Vọng Tình

Chương 21: Dụ dữ phản dụ (dụ cùng phản dụ)


Đọc truyện Vọng Tình – Chương 21: Dụ dữ phản dụ (dụ cùng phản dụ)

Da tiếp xúc với hàn khí thoàng chốc co rúm lại, trong lòng Giang Hạo Nhiên vừa sợ lại vừa giận.

Thật không nghĩ tới, nữ nhân trước kia không dám giết chết một con kiến nay lại dám cắn hắn.

Nhưng giận nhất chính là, nét mặt của nàng giống như chẳng quan tâm đến hắn.

Trúc Quân cũng không thèm để ý tới thân thể lõa lồ của mình, gương mặt xinh
đẹp nay đã có chút hồng nhuận , cái lưỡi màu hồng liếm một vòng dọc theo bờ môi.

Đang định mở miệng nói chuyện, bỗng Trúc Quân đột nhiên biến sắc.

Hai tay nắm chặt cổ họng, cố gắng nôn ra thứ gì đó.

Từng giọt, từng giọt màu đỏ yêu diễm của máu chảy xuống nền đất, nàng cơ hồ
đem tất cả chỗ máu vừa hút phun hết ra, cho tới khi không còn gì nữa,
mới chán nản nằm lăn trên mặt đất, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệnh.

– Làm sao, bụng đau à?

Gương mặt hắn tỏ rõ thái độ xem thường.

Kéo vạt áo xuống, băng lung tung ở trên cổ. Miếng vải chạm vào vết thương, khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi vì đau.

– Máu của ngươi, khổ, hự!

– Hừ, khổ? Ha ha, ta nói cho ngươi biết, máu của ta chẳng những khổ, mà là đen, tâm cũng đen! Ha ha!

Tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp thạch thất, làm chấn động cây hoa, hoa quế bay xuống như mưa.

– Ta mười năm gian khổ học tập kinh thư lễ nghĩa, kết quả chiếm được cái gì? Chèn ép! Xem thường! Lạnh nhạt!

Thần sắc của hắn đột nhiên kích động, hắn vươn tay nắm chắc bả vai của Trúc
Quân, mặc cho nàng đánh đá, hắn mang theo nàng hướng đi ra phía ngoài.

– Buông, buông!

– Thả ngươi! Hừ, vì sao ta phải thả ngươi, Trúc Quân?

Tiếng nói của hắn bất chợt trở nên nhu hòa:

– Đừng chọc giận ta. Nếu không, cũng đừng trách ta làm tổn hại đến nàng!

Lôi kéo Trúc Quân tới thư phòng, vừa mới đi ra khỏi cửa ngầm, Trúc Quân
bỗng quát to một tiếng, giơ tay che kín hai mắt, ý nghĩ muốn lui vào
trong mật đạo tối tăm kia.

Nhưng một khí lực to lớn nắm chặt lấy cánh tay của nàng, kéo đến cạnh bàn.

Eo nhỏ mềm mại của nàng hung hăng đập vào góc bàn, tóc dài bay trên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống, xõa tung ở trên mặt bàn.

Một bàn tay nắm chặt lấy eo nhỏ của nàng, mạnh mẽ áp đảo thân hình nàng xuống mặt bàn.

Sống lưng chạm vào bức tranh, hàn khí cùng hơi ẩm xuyên thấu qua tờ giấy Tuyên Thành mỏng manh, thấm vào da thịt của nàng.

Trúc Quân vặn vẹo eo, đang muốn trở mình đứng dậy, bỗng có một đôi môi mỏng
điên cuồng hạ xuống cắn nuốt bờ môi của nàng, không cho nàng phát ra bất cứ thanh âm nào.

Quấn quýt si mê, hành động nóng bỏng quen thuộc lúc nãy lại lần nữa chiếm cứ tâm của hắn.

Thân thể Trúc Quân theo động tác của hắn mà trước sau loạng choạng, phía dưới chiếc bàn phát ra âm thanh kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Vào lúc nàng sắp không thở nổi nữa, hắn mới thả môi của nàng ra. Dán chặt
bờ môi vào vành tai, mỗi lần ra vào đều nhẹ giọng gọi tên của nàng:

– Trúc Quân! Trúc Quân! Trúc Quân!

Khi nghe tiếng hắn liên tiếp gọi tên mình, đôi mắt đen nhánh của nàng nhanh chóng phủ lên một làn sương mỏng, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.

