Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 220: Tệ Bạc
“Ngươi đang trách trẫm sao?” Lý Thừa Húc lạnh lùng nhìn Mạc Thừa Quân, cuối cùng y cũng nói ra rồi, những lời oán hận mà y luôn giấu kín.
Hắn không rõ rốt cuộc bản thân đã làm những chuyện gì, nhưng giờ đây hắn thật sự rất khó chịu khi nghe y chất vấn.
Thường ngày hắn luôn cố gắng ở bên cạnh y, nói những lời ngọt ngào, hắn nhỏ nhẹ, quan tâm y, chăm sóc cho y, mặc kệ Tương Nhan vẫn luôn cầu khẩn hắn vẫn chưa cho Tương Nhan danh phận, chỉ trông chờ Mạc Thừa Quân nói với hắn vài lời.
Nhưng y quả thật rất cứng đầu, dù hắn làm gì cũng không khiến Mạc Thừa Quân chấp thuận.
Mấy ngày liên tiếp không nói với hắn một câu, ấy vậy ngày hôm nay đến khi mở miệng đã muốn trách hắn, mắng hắn.
Những lời mà y nói đều giống như đều do hắn mà ra, nhưng sao y không nhìn đến chính con trai bảo bối của mình đã làm những chuyện gì?
Nó chỉ nói năm tuổi đã tâm cơ như thế rồi, còn ra tay tàn độc đến vậy, đi hỏi xem hết thiên hạ này có đứa trẻ nào lại dán hạ độc người khác hay không?
Hắn chỉ muốn biết rốt cuộc là ai đã dạy nó những trò bỉ ổi như vậy, thế nhưng Mạc Thừa Quân vẫn cố chấp bảo hộ đến cùng.
Trong mắt y chỉ có Thừa Nam, trong lòng y mãi mãi không có hắn!
Lý Thừa Húc rất muốn hỏi y, rốt cuộc y đối với hắn là quan hệ gì, giữa y và hắn có thật sự tồn tại một đoạn tình cảm nào không?
Hoặc là trong mắt y chỉ duy nhất bóng hình hắn của quá khứ!
Nhìn sắc mặt tái nhợt của y, nhìn năm ngón tay vẫn luôn in hằn, hắn rất muốn ôm y vào lòng.
Thế nhưng lời nói oán trách của y vẫn luôn vang lên trong đầu hắn, bảo hắn nên làm thế nào đây?
Y như thế đối hắn lạnh lùng, nhiều ngày như vậy, hắn cố gắng thế nào cũng không lung lay được trái tim y.
“Mạc Thừa Quân, hôm nay rốt cuộc ngươi cũng chịu nói ra rồi, nhưng ngươi biết không? Những lời mà ngươi vừa nói một chút trẫm cũng không muốn nghe!” Hắn lạnh giọng thốt ra, ánh mắt hắn hung hãn nhìn y, khuôn mặt này thật sự khiến hắn nhói lên từng chút.
Vì sao chứ?
Vì sao lại khiến hắn mệt mỏi như vậy, rốt cuộc y tột cùng là muốn gì từ hắn đây?
Trong đầu thình lình xuất hiện một hình ảnh cô độc, bóng lưng nhạt nhòa đi về phía hoàng hôn khuất dần.
Đầu hắn đau quá, giống như có hàng vạn kim châm đâm vào khiến hắn mất phương hướng.
Hắn ngây ngốc nhìn người trước mặt, nhìn khuôn mặt bi thương đang cười khổ.
Y hỏi: “Lý Thừa Húc sao ngươi lại tàn nhẫn đến vậy?”
Mạc Thừa Quân hỏi hắn vì sao tàn nhẫn, hắn cũng không biết nữa, chỉ là bản tính vốn sẵn tàn bạo!
“Có lẽ ngươi không biết, nhưng trẫm vốn dĩ không phải kiểu người thích nhượng bộ.
Ngay lúc này nếu ngươi không tự động quay về thì đừng trách trẫm dùng xiềng xích giam cầm ngươi, đem ngươi nhốt trong góc tối mãi không thấy ánh sáng!”
Mạc Thừa Quân ngơ ngác nhìn hắn, rồi lại nhìn Thừa Nam bên cạnh.
Nó lắc đầu muốn y đi đi, thế nhưng Mạc Thừa Quân không muốn quay về chỗ đó, y quẫn bách đến độ chỉ muốn chết cho xong.
“Mạc Thừa Quân! Rốt cuộc ngươi có nghe hay không?” Lý Thừa Húc hai mắt hằn tơ máu lớn giọng quát.
“Ngươi lại muốn nhốt ta sao?” Mạc Thừa Quân hoảng loạn nhìn hắn.
Lúc này Lý Thừa Húc đã mất kiên nhẫn: “Người đâu, hoàng hậu mệt rồi mau đưa về tẩm cung của trẫm đi, nhớ là khóa chặt cửa chờ trẫm trở về!”
Cùng lúc này bốn tên thị vệ tiến đến khó xử giữ vai Mạc Thừa Quân.
