Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 173: Giải Thoát
Mấy ngày nay Dương Xuân không thấy Cố Vân theo sau cản trở mình, phút chốc trong lòng thấy trống vắng.
Hắn đi đến phía sau ngọn đồi, nhìn bia mộ đã được trang hoàn lại, trong lòng dâng lên chua xót.
Cũng chính vì hắn không thể chấp nhận cái chết của Cố Thanh, mà ngày ngày đắm chìm trong men rượu.
Hôm nay vừa hay tỉnh táo, hắn không có uống rượu.
Đứng trước ngôi mộ y mà lòng hắn đau nhói.
Hắn nghĩ về những lỗi lầm mình đã gây ra cho y, hận vì đã đối xử lạnh nhạt với Cố Thanh.
“Sau khi ngươi mất ta mới nhận ra ta không yêu ai khác ngoài ngươi, xin ngươi hãy trở về bên ta!”
Hắn khuỵu gối trước bia mộ y, hai mắt ngấn lệ, hắn ôm bia mộ Cố Thanh, giống như tận tay ôm Cố Thanh vào lòng.
Xin y quay trở về bên hắn, xin y đừng bỏ lại hắn, hắn đau lắm, chỉ khi tỉnh rượu hắn sẽ điên dại tìm mọi cách chỉ muốn đến bên y.
Ngay lúc này Dương Xuân chỉ muốn tự vẫn để được bên Cố Thanh mãi mãi.
Lúc bấy giờ, Dương Xuân vô cùng đau khổ, hắn vội lấy vò rượu, rót ra hai chung rượu, một chung cho hắn, chung còn lại đem đặt xuống bên mộ Cố Thanh.
Giống như giây phút lúc ấy không thể cùng người kia cạn giao bôi.
Điều nuối tiếc nhất đời hắn chính là bỏ lỡ lễ nghi của một cặp phu phu nên làm.
Hắn cũng chưa được diện kiến nhạc phụ, nhạc mẫu, cũng chưa được cùng Cố Thanh ngắm hoàng hôn.
Những lúc hắn điên dại, ở trong mơ luôn nhớ về Cố Thanh.
Hai mắt hắn tuôn lệ, miệng hắn mấp máy.
“Xin lỗi, xin lỗi! “
Điều duy nhất mà hắn có thể nói vào lúc này chỉ là hai từ xin lỗi.
Mong sau cuộc đời này có thể kết thúc nhanh một chút để hắn không phải chịu những đau khổ dày vò.
Hắn mong sau nay thời khắc này Cố Thanh có thể xuất hiện mà mang hắn đi.
Chung rượu được hắn uống cạn, Dương Xuân mỉm cười nhìn bia mộ.
“Ta uống rồi, vậy còn ngươi?”
Vì sao y vẫn chưa uống, rượu này chẳng lẽ không ngon sao?
Vò rượu vẫn còn đầy, nhưng chỉ một mình hắn uống.
Dẫu biết người kia sẽ không trở lại, nhưng lòng vẫn bồi hồi không yên.
Hắn mong muốn, cho dù chỉ là hoang tưởng cũng phải nhìn được người kia.
“Thanh nhi của ta, nương tử của ta!”
Nhưng người chết rồi làm sao đáp lại, chỉ còn một mình hắn thơ thẩn nhìn mây trời.
Qua một hồi lâu, chẳng biết bằng cách nào Dương Xuân rốt cuộc không chịu nổi mà thiếp đi.
Hắn lại nằm mơ rồi, mơ thấy Cố Thanh vuốt ve khuôn mặt già nua của hắn.
Cố Thanh vẫn là bộ dáng như lúc trẻ, thực sự không khác đi là mấy, chỉ có hắn là đã già rồi.
Cố Thanh mỉm cười nói với hắn: “Ngươi đừng như thế trở về đi!”
Thế nhưng hắn là tham lam, mơ tưởng có thể được cùng Cố Thanh đoàn tựu.
Hắn bắt lấy cánh tay y, da diết nói: “Đưa ta đi cùng đi, không có ngươi cuộc sống của ta đều không còn ý nghĩa!”
Mong sau có thể được cùng y bước xuống hoàng tuyền, hắn đã chờ rất lâu, rất lâu rồi, đến mức không muốn sống nữa.
“Ta chịu trừng phạt lâu như thế, ngươi rốt cuộc sao lại vô tâm như vậy, liệu ngươi có hay ta đang khổ sở!”
Cố Thanh ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Nhiều năm trôi qua, ngươi vậy mà không thay đổi, cho đến giờ vẫn rất tùy hứng!”
Dương Xuân lắc đầu, gắt gao ôm chặt y: “Ta không tùy hứng, ta yêu ngươi!”
Vì thế hắn đã chuẩn bị cả rồi, rượu độc mà hắn chuẩn bị, vốn là muốn cùng Cố Thanh đoàn tựu.