An tĩnh nằm trong lồng ngực của hắn, từ người nàng hàn khí tỏa ra khắp nơi.

Hắn ôm nàng tựa như ôm một khối tượng đá, rét lạnh thấu xương, làm cho hắn không tự chủ được nhớ lại nàng của trước kia.

**

Trúc Quân rất sợ lạnh, thể chất lại yếu ớt.

Một năm bốn mùa, tay chân của nàng luôn luôn lạnh như băng.

Mỗi khi nàng lạnh không chịu được nữa, sẽ dở trò đùa dai, đem tay vươn vào

bên trong vạt áo của hắn. Cho tới khi hắn quát to một tiếng, nàng liền
bật cười khanh khách, làm không khí trong căn nhà bỗng trở nên ấm áp lạ
thường.

Khi đó bọn họ không giàu có, chỉ dựa vào vài mẫu đất khô cằn do tổ tiên để lại, cố gắng cùng nhau trồng lúa, trồng rau.

Xa xa hoàng hôn khẽ buông xuống, dưới ngọn nến, hắn ngồi trước cửa sổ cố
gắng dùi mài kinh sử, nàng thì an tĩnh ở một bên thêu áo.

Tiếng guồng quay tơ lạch cạch xen lẫn với âm thanh lật sách xào xạc, ở trong tai của hắn nghe vô cùng hài hòa, thân thiết.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, đã thấy đôi mắt đen nhánh của nàng, để lộ ra vô vàn ôn nhu trong đó.

Hắn khẽ vươn vai, cảm thấy cơ thể mệt mỏi vì ngồi đọc sách đã quá lâu.

Bỗng một tách trà xanh tỏa hương thơm mát nhẹ nhàng được đặt trên bàn, nàng mỉm cười ôn nhu nhìn hắn, vô vàn thâm tình.

Tinh thần trở nên phấn chấn lạ thường, lại vùi đầu vào đọc sách tiếp.

Hắn không dám lười biếng một khắc nào, bởi vì tại thời điểm đêm động phòng
hoa chúc, hắn trịnh trọng thề rằng sẽ cho nàng một cuộc sống thật tốt.

Mặc dù đã qua mấy năm, nhưng lời hứa hẹn vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu của hắn.

Vì Trúc Quân, vì tương lại của hai người, hắn phải nỗ lực tiến lên.

Nhưng thật đúng là vận mệnh trêu đùa, hắn lần lượt thi rớt, lần lượt nhận châm chọc cười nhạo, lần lượt nản lòng thoái chí.

Hắn thậm chí không dám về nhà, không dám đối mặt với tha thiết chờ đợi của Trúc Quân.

Chỉ có thể ở trong tửu quán uống say, uống tới tê dại đầu óc.

Khi hắn uống xong không có tiền trả cho trưởng quầy, liền bị bảo kê dùng quyền cước đánh bay ra khỏi tửu quán.

Nằm trên mặt đường lạnh như băng, cơn mưa bất chợt kéo đến đổ xuống trên người hắn.

Cả người toàn bùn lầy, vào thời điểm đó, trên đỉnh đầu xuất hiện một cài ô che cho hắn, hơi thở quen thuộc quanh quẩn ở chóp mũi:

– Về nhà nào, tướng công.

Tới lúc này, hắn giống như một tiểu hài tử biết mình đã làm sai chuyện, đi theo phía sau nàng, tùy ý nàng lôi kéo tay của hắn.

Trong đêm mưa lạnh, đôi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng ở trong lòng hắn trở nên ấm áp.

Nước mắt của hắn, sầu muộn của hắn, cũng chỉ có vào thời khắc này mới hoàn toàn được bộc phát ra ngoài.

Danh tiếng xa gần nổi danh là tài tử, thế nhưng trong cuộc thi có tài mà lại chẳng có tên trên bảng vàng.

Vào lúc hắn lần thứ tư thi rớt, một đồng môn dẫn hắn đi gặp một người, chính là quan chủ khảo chính lần này.

Khi hắn kích động nghe được vị chủ khảo kia nói, dựa vào văn chương của hắn, hoàn toàn có thể nổi danh bảng vàng.

Tim của hắn cơ hồ muốn bay lên chín tầng mây, nhưng khi nhìn lại bảng kết
quả, tâm của hắn tuyệt vọng, thống khổ. giống như chìm xuống vực sâu
muôn trượng vậy.

