Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 135: Đặt Tên


Bạn đang đọc Vọng Tưởng Giang Sơn – Chương 135: Đặt Tên


Lúc Lý Thiên Thành đến chỗ của hài tử, hắn rất hào hứng, trái ngược với đau nhói ban đầu.

Tận mắt nhìn thấy đứa trẻ bé xíu đã được dỗ ngủ, hắn vừa nhìn thấy đã sáng rực hai mắt.
Bảo bảo của hắn, nó được đặt trong chiếc nôi bằng vàng, nó nín môi, hai mắt vẫn chưa mở, nó nằm đó hơi thở đều đặn, đang say giấc nồng.
Tần thái y bảo nó khóc rất lớn, là một tiểu thái tử lanh lợi, hoạt bát.

Hắn nghe vui lắm, là con của hắn mà, đương nhiên phải hoạt bát, hơn nữa còn phải thông minh như phụ thân của nó nữa.
Hắn đi tới ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn nhẹ chạm vào bàn tay bé tí của bảo bảo, hắn không biết đặt nó tên gì nữa, hắn muốn để Sở Diên đặt tên cho nó.
“Hài tử của ta, con rất giống phụ thân đó!” Lý Thiên Thành cúi người xuống hôn nó, làn da của trẻ sơ sinh quá mức mềm mại, hắn vừa đưa bờ môi chạm vào đã lõm xuống một chút.
Da thịt mềm mại như thế này, giống như một khối đậu phụ lớn, trắng nõn, trắng nà, thơm thơm làm sao!
Vì Sở Diên không có sữa, nên Tề ma ma đảm nhiệm việc chăm sóc bảo bảo, còn Tần thái y sẽ quan sát sức khỏe.
Vì lần đầu tiên phát giác nam nhân có thể sinh con, nên chẳng ai có thể lơ là, mọi việc hành sự đều phải tỉ mỉ.
Bọn họ sợ vị tiểu thái tử này không khỏe mạnh như những đứa trẻ khác, bởi do cơ thể Sở Diên vốn hư nhược, chỉ sợ tiểu thái tử cũng ảnh hưởng không ít.


Lý Thiên Thành càng chạm lại càng không muốn rời, lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác làm phụ hoàng, mỗi một động tác của hắn đều e dè sợ sệt, hắn sợ bản thân không biết cách bế trẻ, cũng sợ chạm mạnh quá làm bảo bảo bầm dập, vì thế chỉ ngồi xổm xuống vuốt ve nhẹ nhàng.
Nhịn không được thì hôn vài cái, chứ bế lên thì không dám.
Hắn nghĩ thầm chờ thêm vài ngày nữa, khi nào bảo bảo của hắn tròn hơn một chút mới dám bồng.
Xương cốt trẻ sơ sinh rất mềm, chạm một chút là đau ngay, khi mới sinh phải ở thoáng một chút, có ánh sáng mới khỏe mạnh được.
Hắn thì ngốc nghếch, bế phụ thân nó thì còn có can đảm, còn bế hài tử thì lo trước lo sau.
Hắn đỡ trán, thầm mắng bản thân quá đỗi thảm hại, có bấy nhiêu đó cũng không thể thích nghi, vậy lúc Sở Diên tỉnh lại, hắn biết bế bảo bảo như thế nào đây?
Đang ngớ người thì Tề ma ma đi tới, bà mỉm cười cúi đầu thỉnh an.
“Hoàng thượng…”
Lý Thiên Thành vội đứng dậy, hắn hơi khựng khựng, chờ một lát mới cười lại nhìn Tề ma ma.
Tề ma ma nhìn một thoáng là biết ngay, hắn chắc chắn rất muốn bế tiểu thái tử.
“Hoàng thượng người muốn bế tiểu thái tử sao?”
Hắn có chút do dự, hơi run: “Bế…!bế thế nào nhỉ?”
Tề ma ma mỉm cười giải thích: “Trước tiên hoàng thượng nên rửa tay thật sạch, sau đó lau khô thì mới được!”
Lý Thiên Thành nghe vậy sửng sốt: “Không xong rồi, ta vừa từ phòng sinh đến đây…!vẫn chưa thay y phục.”
Nói dứt lời hắn liền chạy đi mất, hắn vậy mà ngay cả đều căn bản nhất cũng không tìm hiểu trước, cước bộ ngày càng gia tăng, hắn như thế đã khuất mất tăm hơi.
Tề ma ma lắc đầu lau nhẹ cơ thể cho tiểu thái tử, bà mới đi có một chút thì hắn đến rồi, không kịp dặn dò.
Lúc trẻ mới sinh cơ thể rất yếu, rất dễ nhiễm bệnh nếu tay chạm vào không được sạch sẽ.

