Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 217: Cuồng Nhiệt H - Thượng


Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 217: Cuồng Nhiệt H – Thượng


“Đừng, đừng chạm vào ta như vậy!” Sở Diên đỏ mặt muốn trốn, thế nhưng kẻ nào đó làm gì có chuyện dễ dàng để y thoát thân như vậy?
Không những thế hắn lập tức kéo y về phía mình, trong tích tắc đã vác Sở Diên trên vai, hắn cười cười đem y vào trong, mặc kệ Sở mỹ nhân vẫn không ngừng đánh vào lưng từng cái mạnh, hắn vẫn như cũ đến mắt còn không thèm chớp.
“Buông ta ra cái tên đáng ghét!” Sở Diên không ngừng la hét, y ra sức đánh hắn, từng cái một vỗ bôm bốp vào lưng.
Lúc này Lý Thiên Thành mới đứng lại, hắn nghiêng đầu hỏi y.
“Chẳng phải ngươi muốn ta đền hay sao? Bây giờ ta muốn đền, nương tử sao ngươi còn không chịu nhận?” Hắn cười cười vuốt mông y, tuy cách một lớp vải vẫn thấy rất mềm mại.
Đền? Đền kiểu này y không muốn đâu!
Đúng thật là cầm thú mà, Sở Diên đỏ mặt lại đánh hắn.
“Không cần đền nữa, ta không cần ngươi đền nữa đâu!”
Nhưng mà muộn rồi, dã thú đã đói khát, con mồi như y dù có trốn cũng trốn không thoát đâu!
“Nhưng ta là thật tâm muốn đền, nương tử không cần phải ngại đâu, hôm nay nhất định sẽ thỏa mãn ngươi!”
Sở Diên hốt hoảng rít gào, cái gì thế y có muốn đâu?
Ai thỏa mãn?
Là hắn hay là y đây?
Nguyên lai là như thế nào người chịu thiệt vẫn là y kia mà?
“Đừng mà đừng như vậy ta sai rồi ta không cần ngươi đền, ngươi bây giờ thả ta ra đi!”
Bốp! Hắn đánh vào mông y một cái khiến Sở Diên hét toáng.
“Mẹ nó ngươi điên à?” Sở Diên đưa tay ra phía sau bảo hộ cái mông của mình, mắt thấy ai đó sắp sửa quăng mình xuống, không khỏi khiến Sở Diên nhắm tịt mắt.
“Buổi sáng rất tốt, là lúc ta khát vọng nhất!”
“Khát vọng làm tình à?” Sở Diên cẩn thận ngẫm nghĩ.
“Đúng vậy! Nương tử thông minh quá!”
Lý Thiên Thành cưng chiều hôn lên môi y một cái, tiếp theo đưa đầu lưỡi liếm nhẹ môi y!
“Buổi sáng ăn gì thế, miệng ngọt như vậy…”
Sở Diên nhớ lại, ban sáng hình như có ăn một quả táo!
“Ưm…!ngươi…!đừng cởi mà…” Sở Diên cúi đầu túm lấy chiếc quần đang bị ai đó kéo ra hết một nửa.
Không muốn đâu, không được cởi!
Sở Diên dằn co với Lý Thiên Thành, y không muốn bị hắn “làm” vào giờ phút này, nhưng trạng thái hiện giờ của Lý Thiên Thành rõ ràng là muốn hoan ái cùng y.
Sở Diên đỏ mặt cùng hắn níu kéo một chiếc quần, giành qua, giành lại cuối cùng một âm thanh xoẹt lớn vang lên, chớp mắt chiếc quần đã bị xé ra làm hai.
Lý Thiên Thành đắc ý quăng ra phía sau, dí sát mặt nói với y: “Thấy chưa đến cả quần cũng không nghe lời ngươi, bây giờ rách rồi, chúng ta làm tình thôi!”

