Đọc truyện Vọng Tình – Chương 45: Châu quang! Hồng quang!
Đẩy cửa phòng, sau cơn mưa, không khí được thanh tẩy lùa vào trong phòng, Hồ Tứ duỗi thắt lưng:
– Thời tiết thật thoải mái, thơm quá đi!
Nói xong, nàng chạy vào trong viện, kinh hỉ phát hiện vườn hoa một mảnh muôn hồng nghìn tía.
Hôm qua hoa chưa nở, hôm nay liền nở rộ.
Hồ Tứ xem đóa này, ngửi đóa kia, yêu thích không buông tay, hái mấy bông hoa thật đẹp, vui vẻ trở lại phòng, lớn tiếng nói:
– Xem này, hoa thật đẹp đó, mau đứng lên xem này.
Phan Ngọc không kiên nhẫn than thở, xoay người:
– Để ta ngủ thêm một lát!
– Trời sáng như vậy rồi, ngươi còn ngủ gì nữa! Mau đứng lên, chúng ta đi xem có gì đẹp không. Mau đứng lên, Phan Ngọc!
Hắn ho khan hai tiếng:
– Không cần, ta muốn ngủ!.
– Thật kì quái, ta vừa tỉnh dậy khỏe mạnh như này, sao ngươi lại bị bệnh?
Không hỏi thêm, liền vén chăn Phan Ngọc lên, hé ra khuôn mặt ửng hồng.
Tay sờ trán hắn, tay kia cũng đưa lên trán mình so nhiệt độ.
Hồ Tứ hoảng sợ, vội chạy đi, chỉ chốc lát sau, Hạ Lan Hiên bị Hồ Tứ lôi
đến, nhìn cảnh tượng Phan Ngọc nhíu mày, Hồ Tứ bên cạnh lo lắng hoi:
– Thế nào? Hắn bị bệnh hay sao?
Hạ Lan Hiên gật gật đầu:
– Là buổi tối bị nhiễm lạnh, mắc phong hàn rồi. Bất quá, cũng may là
không nghiêm trọng lắm. Ta có thuốc trị, ngươi đi cho hắn xông hơi, đổ
mồ hôi sẽ không sao.
Hồ Tứ có chút áy náy, nhớ tới sáng sớm tỉnh lại Phan Ngọc cuộn chặt chăn, nếu không phải tại nàng, Phan Ngọc cũng không bị bệnh:
– Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
Hồ Tứ bước nhanh chân, hướng hiệu thuốc bắc trong thành chạy tới.
Không nghĩ tới thuốc rất đắt tiền, Hồ Tứ chọn mấy gói thuốc, liền tốn của nàng ba lạng bạc.
Cũng không biết có phải ở với Phan Ngọc lâu ngày, nên nàng bắt đầu tính toán chi tiêu tiền bạc dần. Nhưng thôi, chủ là hắn ốm, xót tiền cũng được gì đâu.
“Chờ hắn hết bệnh rồi lại kiếm tiền”. Hồ Tứ nghĩ đến bản lĩnh kiếm tiền của Phan Ngọc, lại bắt đầu cao hứng.
Cố mặc cả với chủ hiệu thuốc vài câu, rồi nàng liền bị đẩy ra khỏi cửa hiệu.
Trên đường lớn, có rất nhiều người chạy về phía trước, Hồ Tứ khó hiểu, bắt lấy tay một người, hỏi:
– Này vị đại ca, các vị đi đâu vậy?
Người nọ đánh giá Hồ Tứ một phen:
– Tiểu huynh đệ, nghe giọng ngươi chắc là người phương xa tới. Ngươi không biết, hôm nay là ngày Hỉ Lạc cư khai trương.
Hỉ Lạc cư?
Hồ Tứ cảm thấy tên này rất êm tai nha.
Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, chỉ trì hoãn thêm một lát được thôi.
Lòng hiếu kì nổi lên, Hố Tứ đã sớm đem chuyện Phan Ngọc bệnh ném ra sau đầu, nếu hắn biết, nhất định sẽ mắng Hồ Tứ không có lương tâm.
Bộ
dáng Phan Ngọc tức giận lóe qua trong đầu, nhưng sự tò mò vẫn chiến
thắng, cho dù có chút sợ hãi, cũng biến mất không tăm hơi.