Từ phòng sinh đến đây không biết đã mang theo bao nhiêu bụi bặm, sẽ làm ảnh hưởng tiểu thái tử.
Cũng may, Lý Thiên Thành không ôm cũng không bế, nếu không cũng không biết nói gì hơn.
Tề ma ma lau dọn thật sạch sẽ, rồi mới ngồi một chút chờ đợi Lý Thiên Thành.

Quả nhiên không ngoài mong đợi, Lý Thiên Thành đã trở lại rất nhanh, hơn trên người mặc y phục rất đơn giản, chẳng có một vật nhọn nào.

Hắn vui vẻ bước vào trong, cả người sạch sẽ mong chờ bế bảo bảo.
“Xong rồi xong rồi, ta tắm đến năm lần đấy!”
Tề ma ma gật đầu thao tác một lần cho hắn xem, bà vừa bế vừa nói khẽ.
“Hoàng thượng người nên thả lỏng cơ thể, tránh căng thẳng nếu không rất dễ khiến tiểu thái tử bị tổn thương, để bế tiểu thái tử đúng cách, người nên quan sát trực diện, không được tùy tiện bế lên.

Sau khi đã nhắm kỹ thì mới nâng nhẹ tiểu thái tử bằng cách luồn một tay xuống đỡ phần cổ và đầu, tay còn lại thì luồn dưới phần hông và mông tiểu thái tử.
Phải giữ vững cánh tay đang đỡ ở phần hông, rồi nhẹ nhàng luồn tay đang đỡ ở đầu và cổ xuống dưới lưng để đỡ lưng sao cho đầu và thân phải nằm dọc theo cánh tay hoàng thượng.
Rồi sau đó để đầu và cổ tựa vào khuỷu tay của người, như vậy là có thể bế một cách an toàn rồi!”
Mới đầu nghe có vẻ rất khó, nhưng lúc làm thì cũng có chút khó thật!
Lý Thiên Thành phải giữ đầu óc bình tĩnh lắm mới bế được, lúc bế, Tề ma ma luôn lập đi lập lại, nhất định phải đỡ cổ cho đàng hoàng, nếu không cổ sẽ bị nghiêng rồi sẽ hình thành chút tật nhỏ, vì xương rất non nên sẽ dễ bị biến dạng.
Lý Thiên Thành nghe xong thì luôn lập đi lập lại, như muốn tự cảnh tỉnh bản thân.

Lúc xế chiều hắn quay trở lại phòng Sở Diên, nghe Tàu công công bảo hoàng hậu tỉnh rồi, hắn liền tá hỏa chạy đến.
Nhìn Sở Diên vẫn còn ngủ hắn hơi hụt hẫng, nhưng rồi cũng mỉm cười nắm tay y.
Hắn nói khẽ với y, bảo rằng bảo bảo của chúng ta dễ thương lắm, da trắng nõn như cục bột, ôm rất thích.
Sở Diên cũng hé mắt nhìn hắn, vì cơ thể còn quá yếu nên ngủ khá nhiều, lúc nghe hắn nói về bảo bảo, y liền muốn gặp ngay.
Lý Thiên Thành cho người gọi Tề ma ma đến, ngay sau đó cả ba người đều tụ họp, vừa ấm áp lại mặn nồng.
Sở Diên nhìn hài tử rồi lại nhìn Lý Thiên Thành, y hỏi hắn: “Đã đặt tên chưa?”

Lý Thiên Thành đương nhiên chưa đặt, phần này hắn để cho y.
“Diên Diên đặt đi, ngươi cầm kỳ thi họa đều tốt, đặt tên dĩ nhiên hay hơn ta!”
Sở Diên véo nhẹ hắn nói: “Ngốc quá, ngươi là phụ hoàng mà!”
Lý Thiên Thành gãi đầu ngốc nghếch gật gật, hắn cũng đâu chối bỏ, hắn vốn ngốc thật mà.
“Diên Diên mau đặt tên đi!”
Sở Diên lắc đầu xem như không trách.
Y ngẫm một lát lại nói: “Vậy…!tên là Thừa Húc đi!”
Lý Thừa Húc, tên cũng đẹp thật, nghe cũng rất oai phong, sau này làm vua chắc chắn sẽ được người người kính nể.
Lý Thiên Thành rất thích cái tên này, nếu ban đầu y mà để hắn đặt, chắc chắn hắn sẽ dựa theo tên y và hắn ghép lại…
Lý Thiên Sở, không oai bằng Lý Thừa Húc nhỉ?
Thật may mắn khi hắn không đặt tên, bằng không nhất định rất khó nghe.
Thiên Sở, nghe sao cũng rất giống tên nữ tử….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.