“Nương nương thứ tội, thuộc hạ chỉ phụng lệnh hành sự!”
Mạc Thừa Quân hốt hoảng giãy dụa y gào thét: “Không muốn, thả ta ra…!ta không muốn trở về đó, cút, cút hết đi!”
Bốn tên thị vệ ra sức giữ y trở lại, bọn họ gắt gao kéo mạnh Mạc Thừa Quân.
“Lý Thừa Húc cái tên ma quỷ nhà ngươi, thả ta ra, thả ta ra…”
“Phụ thân…” Thừa Nam không nhịn được muốn tiến lên một bước, nhưng lúc này cổ áo siết chặt, lúc nó nhìn lại đã thấy khuôn mặt dữ tợn của Lý Thừa Húc.
“Đi đâu?” Hắn lạnh lùng thốt một câu, cánh tay dùng lực kéo Thừa Nam trở về: “Trẫm nói gì ngươi không nghe rõ sao, bây giờ vẫn muốn kháng lệnh?”
Thừa Nam hạ thấp đầu, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt lại chậm chạp rơi nước mắt.
Phụ thân mắng không sai, phụ hoàng vốn là ma quỷ, lời nói thật sự tàn nhẫn, quả thật không giống trước đây.
“Nhi thần hiểu rồi…”
Lý Thừa Húc buông nó ra, lớn tiếng răng đe.
“Nếu vẫn còn ý niệm cũ, lại muốn hạ độc người khác, trẫm nhất định không dễ dàng buông tha ngươi!”
Từng cơn gió lạnh ùa về như muốn thổi bay nhận thức, chẳng biết có nghe rõ hay không nhưng nó vẫn gật đầu.
“Nhi thần sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa!”
Lý Thừa Húc nghe xong thì không màng đến nó, hắn liếc ngang lạnh lùng nhắc nhở: “Còn Tiểu Thúy, nếu ngươi còn muốn rước họa vào thân thì cứ tiếp tục cùng nó bày trò đi, cho đến lần sau sẽ là đầu rơi máu chảy!”
Tiểu Thúy run rẩy dập đầu, nàng thật sự bị hắn làm cho kinh động.
Lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm cuộc đời được trải qua cảnh tượng khủng hoảng như thế này.
Nếu không phải đã ước lượng từ trước nàng nhất định đã chết ngất vì kinh sợ.
Hoàng thượng quả thật là ác ma!
…
Lý Thừa Húc giải quyết xong xuôi mọi việc thì quay trở lại tẩm cung.
Hắn tức giận đá cửa đi vào, nhìn người đang bó mình một góc, phút chốc càng khiến hắn nổi giận.
“Đứng lên mau!” Hắn lớn tiếng quát Mạc Thừa Quân, khẩu khí buộc y ngay lập tức phải đứng dậy.
Thế nhưng lúc này Mạc Thừa Quân đã hoàn toàn kiệt vệ, y không nghe hắn vẫn như cũ bó mình lại.
Thấy thế hắn liền lao tới lôi Mạc Thừa Quân kéo dậy.
Vì lực đạo quá mạnh trong chớp mắt như muốn bẻ gãy tay y.
“Buông ra!” Mạc Thừa Quân nhe răng nói.
Lúc này Lý Thừa Húc lại bị y chọc điên lên, không những không buông y ra, ngược lại còn siết chặt hơn, hắn kéo y ngã xuống, dùng lực mắm khớp hàm y.
“Ngươi thật sự muốn chống đối trẫm sao?” Hắn trợn mắt nói, sắc mặt lạnh nhạt, lực tay gia tăng như muốn bóp hàm y đến gãy.
Mạc Thừa Quân cảm thấy trái tim không ngừng đập mạnh, nhịp tim ngày một tăng dần, y phát giác hô hấp ngày càng khó khăn.
Đau đớn từ khớp hàm thẳng thừng truyền đến đại não, Mạc Thừa Quân cung tay lên cố gắng vùng vẫy khỏi sự tàn bạo của hắn.
Thế nhưng sức lực của hắn thật sự rất mạnh, y đã cố gắng nhưng vẫn không thể thoát được, cuối cùng vẫn nằm gọn trong tay hắn.
Mạc Thừa Quân hết sức đành nhắm lại, lúc này nếu có thể chết nhanh một chút sẽ là ân huệ lớn nhất cho y!
Bấy giờ tròng mắt lại ánh lên sắc đỏ, Lý Thừa Húc phì cười buông Mạc Thừa Húc ra.
“Thật cứng đầu, ngươi là chê trẫm đối tốt với ngươi quá sao?”
Nhìn khuôn mặt dữ tợn đó, Mạc Thừa Quân như rơi vào khoảng tối, xung quanh chỉ duy nhất Lý Thừa Húc là sáng chói, hắn như ma quỷ mà không ngừng cười cợt y.
Khuôn mặt này thật sự rất đáng ghét, thật khiến y ghê tởm.
Mạc Thừa Quân quay mặt đi, y không nhìn hắn nữa, người vô cùng đau nhói, ngay lúc này chỉ muốn thiếp đi.
Nhưng Lý Thừa Húc làm sao có thể buông tha y?