Sở Diên cúi thấp đầu nhìn chiếc quần vô lương tâm kia, y một tay che thân, tay còn lại vẫn ra sức đẩy hắn về sau.
“Không được đâu, ta…!ta còn chưa nấu cơm…” Y viện cớ muốn trốn, nhưng hắn nào dễ tha y như vậy?
Lý Thiên Thành lắc đầu, hắn không cần ăn cơm, ăn y thôi là đủ rồi.
“Đừng nấu!”
Sở Diên ngượng ngùng xô hắn ra: “Phải nấu chứ, không nấu sao được…”
Lý Thiên Thành không nói nhiều động tác dứt khoát đem Sở Diên đè xuống.
Hắn ghì chặt hai tay y, kéo dây đai ra trói tay y vào thành giường.
“Thả ta ra, ngươi làm cái quái gì vậy?” Sở Diên ra sức giãy dụa nhưng hắn trói rất chặt, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.
Một trận ngứa ngáy truyền tới, Sở Diên liếc mắt xuống đã thấy hắn luồn tay vào hạ thể, vuốt ve vật nhỏ đang cụp xuống.
Y lắc nhẹ người, mông cong lên muốn né tránh bàn tay ma quỷ.
Nhưng hắn không thể tha y, Lý Thiên Thành trượt nhẹ từ dưới lên, động tác chậm chạp sờ mó khắp nơi.
Hắn kéo nhẹ dây áo y xuống, phút chốc đã để lộ thân thể gầy gò.
“Hôm nay đổi cách làm tình đi, như vậy sẽ kích thích hơn!” Hắn khàn giọng nói vào tai y, giọng nói trầm ấm mang theo hơi thở đầy sung sức khiến Sở Diên run nhẹ.
Thoáng một cái chân đã bị hắn kéo ra, Lý Thiên Thành cúi đầu hạ thấp trọng tâm, phút chốc dị vật bị hắn ngậm vào.
Đầu lưỡi không ngừng càng quét khúc vật héo rũ của y.
Thoáng chốc như muốn nuốt nó vào trong.
Dị vật nhỏ ở trong khoang miệng hắn không cứng lên, hắn phải đả động nó rất lâu mới thấy nó có phản ứng.
Nhưng không căng to được như hắn, chỉ đơn giản căng nhẹ.
“Của ngươi thật nhỏ!” Khác với dị vật hơn ba mươi lăm phân của hắn.
Sở Diên bất mãn giơ chân lên muốn đạp hắn, y thở dốc khinh thường nói.
“Nếu nó mà to hơn của ngươi thì giờ đây người nằm dưới đã không phải là ta rồi!”
Nếu của y to hơn không chừng đã là trái phải một tay ôm ấp giai nhân rồi, còn không phải như hiện tại bị hắn tha hồ cuồng bạo.
“Ưm…!ngươi đừng cắn nó nhé…!ta chỉ có duy nhất một cái, dù không ở trên được nhưng vẫn còn dùng được…”
Lý Thiên Thành nhoẻn miệng cười, tuyết nước bọt theo khoang miệng chải xuống dị vật bé nhỏ.

Hắn cúi đầu liếm nhẹ nó, khoé miệng khẽ nhếch trong cực dâm đãng.
“Sướng không?”
Sở Diên sắp sửa bắn rồi, y thở dốc nói.

“Sướng…!ưm…!muốn bắn!”
Lý Thiên Thành cười cười vuốt nhẹ vật thể.
“Bắn đi, mau bắn đi!”.

truyện kiếm hiệp hay
Sở Diên rất muốn bắn nhưng không hiểu thế nào lại chẳng bắn ra.
“Không bắn được…!ưm…!khó chịu quá…!a…”
Nhận thấy y lúc này không thể bắn ra, hắn lại dí sát vào tai y, thở nhẹ gặm xuống.
“Sao lại không bắn?”
Sở Diên nhích người lên, y cạ cạ vào người hắn nói: “Giúp ta đi…!khó chịu quá…”
Lý Thiên Thành lắc đầu: “Không được, ta giúp rồi ngươi có giúp ta không?”
Nghe điệu bộ này thoáng chốc làm y giật mình.
Thế nhưng nghĩ kỹ lại Sở Diên vẫn gật đầu.
“Ngươi giúp ta…!ta sẽ giúp ngươi…”
Lý Thiên Thành lúc này càng thêm đắc ý, hắn hạ thấp người ma sát dị vật, trong chốc lát đã khiến y kích thích đến bắn ra.
“Ưm…!Ha…” Sở Diên được giải phóng thỏa mãn rên một tiếng.
Chút dịch nhờn tươm ra bắn nhẹ lên trên.
Lý Thiên Thành cười cười nhoài người đến, cơ ngực chạm cơ ngực, hắn vui vẻ cắn lên đầu nhũ y, khàn giọng nói: “Ta xong rồi, đến lượt ngươi!”
Sở Diên ngượng ngùng lắc nhẹ cánh tay.
“Ngươi trói ta như vậy rồi, làm sao giúp được!”
Lý Thiên Thành phì cười nâng cằm y lên: “Ngốc quá dùng miệng là đủ rồi!”
Không đợi y đồng ý hắn đã chồm người về trước, hai chân dang rộng đưa dị vật vào khoang miệng y.
“Mút đi cứng chết ta rồi!”
Sở Diên mở lớn miệng, thế nhưng vật này thật ngoài mong đợi, nó to đến thế, y cố há lớn vẫn không thể nuốt nó vào trong.
Lý Thiên Thành phì cười ngửa đầu lên.
“Thấy chưa của ta to như vậy!”
Sở Diên không biết đã là lần thứ bao nhiêu ngậm vật này vào khoang miệng, ấy thế vẫn còn có chút loạn, cộng thêm hai tay đã bị trói chặt, y chỉ có thể dùng miệng để ngậm lấy.
Khối thịt này thật sự rất lớn, ở trong khoang miệng y không ngừng căng to, thoáng chốc đã lấp đầy miệng y.