Một đêm kia, hắn hoàn toàn đắm chìm trong men rượu. Trúc Quân đứng bên cạnh đau lòng nhìn hắn.

Đôi bàn tay nhỏ bé ôn nhu của nàng nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn.

Bất chợt, hắn mở to mắt nhìn nàng, nhìn thật sâu vào đôi mắt ôn nhu đó, đã từng gắn bó với hắn suốt bao năm tháng cực khổ kia.

Hắn khẽ nhếch mép lên cười – cười nhạo chính bản thân mình. Trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói cùng ánh mắt kì dị của vị chủ khảo kia.

***

Giang Hạo Nhiên khẽ rùng mình một cái, từ trong kí ức đã khảm sâu trong tâm hắn mà tỉnh lại.

Khẽ cúi đầu xuống nhìn, thấy Trúc Quân vẫn đang ở dưới thân hắn, gương mặt
băng lãnh lúc trước của nàng giờ đã thay đổi không ít.

Hai gò má
thoáng ửng hồng, cánh môi mỏng mím chặt lại, ánh mắt xa xăm tựa như nàng đang thả hồn mình vào khoảng không nào đó xa lạ – nơi không có hắn tồn
tại.

Nhìn người nữ tử này, hắn chợt nghĩ, nàng dường như đã thay đổi thật rồi.

Không còn là tiểu cô nương ngày nào vẫn đi theo hắn, cần hắn che chở, cần hắn quan tâm, bảo bọc nữa.


Cởi chiếc áo bào bên ngoài ra, hắn dịu dàng khoác lên thân thể nàng, bế nàng đi về phía giường.

Y phục rộng thùng thình khoác trên thân mình đơn bạc của nàng trông thật nhu nhược, đôi bả vai gầy khẽ run lên vài cái.

Giang Hạo Nhiên thương tiếc nhẹ vỗ về Trúc Quân, lòng sớm đã quên chuyện nàng đã không còn là nữ tử yếu đuối ngày nào nữa:

– Ngoan. Ta đi có chút việc, lát nữa ta lại tới thăm nàng.

Đem Trúc Quân nhẹ nhàng đặt xuống nệm, tay khẽ buông màn gấm màu hồng xuống, hắn lo liệu cho nàng cẩn thận mới lưu luyến rời đi.

Qua thật lâu, sa trướng màu hồng được vén lên. Mười ngón tay trắng như
tuyết khẽ nâng rèm, lộ ra dung nhan băng lãnh, đôi mắt đen của nàng
không ngừng chuyển động:

– Ngươi đã suy nghĩ cả nửa ngày, không thấy mệt mỏi sao?

Trong không gian khẽ truyền tới âm thanh oán giận của một nữ tử khác:

– Hừ! Biện pháp tốt hơn có hay không, ta tự mình chuẩn bị!

Thì ra lúc Giang Hạo Nhiên mang Trúc Quân ra khỏi mật thất, Hồ Tứ từ trên
cây đã lén đi theo họ, chỉ là nàng núp mãi ở bên trong cánh cửa mật đạo
kia, không dám di chuyển vì sợ bị hắn phát hiện.

***

Hồ Tứ hai tay niệm chú, dùng hết sức lực tập trung vào đối sức với Hàn Thiết bát quái dưới hàn đàm.

Lần này nàng đã khôn ngoan hơn, không trực tiếp giao tranh với nó, mà dùng
vật mà Phan Ngọc đưa cho là một tiểu bắt tử*, có thể dễ dàng tiếp cận
Hàn Thiết bát quái mà không sợ bị sát thương nữa.

Hồ Tứ dùng hết sức giao tranh, toàn lực muốn kéo bát quái kia ra, tiếng xèo xèo vang vọng khắp cả thạch thất.

(*Tiểu bắt tử: theo như bối cảnh của truyện, mọi người có thể hiểu đây là một
loại găng tay đã được Phan Ngọc niệm chú, có thể tiếp xúc với Hàn Thiết
bát quái mà không sợ bị kình lực của nó đánh văng ra )

Ấy vậy nhưng Thiết bát quái kia nửa phân cũng không suy chuyển, tựa như thiên cân đỉnh vậy.

Mặt Hồ Tứ bỗng chốc méo mó, nàng quay đầu lại muốn hỏi xem Trúc Quân có ý kiến nào hay hơn không.

Nhưng Hồ Tứ lại càng không thể ngờ rằng, phương pháp lại đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.