Đến nay, rượu đã cạn hết, độc cũng đã ngấm vào xương tủy, hắn hiện tại ý thức dần yếu đi.
“Thanh nhi, chậm thôi chờ ta!”
Cố Thanh mỉm cười hôn hắn một cái.
“Được, ta chờ ngươi, nhanh đến đó nếu không ta sẽ qua bến vong xuyên, uống chén Mạnh Bà, sẽ quên mất ngươi!”
!
Lúc chạng vạng tối không ai nhìn thấy Dương Xuân, ngay cả rượu cũng không thấy hắn uống.
Trên dưới Vạn An ai cũng lo lắng tìm kiếm, chẳng một người an ổn.
Lý Thiên Thành kiểm tra tất cả ngóc ngách vẫn không nhìn thấy có gì đó khác lạ, đám hạ nhân cũng chạy quanh phố tìm kiếm.
Lão đại của bọn họ ngày thường không làm gì ngoài uống rượu, chẳng hiểu vì cớ gì lại biến mất không thấy tâm hơi.
“Sao rồi có tìm thấy không?” Sở Diên hốt hoảng hỏi, nhưng đáp lại y cũng chỉ là một cái lắc đầu.
“Bình thường ông chủ của các ngươi thường đi những đâu vậy?” Lý Thiên Thành hoài nghi nhìn đám hạ nhân đó.
Mọi người nghe thấy thì không giữ được bình tĩnh, kích động nói với hắn.
“Bình thường lão đại sẽ ở trước sảnh uống rượu, đêm tối sẽ lên phòng uống rượu, bất kể giờ phút nào cũng chỉ thấy vò rượu bên cạnh lão đại, ngoài ra không đi đâu hết!”
Bọn họ đã quen với việc uống rượu đến say khướt của Dương Xuân, trải qua từng năm tháng vẫn chưa hề thay đổi.
“Khoan đã, liệu có phải đã đến ngọn đồi kia?” Tiểu Hoa Nhi vội lên tiếng, lúc bấy giờ suy nghĩ ấy không ngừng xâm chiếm tâm trí.
Xung quanh đồng loạt vang lên âm thanh bàn tán, vừa hay hôm nay là ngày giỗ của người kia, chẳng trách không nhìn thấy Dương Xuân uống rượu.
Sở Diên nhìn Lý Thiên Thành lo lắng gặng hỏi: “Chúng ta đến đó được không?”
Sớm đã nghe kể về cái chết của Cố Thanh, chỉ là chẳng ai ngờ đến hôm nay lại là ngày giỗ của Cố Thanh.
Dương Xuân thương Cố Thanh như vậy chắc chắn sẽ không để Cố Thanh cô đơn nơi mồ hoang vắng vẻ.
Cả một ngọn đồi chỉ duy nhất một mình y ở đó, đêm có lẽ rất cô đơn.
!
Đám người bọn họ không chờ được nữa, nhanh chóng chạy lên ngọn đồi kia, với tâm trạng hoảng hốt, cầu mong Dương Xuân không nghĩ quẩn.
Thế nhưng vẫn là chậm một bước.
Dương Xuân đang an ổn nằm ngủ bên cạnh huyệt mộ khắc tên Cố Thanh, khoé môi khẽ nhếch một nụ cười đầy mãn nguyện.
Xung quanh chỉ duy nhất một vò rượu cùng hai chung rượu đã được vơi hết.
Những cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống bám trên người Dương Xuân, nếu nhìn thoáng chỉ nghĩ hắn đang ngủ.
Thế nhưng ai ai cũng biết hắn đã ngủ mãi mãi, có lẽ sẽ không thể tỉnh nữa.
“Dương Xuân! ” Sở Diên thống khổ nhìn tri kỷ đã an giấc vĩnh hằng, trái tim lần nữa bị bóp đến độ chẳng thể hô hấp.
Y chậm chạp bước đến, ngồi xuống bên cạnh Dương Xuân.
“Đừng ngủ nữa, ngươi nói gì đi?”
Sở Diên không nhịn nữa liền bật khóc, từng giọt lệ lăn dài trên má, thời khắc này bi thương đến cùng cực.
“Đừng khóc nữa, hắn đi rồi!” Lý Thiên Thành kéo Sở Diên đứng dậy, đem y ôm trọn vào lòng an ủi.
Hắn biết mà, sớm muộn Dương Xuân cũng sẽ chọn bước đường này, nếu là hắn, hắn cũng sẽ chọn giống Dương Xuân.
Còn sống chính là sự trả thù tàn độc nhất, bởi lẽ người sống mãi không buông được chấp niệm đó.
Càng sống, càng dày xé, sẽ càng đau đớn, ác mộng liên hoàng sẽ khiến người sống suy kiệt.