Hắn ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn hướng tới muốn chạm vào mặt y.
Lúc này Mạc Thừa Quân lập tức né tránh, y khinh miệt trừng mắt: “Đừng chạm vào ta!”
Thật sự đáng sợ, y không muốn tin tưởng hắn, không muốn bị hắn động chạm.
Lý Thừa Húc luôn dối gạt y, hắn vốn đối y không thật tâm, tất cả đều bắt nguồn từ thương hại, nhưng thương hại này thật sự rất đau, giống như mầm cây, ngày một lớn dần, rễ cây bám sâu vào xương tủy như muốn rút cạn y.
Y thật sự kinh hãi, thật sự sợ hắn, chẳng mấy chốc sẽ bị hắn hút đến chỉ còn lại một bộ xác khô.
“Ngươi rốt cuộc có muốn sống hay không?”
Mạc Thừa Quân ngờ nghệch hỏi hắn: “Không muốn sống nữa, nếu có thể thì giết ta đi!”
Lý Thừa Húc lạnh lùng nói: “Đừng mơ tưởng có thể dễ dàng trốn thoát được trẫm, cho dù ngươi có chết cũng sẽ mãi mãi chôn thây tại đây, rốt cuộc cũng phải ở cạnh trẫm, hoàn toàn không thể thoát thân!”
Mạc Thừa Quân ngả người về sau, y bật cười nhìn hắn: “Vậy thì giết ta đi, ta muốn xem thử ngươi làm thế nào khiến ta ở lại, cho dù thi thể ta ở đây, nhưng hồn phách ngươi giữ được sao?”
Lần này đến phiên hắn ngơ ngác, y nói Không sai, cho dù hắn giữ được thân xác, nhưng linh hồn hắn không có cách bắt lại, càng không thể để ở bên cạnh.
“Ngươi cho rằng trẫm không dám giết ngươi sao?” Lý Thừa Húc gắt gao ghì chặt Mạc Thừa Quân xuống, mắt đối mắt gằn giọng.
Đừng ép hắn, Lý Thừa Húc thật sự không muốn giết y, thế nhưng nếu y cứ hết lần này tới lần khác chống đối hắn, Lý Thừa Húc sẽ không kiểm soát được mà bóp chết y.
Mạc Thừa Quân vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, nhưng Lý Thừa Húc giống như sợ y chạy khỏi, cứ như thế ra sức ghì chặt.
“Đừng động, ngoan một chút trẫm sẽ xem như chưa có chuyện gì!” Hắn cúi người chôn đầu vào hõm cổ y, hơi thở đều đặn, đặc biệt thanh tĩnh.
Nhưng Mạc Thừa Quân thì khác, ánh mắt không tiêu cự mở lớn, khí lực như bị hắn rút hết chỉ còn lại một thể xác trống rỗng.
Cả người trĩu nặng, Lý Thừa Húc đã đem hết trọng tâm phó thác vào y.
Mạc Thừa Quân lại giống như một tấm đệm mỏng manh, mặc hắn tha hồ nằm lên.
Nước mắt chẳng biết từ bao giờ đã rơi xuống kéo dài đến tận mang tai.
Mạc Thừa Quân không dám thở mạnh, y tiều tụy nhìn trần nhà.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó đã qua một tuần hương, bấy giờ Lý Thừa Húc mới bật dậy, hắn thở dài nhìn Mạc Thừa Quân đã thiếp đi.
Nhẹ nhàng nhấc bổng y lên, hắn đem Mạc Thừa Quân đặt xuống, chạm tay lên khóe mắt gạt lệ cho y.
Hắn thở dài xoa xoa thái dương đau nhức, không nhanh không chậm ngả người xuống, nằm cạnh y.
Nắm bàn tay gầy nhôm mà lòng đau xót, vừa nãy hắn quá kích động, trong nhất thời không giữ được kiên nhẫn mà ra tay với y.
Hiện giờ hắn mới biết chính hắn đã ra tay nặng như thế nào!
Mặt y vẫn còn đỏ, hình như đã sưng lên rồi, khi ấy hắn không kịp tiết chế, bao nhiêu sức mạnh cứ thế giáng xuống, hiện tại nhìn y như vậy hắn thật sự đau xót.
Ôm chặt người vào lòng mà hắn không cảm nhận được hơi ấm, y như thế vô cùng lạnh, hắn kinh ngạc nhìn sắc mặt tái nhợt, lại bần thần nhìn hơi thở yếu ớt.
Lý Thừa Húc hốt hoảng, tay đặt lên trán y, chỉ thấy vầng trán nóng hổi nhưng thân thể lại chẳng có hơi ấm.
Hắn tức tốc chạy ra cửa hô hoán.
“Thái y, mau gọi Tần thái y đến nhanh lên!”
Thị vệ nhìn nhau rồi hốt hoảng đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh!”
Hoàng thượng kinh động như thế có lẽ hoàng hậu lại xảy ra chuyện, chỉ khi như vậy mới thấy hoàng thượng gấp gáp như muốn lật tung hoàng cung..