thật nhẹ nhàng, thao tác không được nhịp nhàng, cơ hồ làm Lý Thừa Húc ngứa ngáy.
“Ngậm vào đi!” Lý Thừa Húc ra lệnh nói, hất cằm nhìn y.
Mạc Thừa Quân gật đầu há miệng ra, ngậm dị vật to lớn vào.
Y thè lưỡi liếm lấy phân thân đang ở trong miệng, lúc này đầu lưỡi nhám nhám khẽ làm hắn run run, sảng khoái!
Nhìn xuống làn da trắng mịn của y, màu sắc câu dẫn, bời vai trắng nõn không một tì vết, phút chốc như thu hút hắn không ngừng suy nghĩ đen tối.
Lúc y liếm láp phân thân của hắn, trái cổ không ngừng lên xuống trông thật quyến rũ!
Đôi chân thon dài đang thoáng ẩn thoáng hiện trên mặt nước, y nâng lên cạ vào đùi hắn.
Lúc này càng khiến Lý Thừa Húc gia tăng hoả dục, hắn vui sướng đến mức làm dị vật căng cứng hơn.
Thoáng chốc bắn ra, dịch thể ướt đẫm khuôn mặt y, làm Mạc Thừa Quân trong cực kỳ mê người.
Số dịch thể bị hắn bắn đã nhiễu giọt xuống, thoáng chốc đang chảy dài xuống, không hề dừng lại.
Từng giọt nhẹ nhàng rơi rớt, chạy dài trên cần cổ trắng nõn đua nhau chảy dài xuống xương quai xanh xinh đẹp.
Mạc Thừa Quân lắc nhẹ, thoáng chốc khiến tóc con rơi rải rác, lúc này y như một bức tranh xinh đẹp, câu động trái tim hắn!
Thật mê hoặc, Mạc Thừa Quân quả giống yêu nghiệt, khi y chớp mắt có biết bao nhiêu đẹp đẽ, tất thảy những thứ xinh đẹp nhất dường như cũng đã nhường chỗ cho y.
Mạc Thừa Quân là đang muốn câu dẫn hắn làm trò bại hoại hay sao? Nếu không cũng sẽ không câu dẫn đến mức này, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm đều khiến hắn như chết mê, chết mệt, đắm chìm trong hoả dục bất tận, thiêu cháy hết gan phổi hắn!
Cả người thiêu đốt, hắn rất nóng, đến mức chỉ muốn phát nổ.
“Quân nhi…” Hắn khẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt không hề chuyển dời, nước bọt đang sắp sửa trào ra, hắn không thể ngăn được sự thèm khát đối với Mạc Thừa Quân!
Lý Thừa Húc không muốn bỏ lỡ những khoảnh khắc đẹp nhất của y, mỗi khi hắn đắm chìm đều mất dần nhận thức.
Hắn là một kẻ cuồng dục, hắn khát cầu cảm giác da thịt tiếp xúc, sự nóng ấm khi va chạm và ngay cả sự ướt át của Mạc Thừa Quân, nhất là những khi trên người y dính đầy dịch thể.
“Thừa Húc, ngươi xem…” Mạc Thừa Quân khẽ gọi hắn một tiếng, giọng nói pha lẫn hơi thở, cuồn cuộn khiến Lý Thừa Húc như lọt vào hố sâu vạn trượng.
“Thanh âm này thật khiến ta muốn làm chết ngươi! Quân nhi, ngươi không biết đâu giọng nói này thật dâm đãng…” Hắn áp đến gần Mạc Thừa Quân hơn, tay chạm vào da thịt trần trụi đó của y, không do dự ngắt nhẹ: “Đau không?”
“Ưm đau…”
Hắn cười cười gian xảo nói: “Rên hay lắm, trận tiếp theo nhớ rên như vậy là được!”
“Lý Thừa Húc ngươi…”
Mạc Thừa Quân làm sao có thể trốn được hắn cơ chứ, lúc này lửa tình gần như thiêu đốt hắn hoàn toàn.
Lý Thừa Húc bấy giờ trong mắt chỉ còn dục vọng mà thôi, chỉ có như vậy mỗi khiến hắn điên cuồng đến thế.
Bị hắn nhìn chằm chằm, Mạc Thừa Quân thật sự ngượng ngùng muốn chết, y nâng tay che đi khuôn mặt.
“Đừng nhìn ta như vậy, thật sự rất khó chịu…”
Lý Thừa Húc kéo tay đang che kín mặt đó ra, nhu hòa nói: “Không cần phải ngượng, dù gì ta cũng đã nhìn rõ khuôn mặt dâm đãng vừa nãy rồi!”
“Khốn kiếp!” Mạc Thừa Quân tức giận mắng, y bĩu môi ủy khuất cực kỳ.
Lý Thừa Húc lúc này thình lình kéo dạng chân y ra, mắt chăm chú nhìn huyệt nhỏ nhấp nhô trên mặt nước.
“Ưm…!thả ra…”
Thân thể bị Lý Thừa Húc chiếm lấy, hắn thỏa mãn gặm nhấm từng thớ thịt trên người y, mỗi một nơi đi qua đều lưu lại vết tích.
“Quân nhi thật ngọt, vị thật ngon!”
“Ưm…!đừng mà…”
“Ta muốn nuốt chửng ngươi, Quân nhi có cho không!” Hắn mút lấy phân thân đang rũ xuống, thỏa sức hưởng thụ tư vị của dục vọng.
Lý Thừa Húc âu yếm hôn lên đôi môi đỏ mọng của y, tham luyến đưa đầu lưỡi tiến thẳng vào khoang miệng của Mạc Thừa Quân, thoáng chốc hai đầu lưỡi chéo vào nhau, Lý Thừa Húc phì cười tiếp tục hôn sâu.
“Đêm nay ngươi trốn không thoát!”
…
Dịch thể ồ ạt chảy ra, chúng nổi lênh đênh trên mắt nước, nhìn thứ chặt lòng nhớt nhợt vẫn mãi khổng thể chìm, Lý Thừa Húc mất hứng kéo Mạc Thừa Quân lên.
Phân thân to lớn cắm sâu vào huyệt đạo, Lý Thừa Húc khoái chí muốn làm Mạc Thừa Quân đến chảy máu.
Chiếc mông to to vểnh lên tức thì, thoáng chốc mở rộng huyệt đạo.
Lúc này nơi đó như một cái hang sâu đang mời gọi phân thân lấp đầy.
Lý Thừa Húc nở nụ cười, hắn quyết định khi dễ y cả đêm, để Mạc Thừa Quân nếm trải tư vị cay đắng!
Cứ như thế huyệt mật được nhét đầy đến căng tròn, Mạc Thừa Quân cố chống xuống thành bồn, run rẩy nắm chặt.
“Ngươi muốn…!làm đến khi nào?” Mạc Thừa Quân khàn giọng hỏi, ánh mắt mờ sương quay lại nhìn kẻ đang hăng say trong trạng thái cuồng nhiệt.
“Ta muốn làm đến sáng!”
Lý Thừa Húc nói rồi cười trừ, không quan tâm vẻ mặt tuyệt vọng của ai kia!.