Trúc Quân nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt nàng, ưu nhã giơ cổ tay của Hồ Tứ lên. Cái lưỡi đỏ hồng khẽ liếm liếm trên da Hồ Tứ, miệng khẽ nhếch, lộ
ra một hàm răng trắng bóng, hung hăng cắn xuống da thịt non mềm của
nàng.

Hồ Tứ cất tiếng kêu la thảm thiết, thoáng chốc khuôn mặt
của nàng trở nên trắng bệch, nước mắt lưng tròng, thân mình không ngừng
run rẩy, sợ hài.

Nàng vung tay muốn thoát khỏi kiềm chế của Trúc Quân, chợt thấy Trúc Quân đem máu của Hồ Tứ bôi lên trên Hàn Thiết bát quái.

Một luồng sáng lạnh bỗng lóe lên, máu thấm vào trong bát quái.

Ầm!

Bát quái từ mặt hàn đàm bắn lên không trung rồi rơi ầm thật mạnh xuống đất. Trúc Quân nắm lấy tay Hồ Tứ, lôi đến bên đó.

– Ngươi. Ngươi làm sao biết, biết làm như vậy?

Hồ Tứ hoảng sợ, nàng chợt phát hiện ra, nữ tử trước mặt này nguy hiểm hơn
nàng tưởng, thậm chí còn rủa thầm bản thân mình thật ngu ngốc, sao lại
có thể hợp tác với nàng ta được chứ?

Trúc Quân mở to hai mắt, đầu có chút choáng váng, lắc đầu nói:

– Ta, ta làm sao mà biết được nhỉ?

Lầm bầm lầu bầu, hoàn toàn đã quên mất Hồ Tứ đang đứng bên cạnh. Cánh tay ngọc ôm lấy đầu, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại.

– Ngươi nên nằm xuống đi. Không cần phải nghĩ ngợi khổ cực như vậy đâu.


Hồ Tứ lặng lẽ lui về phía sau, vừa đi vừa nói:

– Ngủ một giấc, có lẽ ngươi sẽ liền nghĩ ra việc đó cũng nên nha.

Nàng ôm lấy cổ tay của mình, thầm thở phào khi thấy máu đã ngừng chảy rồi.

Hồ Tứ sợ hãi trừng mắt với mỹ nhân băng tuyết kia, vừa rồi khi tiếp xúc
với nàng ta, Hồ Tứ lặng lẽ đưa ra một kết luận: nàng ta không phải là
người sống, cũng không phải là người chết, mà là một loại gần giống như
sinh vật ma quỷ có khi chất giống như Ngạ Quỷ* vậy, điều này làm cho Hồ
Tứ càng thêm sợ hãi.

(*Ngạ Quỷ: Theo như truyền thuyết của Phật
Giáo, Ngạ Quỷ là những sinh vật xấu xí, bề ngoài của chúng luôn thể hiện bản ngã của bản thân chúng. Nhưng trong truyện chúng ta có thể hiểu
Trúc Quân là một loại sinh vật đứng giữa ma và quỷ, bản ngã của cô gần
giống bản chất Sân Hận của Ngạ Quỷ – vẻ mặt hung dữ, quái dị, sẵn sàng
đe dọa và tấn công. )

Nhớ tới truyền thuyết do trưởng lão kể cho nàng nghe trước đây, thân mình không khỏi run rẩy kịch liệt hơn nữa.

Qua một lúc lâu, Hồ Tứ bỗng giật mình nhớ ra điều quan trọng hơn, tay chân
vội vàng đem cái bao Phan Ngọc đưa cho nàng, đem Hàn Thiết bát quái đem
bọc lại bên trong rồi vội vàng rời khỏi mật đạo.

Vừa đi cái đầu nhỏ của nàng vừa suy tư, Phan Ngọc này quả thật là kì quái, vô cùng kì quái a.

Sao hắn lại có thể chuẩn bị sẵn cả bao bọc lẫn tiểu bắt tử cho nàng được nhỉ?

Từ đầu tới cuối, Trúc Quân không hề mở mắt ra nhìn Hồ Tứ.

Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn các hoa văn trên nóc động kia, ngay cả khi Hồ Tứ đi lúc nào cũng không thèm để ý.

Vừa ra khỏi cửa ngầm, Hồ Tứ liền phi thân ra bên ngoài cửa sổ, đôi chân nhanh chóng rời đi khỏi căn phòng đó.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa lúc nãy nàng cảm thấy thật hoảng sợ đến mức mồ hôi cũng không thể toát ra nổi.

