Vọng Tình Say Mê

Chương 6


Đọc truyện Vọng Tình Say Mê – Chương 6

Tình Phong rời đi, Vỹ Kiệt giận dỗi đập đầu vô trụ cột”cốp cốp”, lòng không khỏi than thở khóc lóc: “Tại sao lại như vậy? Sao lại là mình dẫn cô ta đi tham quan.”

A Nam nhìn Vỹ Kiệt rồi lắc nhẹ đầu, miệng lẩm bẩm: “Quả nhiên đầu óc có vấn đề.”

Tình Phong đi đến sảnh điện, sứ giả hành lễ rồi cúi đầu dâng lên một bức thư: “Bẩm hoàng thượng, vua nước thần gửi đến cho người một bức thư.”

Tình Phong cầm thư mở ra đọc, càng nhìn xuống dưới đôi chân mày càng nhíu, chàng cúi đầu thở dài, đôi mắt đượm buồn không nói nên lời, nắm chặt lá thư, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Sứ giả cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày rồi hãy về nước, việc trong thư ta sẽ hôi âm sau.”

Sứ giả cúi đầu nói: “Vâng, thưa hoàng thượng.”

Lúc này A Nam cùng Vỹ Kiệt đi ra ngự hoa viên, từng con bướm bay theo A Nam, A Nam thích thú ngắt từng cành hoa cúc dại, Vỹ Kiệt không ngừng lên tiếng khuyên can: “Không được… không được ngắt mấy bông hoa đó.”

Trời ơi! Hoàng thượng thích mấy bông hoa này lắm, vậy mà cô ta dám ngắt, A Nam rơm rớm nước mắt nhìn Vỹ Kiệt: “Cho ngắt đi mà.”

Vỹ Kiệt giật mình dở khóc dở cười chịu thua: “Cô… cô ngắt đi, một lát hoàng thượng trách tội thì đừng có lôi tôi vào.”

A Nam thắt hoa thành một vòng tròn rồi đội lên đầu của mình, Tình Phong đi qua ngự hoa viên, A Nam nhìn thấy Tình Phong liền vẫy tay gọi: “Tình Phong huynh.”

Tình Phong bước nhanh tới chỗ A Nam, Vỹ Kiệt thoáng qua một chút khó chịu nói: “Vô lễ, cô không được gọi thẳng tên của hoàng thượng .”

Tình Phong giơ tay lên, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Không sao, cứ để nàng ấy gọi.”

A Nam nhìn Vỹ Kiệt rồi lè lưỡi lêu lêu, Vỹ Kiệt giận run nắm chặt tay lòng nghĩ: “Cô ta là đang muốn chọc tức mình đây mà, nhỏ đáng ghét.”


Vỹ Kiệt cũng không tiện đứng làm kỳ đà cãn mũi, anh cúi đầu rời đi, Tình Phong mỉm cười nói: “A Nam, nàng thấy ở đây thế nào?”

A Nam hít thở hương thơm dịu dàng của hoa cúc dại rồi nói: “Rất tuyệt… à phải rồi, khi nào huynh đưa muội đến phủ vương gia, muội rất muốn gặp một người.”

Tình Phong có chút tò mò nghiêm mặt hỏi: “Người nàng muốn gặp là nam hay nữ.”

A Nam đưa tay chỉnh lại vòng hoa ở trên đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Là nữ.”

Tình Phong thở phào nhẹ nhõm, một thị vệ chạy tới chắp tay quỳ xuống nói: “Bẩm hoàng thượng, Liễu thừa tướng có việc muốn diện kiến người.”

Tình Phong không vui nhíu nhíu mày, đầu nghĩ: “Có nhất thiết phải diện kiến lúc này không?”

Chàng hất tay về phía tên thị vệ, lạnh lùng nói: “Được rồi, ngươi lui đi.”

Thị vệ gật đầu “Dạ” một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Tình Phong quay sang nhìn A Nam có chút lo lắng nói: “A Nam, nàng đi dạo một mình có được không? Ta có chút chuyện cần giải quyết, nếu lạc nàng có thể hỏi cung nữ, họ sẽ chỉ đường cho nàng đến Tiêu Dao Viên.”

A Nam nhếch nhếch lông mày, hớn hở vừa đi vừa nói: “Huynh làm như muội là con nít không bằng.”

Tình Phong đổ mồ hôi nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi khuất dạng.

A Nam đi ngang qua hồ cá, hai mắt mở to kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, cá to quá.”

Nhớ đến hồ cá ở nhà, A Nam không khỏi đen mặt, miệng lẩm bẩm: “Ngày nào mình cũng cho tụi nó ăn mà con nào con nấy cứ bé như con cá bống, đâu bù được như thế này? Mấy con cá chép vẩy rồng này thật là to.”

Một nhóm tiểu thư quyền quý đi ngang qua, nhìn thấy A Nam cả đám đứng lại nhếch môi, nói mỉa mai: “Ai đây? Không phải là con nhỏ quê mùa lúc nãy sao?”

A Nam phớt lờ cả đám, cô lạnh lùng đi lướt qua: “Chẳng ai rảnh mà đứng nói chuyện nhảm nhí.”

Mấy tiểu thư tức giận đồng thanh nói: “Cái… cái gì? Cô… cô…”

A Nam đi tham quan chỗ khác, đi qua cánh cửa cô bị một sợi dây ngáng té, đi qua hành lang nước ở đâu từ trên trời đổ xuống làm toàn thân cô ướt nhẹp.