Hồ Tứ chậm chậm đi theo đám đông.
Ba chữ vàng “Hỉ Lạc cư” nổi bật trên nền bảng hiệu đen, hai bên đại môn lộ vế câu đối:
“Đông phong nhập hộ
Hỉ khí doanh môn”.
(nghĩa là:
Gió đông vào nhà
Khí lành đầy cửa.)
Bên trong bố trí thanh nhã, không mang nhiều vẻ nhục khí mà ngược lại. Khiến cho người ta có cảm giác thanh tao, dễ chịu.
Đại đường có rất nhiều người, chen lấn xô đẩy mãi mới thoát khỏi đám người.
Đang thầm thấy mình may mắn, không nghĩ phía sau có một người đẩy một cái, Hồ Tứ đứng không vững, ngã “bùm” trên mặt đất.
Nàng đau đến nhe răng nhếch miệng, nghĩ đến thuốc trong tay, cuống quýt xem xét, cũng may là không tổn hại gì.
Phủi phủi thân, miễn cưỡng đứng lên, cảm thấy lòng bàn tay đau đớn không thôi, vừa cúi đầu nhìn, không khỏi hoảng sợ.
Lòng bàn tay của nàng bị cắt một vệt khá sâu, máu tươi chảy ròng ròng.
Thình lình bên cạnh truyền đến tiếng gọi duyên dáng, Hồ Tứ ngẩng đầu, đã thấy mấy người đang tiến lại, tiếng nói phát ra từ đó.
Đôi mắt to tròn trong suốt, thần sắc ôn nhu, tuy không phải mỹ nữ tuyệt thế, nhưng cũng là thanh tú hơn người.
– Vị cô nương này, ngươi không sao chứ?
Thanh âm của nàng cũng rất dễ nghe, giống như tiếng chuông lảnh lót thanh thoát truyền đến trong gió.
Hồ Tứ cười nói:
– Không có việc gì.
Nói xong mới giật mình:
– Sao ngươi biết ta là nữ?
Nữ tử lấy tay áo che miệng, cúi đầu cười khẽ:
– Ngươi rõ ràng là một cô nương, tuy mặc nam trang, nhưng ta hoàn toàn nhìn ra được.
Vừa nói vừa nhìn đám người chen chúc bên kia, nhíu mày:
– Thật sự thất trách, tiểu nhị trong quán không quản lí tốt, để cô nương bị thương.
Hồ Tứ nghe thế, trong lòng có chút khó hiểu:
– Chẳng lẽ ngươi là tú bà?
Nữ tử lắc đầu, đang muốn nói chuyện, thì nha hoàn bên cạnh giành nói:
– Khách điếm này là lão gia mở, đây là tiểu thư nhà ta.
– Nói cách khác, ngươi cũng có thể làm chủ?
Nữ tử gật đầu:
– Đại sự không dám làm chủ, nhưng việc nhỏ có thể.
Hồ Tứ thật cao hứng, tuy rằng trên tay bị thương, nhưng vì vậy mà đổi được rượu cùng đồ ăn ngon cũng đáng giá.
Nghĩ đến bộ dáng lo lắng của tiểu thư kia, nhìn nhìn vết thương sắp khép
miệng trên tay, một phân tiền cũng không tốn, thật là đáng giá.
Gần đến giữa ngày, trời càng ngày càng nóng, thân hình Đỗ Quyên lảo đảo,
yếu ớt dựa vào cây cột. Không nghĩ tới một cánh tay nắm lấy tay nàng, ôm lấy thân hình lung lay sắp đổ của nàng.
Trong lòng Đỗ Quyên cả
kinh, hơi thở quen thuộc truyền đến, trong lòng lập tức yên tâm, thuận
theo Tiêu Mộ Vũ giúp đỡ, đi vào một phòng trong hậu viện nghỉ ngơi.
Khăn mặt ấm áp nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nàng, da thịt trắng như
trong suốt, Tiêu Mộ Vũ nhận lấy nước ô mai nha hoàn dâng lên, thử xem độ ấm, vừa đủ, uống một ngụm, từ từ truyền cho Đỗ Quyên.
Nước ô mai theo khóe miệng hai người chảy xuống. tuy rằng phu thê ân ái, nhưng
không thích ứng hắn trước mặt nhiều người làm như vậy.