Dương Xuân đi rồi cũng là một kết cục tốt, hắn có thể nhìn thấy Cố Thanh, tiếp tục cùng Cố Thanh nối tiếp nhân duyên gian dở, cũng sẽ không phải ôm đau khổ lê lết sống qua ngày.
Dương Xuân đi rồi mặt trời cũng vừa lặn, giống như Cố Thanh năm đó vẫn không ngắm được mặt trời lặn trước lúc lâm chung.
Một màu đỏ rực soi sáng khắp ngọn đồi nhỏ, chẳng mấy chốc chỉ còn lại nỗi buồn miên man.
!
Hôm nay là ngày giỗ của y, ta không uống rượu.
Rượu vào sẽ làm người say, rồi đắm chìm trong kí ức vui vẻ, quên hết những đau thương vốn có!
Ta nhớ y, nhưng không chấp nhận được sự thật rằng y đã chết, ta luôn tin rằng tất cả chỉ là một giấc mộng huyền huyền ảo ảo.
Ta đã tự sát sáu lần, cả sáu lần đều được cứu sống, ta không cam tâm, cũng không muốn dừng lại, ta muốn đến bên y.
Ta đã chuẩn bị một vò rượu ngon, rồi cho Tuần Hàn tán vào, ngày trước không thể cùng y uống giao bôi, lần này ta chuẩn bị kỹ hết rồi, ta lại cùng y uống cạn vậy.
Không uống rượu ta như kiệt sức, chỉ biết nén đau thương mà viết nốt phong thư này.
Lúc các người tìm gặp ta, xin đừng mang ta đi đâu cả, xin hãy chôn ta cạnh mộ y, để ta được gặp nương tử của ta.
Dương Xuân tuyệt bút.
!
Theo như di thư mà Dương Xuân để lại, khi hắn chết hãy chôn ở cạnh Cố Thanh, để kiếp sau bọn họ lại tiếp tục nên duyên.
Ngày hôm đó Vạn An bi thương đốt tang một người, chẳng còn lão đại bọn họ như thiếu đi thứ gì đó, chỉ biết khóc than phận đời.
!
Thanh Sơn.
Cố Vân mơ màng tỉnh dậy, phát hiện hai tay, hai chân đều bị trói, y ra sức vùng vẫy muốn thoát nhưng cho đến lúc máu ướt một mảnh vẫn không thoát được.
Trong đầu y liên tục thúc giục, mau tìm sư phụ, nhất định phải tìm được sư phụ.
Cót két, lúc này Đường Khuyết đã bước vào, trên tay mang theo một bát canh đi tới.
“Tiểu mỹ nhân ngươi tỉnh rồi!”
Cố Vân cắn răng trừng mắt nhìn hắn.
“Là ngươi bắt ta?”
Đường Khuyết mỉm cười mang canh đến muốn uy y uống.
“Đừng nặng lời như thế, ta chỉ là muốn tốt cho ngươi!”
Cố Vân hung hăng vùng vẫy, lập tức khiến bát canh trong tay hắn rơi xuống, đổ lên người y.
Một trận bỏng rát truyền tới, thế nhưng Cố Vân không cảm thấy đau.
“Ngươi nháo cái gì?” Đường Khuyết vung tay muốn đánh, nhưng rồi hắn lại không nỡ đánh xuống.
“Ngươi thả ta ra, tên giả nhân giả nghĩa nhà ngươi, ta muốn tìm sư phụ, ngươi thả ta ra, thả ta ra.
” Y điên cuồng hét lớn, đáng lý ra y không nên lơ đi phòng bị, cuối cùng để hắn lén lút giở trò.
Bây giờ sư phụ không rõ sống chết, y lại bị nhốt ở đây, đám người Thanh Sơn lại là loại người không nói đạo lý, cho dù sư phụ đánh bại được Đường Nguyệt Lam, đám người Thanh Sơn cũng nhất quyết không tha.
“Xem như ta cầu xin ngươi, thả ta ra đi!”
Đường Khuyết tức giận gắt gao giữ chặt Cố Vân.
“Không thể! Ngoại trừ ta ra, không cho phép ngươi suy nghĩ tới người khác!”
Cố Vân mở lớn mắt kinh ngạc nhìn Đường Khuyết.
“Vì cớ gì, vì cớ gì ngươi lại thay đổi!”
Lúc ban đầu không phải là bộ dạng này, Đường Khuyết sẽ không áp đặt y như thế, sẽ không ép buộc y.
“Ngươi không phải Đường Khuyết, không phải Đường Khuyết!” Cố Vân cười lớn nhìn hắn, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn đứng dậy chỉ để bóng lưng về phía y, lạnh lùng nói một câu.
“Nếu ngươi còn nhắc đến hai từ sư phụ, ta bây giờ liền áp giả ả ta đến, trước mặt ngươi giết chết ả ta!”.