Sở Diên thở dốc, y trợn mắt nhìn hắn, nhưng lúc này Lý Thiên Thành đã bắn ra, phút chốc khiến Sở Diên ho sặc sụa.
Dịch nhờn bị y nuốt hết một nửa, nó như thế đã đi xuống dạ dày.
“Đừng gấp như thế chứ!” Lý Thiên Thành cười cười liếm môi y: “Vị ngọt không?”
Thấy y không trả lời hắn lại tiếp tục hôn sâu.
“Vừa nãy ta bắn rất nhanh, thấy rõ không?”
Sở Diên đỏ mặt quay đầu đi, tất nhiên là thấy rất rõ, nhưng y làm sao có thể so với hắn.
Mấy mươi năm qua chẳng phải cũng chỉ nằm dưới thôi sao? Đã vậy còn bị hắn khi dễ nữa!
Sở Diên ấm ức cắn răng.

Được hắn cởi trói Sở Diên vui vẻ xoa cổ tay ửng đỏ, nhưng nào ngờ chưa kịp vui đã lãnh tù đày.
Lý Thiên Thành trở người y lật lại, trong tích tắc đã đổi thư thế!
Từ phía sau bắt đầu truyền đến ê buốt, Sở Diên run rẩy như muốn nhảy dựng.
Huyệt đạo bị hắn chen vào căng to cực điểm, dị vật từng hồi nhấp mạnh vào trong, liên tục ra vào trong mật đạo.
Sở Diên nắm chặt đầu giường, hai tay gồng lên cứng cáp, y cố không để đau đớn làm mất kiểm soát.
Lập tức mông bị vỗ mạnh khiến y phải lấy tay che lại.
Lúc này lại bị hắn ghì chặt xuống, cả người y nằm rạp trên giường lớn.
Lỗ huyệt không dự báo bị hắn lấp đầy bằng dịch nhờn, y có cảm giác phần dịch nhờn nhờn đó đã chui vào bụng.
Cả người vô lực khiến y nằm dài xuống.
“Gọi phu quân đi!”
Sở Diên mệt mỏi nhỏ giọng: “Phu…!quân…”
Nghe thế hắn liền đẩy mạnh.
Nhờ có chất lỏng nhơn nhớt ở trong huyệt đạo, dị vật cũng dễ dàng thao thao bất tuyệt trú ngụ bên trong.
Thân thể Sở Diên lúc này vô cùng yếu đuối lại bị phân thân to lớn nhét mạnh vào, phút chốc mật đạo đã bị giãn ra đến đỉnh điểm.
Vừa mới nhoài người lên phân thân đã bị hắn nắm lấy, hai chân bị hắn kéo ra hai bên, huyệt đạo lần nữa làm mồi cho hắn!
Sở Diên như con thỏ bé nhỏ không thể trốn thoát được sói hoang, y ra sức trốn tránh hắn lại ra sức bắt lại.
Một sói một thỏ quanh qua quẩn lại vẫn mãi ở trong hang động không sao thoát ra ngoài, chỉ có thể cuồng say trong ngọn lửa dục mơ hồ.
Lý Thiên Thành lúc này lại xoay người y lại chuyển đổi tư thế.