Biết nàng thẹn thùng, Mộ Vũ khẽ nói:
– Quyên nhi, bọn họ đi xuống hết rồi.
Biết hắn nhìn ra ý nghĩ trong lòng, mặt Đỗ Quyên càng hồng, đầu cúi thấp, hận không có cái lỗ nào cho nàng chui xuống.
Một ngón tay nhẹ nâng cằm nàng lên, môi Tiêu Mộ Vũ ôn nhu đặt một nụ hôn lên môi anh đào của nàng.
Đỗ Quyên nhịn không được bắt lấy vạt áo hắn, hôn lại hắn.
Hôn, dần trở nên triền miên không dứt, hơi thở thanh lương độc đáo, Đỗ Quyên dần trầm mê trong ôn nhu của hắn, không thể kiềm chế.
Bóng cây đưng đưa, trong phòng hai người đang quấn qít.
Đỗ Quyên phát ra một tiếng rên rỉ, mà tiếng rên này tựa hồ ủng hộ Tiêu Mộ
Vũ, đôi đồng tử trong suốt thấm đượm một tầng sương mù, ôn nhu hóa thành cuồng nhiệt, lửa nóng vây quanh Đỗ Quyên, khiến nàng khó chống cự.
Ngoài cửa sổ, trời u ám.
Ngoài cửa sổ trời u ám, sấm rền vang, mưa to xua đi nắng nóng, lại không làm tan được nhiệt tình của đôi nam nữ trong phòng.
Đỗ Quyên kề sát ngực Tiêu Mộ Vũ, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn.
Mỗi lần làm như này, lòng nàng lại an tĩnh, không có phiền não, không có đau ốm, không có thống khổ.
Da thịt trắng nõn mềm mại nổi lên trên thân hình màu đồng rắn chắc của nam nhân, nhưng lại rất hài hòa.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nước chảy, đây là nước ở suối phía sau núi,
thân trúc rỗng chảy xuống nước suối trong suốt ngọt lành, đặc biệt tươi
mát.
Có khi hắn thích vừa pha trà vừa ngắm lá trúc xanh ngắt, mà
nàng, khi pha trà sẽ rất tập trung, hắn thích nhất bộ dạng pha trà của
nàng, trong mắt lẳng lặng đã có tia quyến luyến rất sâu.
Tâm đau xót, như bị từng nhát dao đâm trúng, trên mặt nóng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt nàng, gò má nàng:
– Quyên nhi!
– Dạ?
– Nàng thoải mái không?
– Có, thiếp rất thoải mái
– Thật không?
Thanh âm tha thiết xao động lòng nàng, thân mình căng thẳng, một cánh tay ôm nàng, mặt kề sát mặt nàng:
– Là thật sao?
Dựa vào vai hắn, tâm an tĩnh:
– Đương nhiên, ta chưa từng lừa gạt chàng.
– Vậy vì sao nàng khóc?
Khóc?
Đỗ Quyên lấy tay lau mặt, miễn cưỡng cười:
– Mệt chàng quá, lúc nào cũng để ý hết vậy?
Ánh mắt nàng tràn ngập yêu thương.
– Đây là nước mắt hạnh phúc mà.
Con mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, sắc mặt buồn bã, bi ai nổi lên:
– Nàng không nói thật! Tâm nàng bán đứng nàng đó! Vì sao không đem suy nghĩ nói ra?
Sắc mặt Đỗ Quyên tái nhợt, quay đầu không nhìn hắn, thanh âm run run:
– Chàng lại nói vậy tới ta, không phải sớm nói cho chàng rồi sao, không cần để ý ta quá làm gì.
Nàng nghĩ Tiêu Mộ Vũ chắc chắn sẽ tức giận, nhưng đợi thật lâu sau, thanh âm hắn cũng không có vang lên.
Bên tai truyền đến tiếng mặc quần áo, tiếng mở cửa, trong phòng lại lần nữa yên tĩnh.
Nhưng so với lúc nãy rất khác, khi đó nàng thấy trong lòng rất hạnh phúc,
nhưng hiện tại trong phòng trống vắng, không còn hơi thở của hắn.
Nhanh cầm lấy góc chăn, trùm lên đầu, thất thanh khóc thành tiếng.