Vỗ vỗ ngực, nàng tự khen bản thân mình thật gan dạ mới có thể trải qua được truyện nguy hiểm như vừa rồi.

Sắc trời nhuộm tối, Hồ Tứ vội vàng đem Thiết bát quái trở về phòng mình,
thả vào dưới giường, lúc này nàng mới cảm thấy an tâm tuyệt đối.

Đang muốn lau mồ hôi, bỗng ngoài cửa có bóng người chợt lóe, Hoa Xuân mang theo khuôn mặt đầy oán khí tiến vào phóng của nàng.

Vừa thấy Hồ Tứ, ba bước gộp làm hai bước, đưa tay lên nhéo thật mạnh vào
gương mặt nàng. Hồ Tứ bị đau kêu to la hét, Hoa Xuân liền mắng:

– Nha đầu chết tiệt kia, ngươi vừa nãy đi nơi nào hả? Biết bao nhiêu người đang chia nhau đi tìm ngươi đó!

Hồ Tứ nghe vậy chợt co người lại.

Nàng cho rằng mọi người đang đi tìm nàng như vậy đúng ra là đang tìm bắt
nàng thì đúng hơn đó. Vừa nghĩ tới ý tưởng này, Hồ Tứ càng hận kẻ đã đẩy mình vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan” này.

Hoa Xuân liền lôi kéo Hồ Tứ đến trước cửa phòng của Giang phu nhân, bắt nàng quỳ dưới đất hai canh giờ.

Giật giật đầu gối, Hồ Tứ vừa muốn đứng thẳng dậy thì…

Ba!

Phía sau lưng của nàng bị trúc côn đánh tới, vừa rát lại vừa đau, nhưng cây trúc kia cũng không mảy may bị gì.

Thật đúng là dụng cụ chuẩn bị tra tần người đây mà.

Hồ Tứ ngầm nhếch nhếch miệng, ngẩng đầu lên, khuôn mặt cố gắng tươi cười hết cỡ:

– Phu nhân.

Giang phu nhân đổi trang phục màu vàng nhạt thêu văn sam như ý, trên váy hoa
văn tinh sảo càng tôn lên khuôn mặt hoàn mĩ của nàng ta.

Nhẹ liếc mắt Hồ Tứ đang quỳ trên mặt đất, thấy Hồ Tứ đang toát mồ hôi vì sợ mình, nàng ta chậm rãi nói:

– Sau này còn tái phạm nữa không?

Hồ Tứ rất nhanh hiểu ý, liền cười rất nịnh nọt, nói:

– Phu nhân, nô tỳ thật không dám nữa đâu ạ.

Giang phu nhân tựa tiếu phi tiếu* nói:

– Đứng lên đi. Đừng quỳ nữa, đỡ khiến cho có kẻ vì ngươi mà đau lòng.

(*tựa tiếu phi tiếu: cười mà như không cười. )

Hồ Tứ ngẩn ngơ, còn chưa kịp phản ứng….

Ba!

Âm thanh đũa cùng mặt bàn va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, đôi lông mày nhíu lại không vui:

– Phu nhân!


Thì ra Giang Hạo Nhiên đang cùng Giang phu nhân ở trong phòng dùng bữa. Vừa nghe lời nói kia, hắn liền nổi cơn thịnh nộ, đập đôi đũa thật mạnh
xuống mặt bàn.

Giang phu nhân thấy vậy càng nở nụ cười kiều mị hơn, giơ tay lên cầm lấy chén bạch ngọc, đưa tới gần miệng.

– Tướng công, người sao vậy? Chẳng lẽ ta nói sai cái gì rồi sao?

Dứt lời nâng chén uống một hơi cạn sạch, đôi tay vỗ về gò má ửng hồng của mình, cười nói:

– Hôm nay là đêm xuân*, như thế nào là phá lệ say lòng người đây?

(*đêm xuân: đêm xuân ở đây không mang nghĩa là đêm của mùa xuân, mà mang nghĩa “đêm xuân đáng giá nghìn vàng” đó.)

– Phu nhân, ngươi say!

Giang Hạo Nhiên cố gắng áp chế sự tức giận trong lồng ngực mình xuống, nghiến răng nói.

– Say? Ha ha, ta say khi nào?