Hai tay luồn bên dưới kéo Sở Diên ngồi trên đùi mình, sau đó lại tách hai bắp đùi trơn mịn ra.
Dịch nhờn từ bên trong lỗ nhỏ lúc này nườm nượp rớt xuống, thoáng chốc đã chảy đến bắp đùi.
Lý Thiên Thành trực tiếp thúc mạnh vào trong, phân thân tráng kiện lần nữa chui vào mật đạo đang giãn.
Đau đớn truyền tới đánh úp Sở Diên, y cúi người không còn sức kháng cự.

Lý Thiên Thành kéo y lại, để hai tay y choàng vào cổ hắn.
Một tay giữ hông, một tay giữ chặt cánh tay buông thõng của Sở Diên.
Con sói trước mắt giống như bị bỏ đói liên tiếp mấy ngày, sói thô bạo rình rập con mồi, thô bạo nhồi nhét phân thân vào thỏ nhỏ.
Sở Diên sợ hãi toát cả mồ hôi, lúc này giống như đang ở bờ vực cao vạn trượng, vừa cúi đầu đã thấy kết cục sống không bằng chết.
Thoáng một cái đã qua nửa đời người, mọi thứ đều đã qua nhưng đau đớn không hề dừng lại, dù cho bao năm vẫn là cảm giác này thao túng y.
“Đừng khép, thả lỏng nào!” Lý Thiên Thành bị y khít mông đến độ như muốn cắt đứt phân thân của hắn.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, Lý Thiên Thành nhỏ giọng nói vào tai y: “Thả lỏng…!đừng gồng!”
Sở Diên cố gắng thả lỏng thân thể, nhưng vì đau đớn mà không tài nào buông xuôi được.

Y ra sức thở dốc, kéo một đoạn khí thở hắt ra, lúc này huyệt đạo thật sự nới lỏng.
Lý Thiên Thành cắn nhẹ lên bả vai y, phía bên dưới vẫn duy trì trạng thái cắm sâu dị vật vào trong.
Thoáng chốc làm Sở Diên run lên, y mếu máo ôm hắn.
“Nhẹ…!ưm…!một chút đi a…”
Lý Thiên Thành vuốt ve tấm lưng gầy gò của y, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn từ trên xuống dưới, hắn xoa nắn khắp nơi khiến Sở Diên ngứa ngáy.
“Ta bắn thêm mấy phát nữa sẽ dừng lại!”
Sở Diên hốt hoảng bắt lấy cánh tay rạo rực của Lý Thiên Thành.
“Mấy phát nữa…!sẽ chết ta đó!”
Lý Thiên Thành mỉm cười đầy tà ý: “Sao có thể chết được, nương tử cứ yên tâm ta sẽ dừng đúng lúc!”
Nói rồi lại tiếp tục bắn vào trong, mật đạo lúc này lại bị lấp đầy bằng dịch nhờn, nó giữ một khoảng tương đối lớn ở bên trong.
Số còn lại chảy theo phân thân tràn trề ra ngoài, từng giọt dịch nhờn ướt đẫm thấm xuống đệm lót bên dưới.
Sở Diên thở dốc nâng tay lau nước mắt, thật sự tình thú chết y rồi!
“A…!đau…” Sở Diên rít gào khi phát hiện quả đào căng mọng đang bị hắn véo đến thủng một lỗ.
Y mếu máo muốn cắn hắn, nhưng lúc này một trận khủng hoảng lại đánh y gục xuống.
Phân thân căng cứng đâm mạnh lên xuống khiến người y như bị sóng biển đánh vào đến mức đung đưa.

Y như một chiếc lá đang rơi xuống vùng biển mặn, vào thời khắc tưởng chừng đã có thể tấp vào bờ, lúc này lại bị đánh một phát trở lại biển khơi.
Sóng biển đánh y lên xuống nhịp nhàng, thân thể rung lắc bị thao túng khẽ động trong thật đê tiện.
Sở Diên cắn răng giấu đi khuôn mặt gợi tình, ánh mắt rời gạt không nhìn Lý Thiên Thành.
Y ngã vào lòng ngực hắn, ở bên trong run rẩy kịch liệt.
“Đau sao?” Hắn nhớ đã rất nhẹ nhàng rồi mà?
Sở Diên mới nãy còn tính nghĩ sẽ giả chết để hắn buông tha y, nhưng vừa nghe đến câu hỏi đó y phút chốc như ác quỷ mà cười phá lên.
“Mẹ nó đau muốn chết lão tử!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.