Vì cái gì mỗi lần ở thời điểm bọn họ đang hạnh phúc, biết rõ hắn không trách nàng, lại cố ý thương tổn hắn?
Nhưng mà nàng không rõ, vì sao mỗi lần nàng làm đau hắn, hắn luôn im lặng rời đi, lại là thời khắc nàng cần hắn xuất hiện nhất.
Rót một ly rượu, hắn có chút mệt mỏi.
Rượu tỏa ra ánh cam nhàn nhạt, xuyên thấu qua chén trong suốt, mĩ lệ như hổ phách.
Đẹp tựa trong tranh, nhưng chính nơi đó cũng giống cái chén lưu ly này,
Nhìn cực kì xinh đẹp, nhưng thật ra lạnh như băng, giấc mộng tiên cảnh, chính là lồng giam cầm hắn.
Nhẹ thở ra một hơi, trên ngọc lưu ly hiện ra văn tự cổ quái, linh khí cường đại từ từ tiến vào cơ thể.
Không vì năm tháng mà thay đổi, không vì tâm tình mà thay đổi, chẳng lẽ, đây là vĩnh hằng sao?-
Bất đồ hoa ngạc chung liên tập, hà nhẫn nhạn hàng các tự phi (*). Khi nào
ngươi hiểu được đạo lí này, phiền não sẽ đi xa khỏi ngươi.
– Ta
không muốn tu luyện, không muốn thành tiên đắc đạo! Chỉ muốn âu ái cùng
người mình yêu thương, cùng nhau vượt qua gian khó, nàng vui vẻ ta cũng
sẽ như vậy, cầu sư phó thành toàn.
– Mang theo xuyến ngọc lưu ly này đi, sẽ có một ngày ngươi dùng đến nó.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve ngọc lưu ly bóng loáng, mượt mà như trong mộng, nhẹ đụng một cái sẽ tan vỡ.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng sau người vang lên, ngay sau đó, một vòng tay dịu
dàng ôm lấy hắn từ đằng sau, mái tóc nhẹ tỏa ra hương thơm, cọ xát mặt
hắn:
– Thực xin lỗi.
Đỗ Quyên sửng sốt, đáng nhẽ nàng nên nói xin lỗi, nhưng hắn lại nói trước.
Tiêu Mộ Vũ thở dài, kéo Đỗ Quyên đến trước người, làm cho nàng ngồi lên đùi mình, vuốt mái tóc dài đen:
– Thực xin lỗi.
– Nhưng mà, kia…
Ngón tay đặt lên môi nàng, đem lời nói còn lại trở về.
– Ta sẽ không cố tìm hiểu nội tâm nàng, ta sẽ cố gắng thích ứng. Cho ta ít thời gian, được không, Quyên nhi?
Nước mắt chảy xuống, Đỗ Quyên ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, gật đầu:
– Ta hiểu được.
Nàng có thể cầu gì hơn đây?
Nam nhân ôn nhu như vậy là trượng phu của nàng, là người yêu nàng nhất, cũng là người nàng yêu nhất trên đời này.
– Là ta không tốt, ta không nên như vậy với chàng.
Ôm chặt Đỗ Quyên, Tiêu Mộ Vũ nhìn chân trời sau cơn mưa.
Ánh hồng quang chiếu vào ngọc lưu ly, châu quang, hồng quang cùng tỏa sáng, chữ màu vàng trên đó lại lần nữa xuất hiện, thoáng chốc càng hiện lên
rõ ràng.
Đỗ Quyên cảm thấy cái gì, định ngẩng đầu lại bị TIêu Mộ Vũ ấn lại trong ngực, kia không phải cảnh phàm nhân có thể nhìn.
Hắn không muốn dọa nàng, đợi ánh quang tiêu tán hết, hắn mới thả tay, Đỗ Quyên chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
Tiêu Mộ Vũ mỉm cười, chỉ về phía chân trời:
– Nàng xem, hồng quang đẹp không?
[Chú thích:
*Bất đồ hoa ngạc chung liên tập
Hà nhẫn nhạn hàng các tự phi.
Nghĩa là:
Nào ngờ hoa cạnh lìa khỏi khóm
Sao nỡ nhạn bầy lẻ tự bay.]