Giang phu nhân cười liền mấy tiếng, sau đó thân thể mềm mại cơ hồ đã nằm gục
sát trên mặt bàn. Giang Hạo Nhiên thở dài, sai nô tỳ đem Giang phu nhân
đưa vào trong nội thất ( phòng ngủ ).

Hồ Tứ cùng Hoa Xuân một trái, một phải dìu Giang phu nhân vào trong phòng.

Làm ướt khăn vải, Hồ Tứ nhẹ nhàng đắp lên trán Giang phu nhân.

Giang Hạo Nhiên một mực lặng yên ngồi ở một bên ghế. Cho đến khi Hồ Tứ cùng
Hoa Xuân đã thu dọn phòng xong, hắn liền vẫy lui mọi người, bên trong
chỉ còn lại hai người phu thê bọn họ.

Lặng yên ngồi một hồi lâu, Giang Hạo Nhiên đột nhiên cười một tiếng:

– Phu nhân, còn muốn đóng kịch bao lâu nữa?

– Giả bộ!

Đôi bàn tay trắng nắm chặt vào màn lụa, cho tới khi gân xanh lộ rõ trên bàn tay, thể hiện rõ hắn đang rất kích động vì tức giận.

Đôi tay chợt dùng lực, màn trướng bay xuống, lộ ra dung nhan kiều diễm kia.

Chỉ có điều, gương mặt kia sắc lạnh như đao, ánh mắt lạnh thấu xương sống, khẽ vuốt tóc mai, thản nhiên cười:

– Tướng công, người làm ta cảm thấy oan uổng quá.

Giang Hạo Nhiên đứng lên, đi tới bên giường.

Từ trên cao nhìn xuống, đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc của Giang phu
nhân, bỗng nhiên nắm chặt lại, mặc cho Giang phu nhân thét lên đau đớn,
đem thân thể nàng ta quăng đến trước mặt.

Một cánh tay khác nhẹ vỗ về dung nhan tựa phù dung kia, bờ môi nhếch lên một nụ cười lười biếng, nói:

– Nếu như còn muốn người ta gọi ngươi là phu nhân, tốt nhất đừng có giám thị ta nữa, hừ!

– Giám thị? Thật là buồn cười. Ta làm sao có gan dám giám thị tướng công của mình chứ?

Mặc dù da đầu bị kéo đau, Giang phu nhân nụ cười trên mặt không hề giảm bớt đi chút nào.

Ngược lại cười càng thêm kiều mị, đầu ngón tay đưa tới cánh tay Giang Hạo
Nhiên, thân thể mềm mại dính sát vào người hắn, nhẹ nhàng cọ:


Tướng công, hôn nhẹ một cái đi tướng công. Không cần mạnh tay như vậy,
người ta thực rất đau nha. Chậm một chút, buông ra chút, để cho người ta hít thở chút không khí, được không?

Mặt dán lại trên ngực hắn, khẽ nhắm mắt lại, thanh âm lười biếng giống như say lại vang lên:

– Tướng công, tối nay ở lại đây được không? Sao? Có được hay không?

Nhìn Giang phu nhân kiều mị như vậy, y phục lộ ra một mảnh đồi tuyết trắng.
Giang Hạo Nhiên chợt cười, cúi đầu nhẹ cắn chiếc cổ bạch ngọc của nàng
ta, tham lam hít lấy mùi thơm từ thân thể mềm mại đó.

Trong căn phòng thoáng chốc truyền ra tiếng thở dốc của nữ nhân, gấp gáp, mờ ám.

Rất nhanh, vạt áo bên ngoài được cởi ra, lộ ra bộ ngực trơn bóng, Giang phu nhân khẽ động thân mình, liên tục thở gấp, tựa như muốn nhiều hơn nữa
từ nàng.

Trên đầu trâm cài tóc được gỡ xuống, mái tóc đen nhánh xõa tung ra, nổi bật trên chiếc gối trắng muốt.

Nhìn tới gương mặt hồng nhuận kia, khiến cho lòng người say đắm, Giang Hạo
Nhiên ngón tay ở trên thân thể nàng khiêu khích, châm lên từng đốm lửa
dục tình trên cơ thể nàng ta.

Đột nhiên, Giang phu nhân thân mình kịch chấn, cầm lấy cổ tay Giang Hạo Nhiên, móng tay bấm sâu vào trong
da thịt, tơ máu từ trên thân mình nàng ta chảy xuống tấm nệm, gương mặt
phẫn nộ, quát:

– Tướng công, ngươi đang làm cái gì?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.