A Nam đưa hai tay vuốt mặt, cô cười tít cả mắt nói: “Mát quá đi, khỏi cần tắm, ha ha ha.”

Mấy tiểu thư đứng ở sau bức tường há hốc mồm tức đến lộn ruột: “Cô… cô ta vẫn còn cười được kìa, phải nặng tay hơn mới được.”

A Nam đi qua cầu, một con mèo ba tư màu trắng từ đâu nhảy ra kêu “meo meo”, các tiểu thư cười nham hiểm đồng suy nghĩ: “Cắn cô ta đi Miu Miu, cào cô ta đi Miu Miu.”


A Nam ngạc nhiên, cô ngồi xổm xuống, vươn tay bế con mèo lên, mỉm cười nói: “Dễ thương quá he.”

Đặt con mèo xuống đất, A Nam vuốt nhẹ đầu mèo rồi nói: “Ngoan, mau về nhà đi.”

Con mèo kêu “meo” một tiếng rồi bỏ đi, mấy tiểu thư núp ở sau tản đá nằm dài xuống đất, hồn như lìa khỏi sát, miệng lảm nhảm: “Tại sao lại như vậy?”

Một tiểu thư bế con mèo lên, cô trợn trừng mắt tức giận, hung hăng nói: “Miu Miu, mày làm sao vậy? Sao mày có thể để cho người lạ chạm vào người.”

Con mèo nhăn nhó khè một tiếng, hai chân trước giơ lên vả bạt bạt vào mặt cô tiểu thư như muốn nói: “Bỏ ta ra đồ xấu xí, người đẹp mới được chạm vào ta.”

Cô tiểu thư vội buôn con mèo, ôm mặt la lên oai oái: “Miu Miu… sao mày dám đánh ta.”

A Nam đi đến nhà bếp, hai tên nô tài nhìn A Nam rồi nói nhỏ: “Là cô ta phải không? Làm thế này liệu có quá đáng lắm không?”

Các tiểu thư hừ lạnh đồng thanh: “Làm đi, cứ xem như tai nạn bất ngờ vậy?”

Một tên nô tài tháo sợi dây của một con bò mộng đang ngủ, tên còn lại dùng cây đánh mạnh vào mông con bò, con bò đau quá choàng tỉnh kêu to: “Ùm bò.” (Đau, là ai đánh ta hả?)

Con bò điên loạn chạy tấn mọi thứ nó thấy, mọi người trong cung la toán lên: “Ahhh, bò điên sổng chuồng, cứu tôi với.”

Con bò chạy đến chỗ A Nam, mọi người mở to hai mắt la lớn: “Cô nương, mau tránh ra.”

A Nam ngạc nhiên, cười tít mắt nói: “Woa!! Con bò dễ thương quá.”

Con bò đột nhiên ngã ầm xuống đất kêu: “Ùm bò.” (Ôi, người đẹp.)

Bọn nô tài nhìn A Nam với hai mắt ngưỡng mộ, mấy tiểu thư té ngữa ra sau, nước mắt đầm đìa, miệng lắp bắp: “Cô… cô ta hạ nốc ao con bò… chỉ với một nụ cười… cô… cô ta là loài gì chứ không phải loài người.”


A Nam thật sử không hiểu con bò bị làm sao, mọi người tranh thủ lúc con bò bị ngất liền cột nó lại, A Nam đi đến nơi khác, cô nhìn thấy Tình Phong ở phía xa liền giơ tay vẫy gọi: “Tình Phong, muội ở đây nè.”

Tình Phong đi đến chỗ A Nam, chàng sững người mở to hai mắt nhìn cô te tua tàn tạ, nắm lấy vai cô, lo lắng săm soi từ trên xuống dưới: “A Nam, sao nàng lại ướt nhẹp thế này?”

A Nam cười ngây ngô nói: “Chỉ là không cẩn thận nên bị ướt một chút, muội không sao… hắc xì.”

Tình Phong cau mày, giọng nói có chút tức giận: “Còn nói là không sao? Nàng xem nàng đi, nghịch đến thế là cùng.”

Nói xong Tình Phong nhấc bổng A Nam lên rồi đi về hướng Tiêu Dao Viên, A Nam lúng túng đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Huynh… huynh làm gì thế? Mau bỏ muội xuống, mọi người đang nhìn kìa.”

Tình Phong không để ý đến người xung quanh, chàng lạnh lùng bước đi, thanh âm trầm thấp ôn nhuận vô cùng: “Mặc kệ họ đi.”

Mấy cung nữ im lặng hành lễ, A Nam cúi đầu có chút bối rối, thanh âm nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: “Nhưng… nhưng người muội lấm lem… sẽ làm bẩn y phục của huynh.”

Tình Phong cười tà mị nói: “Y phục bẩn, ta nhờ nàng giặt hộ vậy?”

Trên mặt A Nam lập tức hiện lên bốn chữ: “Không biết giặt đồ.”, cô đen mặt lặng thinh, nội tâm cố sức thốt lên một câu: “Huynh… huynh thật là nham hiểm.”

Tình Phong bế A Nam đến Tiêu Dao Viên, cung nữ đồng loạt quỳ gối cúi đầu hành lễ: “Tham kiến hoàng thượng.”

Chàng một thân bạch y đi lướt qua, lạnh lùng nói: “Đứng dậy đi.”

Cung nữ thấp giọng từ từ đứng lên: “Tạ ơn hoàng thượng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.