Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 142: Lý Thừa Húc Muốn Nuôi Thê Tử
Tháng ba, ngày mươi hai tháng chạp, năm Dục Hiên thứ Hai.
Cổng thành Tôn Châu.
Một gã nam nhân tay mang theo gậy sắt, tướng đi hiên ngang, không sợ trời, không sợ đất, trong mắt gã ta ánh lên sắc đỏ, như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
ngôn tình tổng tài
Gã ta bước đến chỗ một đứa trẻ đang ngồi co rúm ngồi trong góc khuất người, đứa trẻ sợ hãi khi thấy gã ta tiến tới.
Nhìn gậy sắt của gã, đứa nhỏ như muốn khóc tới nơi, nước mắt của nó không ngừng rơi xuống, nó như đang muốn cầu xin, xin gã đừng giết nó.
Nhưng gã nào muốn để yên, gã giơ gậy sắt lên muốn bổ vào người đứa nhỏ đáng thương đó.
“Tha cho ta đi, đừng…!đừng mà, xin ông…!van ông, cầu ông…!đừng giết ta mà…” Nó khóc lóc van nài gã ta, nhưng gã nghe xong càng vui hơn, ác ma trong lòng gã trỗi dậy, nếu đem nhóc này bán ở kỹ viện chắc chắn rất được giá cao.
Nó vừa xinh xắn, ngũ quan lại hài hòa, sau này lớn chắc chắn sẽ câu dẫn không ít nam nhân.
“Lại đây, theo ta mau lên, nếu oắt con còn trốn, ta sẽ bẻ gãy chân ngươi, để xem oắt con như ngươi còn trốn được bao xa!”
Bỗng nhiên gã gậy sắt trong tay gã ta khựng lại, mắt gã bỗng chốc nhòe đi.
Gã ôm đầu nhìn kẻ vừa đánh lén mình ở phía sau.
“Ngươi…” Gã loạng choạng ôm cái đầu bê bết máu, nhìn thiếu niên diện trên người y phục cao quý.
Lần cuối trước khi gã ngã xuống vẫn muốn bắt lấy đứa trẻ kia.
Nhìn thấy kẻ muốn bắt mình bán vào kỹ viện đã bị hạ gục.
Đứa nhỏ nén khóc, di chuyển về sau, muốn trốn khỏi thiếu niên.
Nó đó cả người toàn là vết thương lớn nhỏ đều có, thiếu niên đó nhìn đứa trẻ đáng thương đó mà khoé mắt cay cay.
Đứa nhỏ cố che đậy đau đớn, nó hít một hơi rồi di chuyển người về phía chỗ khuất kia, như rất sợ thiếu niên đó đến bắt mình.
Thiếu niên đó không ai khác là Lý Thừa Húc, lúc đi ngang qua cổng thành tình cờ bắt gặp tiểu đệ này đang chạy trốn khỏi gã đàn ông to xác.
Từng được phụ hoàng tìm được một vị tướng giỏi dạy cho một số chiêu thức, vừa nãy vì quá bất bình nên mới dùng gạch đánh gã ta.
Lý Thừa Húc tiến lên đi về phía tiểu đệ đệ lấm lem mặt mày, trên người rách rưới, bẩn thỉu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, khác với chật vật hiện tại, đôi mắt đen láy ấy đang phải chứng kiến những cảnh tượng như thế này, chẳng hiểu sao, Lý Thừa Húc rất muốn ôm đứa trẻ này về hoàng cung chăm sóc.
“Đệ đừng sợ, ta sẽ không làm hại đệ đâu, còn lùi nữa sẽ bị thương đó, đá ghim vào người rồi, đệ không đau à?” Hắn ngồi xổm xuống đưa tay ra muốn bắt lấy cánh tay gầy trơ kia.
Đứa trẻ đáng thương ngước mắt lên nhìn Lý Thừa Húc, trong lòng có chút nóng, hoảng hốt không biết từ bao giờ người này đã ngồi bên cạnh.
Sợ hãi, nó càng run rẩy hơn, lùi về sau, miệng lắp bắp nói: “Đừng đến đây, đừng bắt ta, ta không muốn không muốn vào kỹ viện, đừng bán ta mà!”
Phụ thân và mẫu thân của đứa trẻ đó vừa chết vào ba ngày trước, bọn họ là nông phu nghèo, không có đất chỉ có thể cày thuê bươn chải, tuy vậy, lương chẳng có bao nhiêu, lại bị áp bức, bóc lột, nhà chẳng còn gì vì nhiều ngày nhịn đói nên đã chết.
Chỉ còn mình đứa trẻ này vì sinh ra đã có khuôn mặt xinh đẹp, khả ái, được rất nhiều kỹ viện nhắm trúng.
Tuy nhiên, vì nó quá thông minh nên đã trốn thoát ba lần, hôm nay xem như gã ta xui xẻo không thể bắt lại thêm một là nữa.
“Ta không bắt đệ, đừng lùi nữa!” Lý Thừa Húc ra sức trấn an, nhìn người kia cứ mãi không nghe lời.
“Xin ngươi tha cho ta…!đừng ép ta mà!”
Nhìn đứa trẻ đó thảm thiết cầu xin như vậy, làm Lý Thừa Húc có chút chạnh lòng.
Chắc hẳn những ngày qua tiểu đệ này sống không tốt, nên mới mang khuôn mặt sợ hãi như vậy.
Chẳng biết là vì điều gì đã khiến nó run rẩy như vậy?
Lý Thừa Húc rất muốn biết nguyên nhân nhưng lại không biết nên làm thế nào để khiến tiểu đệ đáng thương này tin tưởng.
Trong lòng hắn không ngừng dao động, muốn mang tiểu đệ này về thương yêu, nhìn khuôn mặt rưng rưng nước mắt đỏ, trái tim hắn bỗng chốc nhói lên.
“Theo ta về, ta là thái tử của Dục Quốc, đệ theo ta sẽ không cần lo bị bọn họ bắt lại.”
Lý Thừa Húc rất mong chờ nhìn nó tha thiết hỏi.
“Cùng ta…!có thể không?”
Đứa nhỏ không biết nên nói gì, nó suy nghĩ một hồi cũng không biết có nên đi hay không, cũng không biết vị ca ca này có đáng tin.
Nhưng khi nó nhớ tới lời kia…!thái tử? Hóa ra là thái tử sao? Nếu là thái tử điện hạ, vậy thì nó được cứu rồi, chỉ cần theo thái tử nó sẽ không bị chà đạp, sẽ không bị bắt vào kỹ viện.
“Ca ca nói thật chứ!” Nó muốn xác nhận một lần rồi mới cùng hắn trở về.
“Thật, lời ca ca nói vô cùng thật!”
Đứa nhỏ vui vẻ nắm lấy cánh tay vươn ra, nhưng rồi lại hoảng sợ rút tay về.
“Sao vậy?” Lý Thừa Húc ngơ ngác nhìn bàn tay nhỏ đã biến mất liền hỏi.
Nhưng sau đó là một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Không thể được, trên người đệ…!rất bẩn!”
“Không bẩn, đệ đừng lo, ca ca không chê đệ bẩn!”
Đứa nhỏ lại run run.
“Ca ca mặc y phục đắt tiền như vậy, dính vào sẽ rất khó giặt sạch…!ca ca sẽ ghét đệ!”
Lý Thừa Húc lại tiếp tục dỗ dành.
“Không sao, nhưng mà có thể cho ca ca biết tên của đệ không?”
Đứa nhỏ nhìn hắn lại gật đầu, khàn giọng nói ra.
“Mạc Thừa Quân…”.