Đọc truyện Vọng Tình Say Mê – Chương 41
Tình Phong im lặng không nói gì, chàng đặt lên bàn ba bộ y phục bạc, tím, lục rồi đi đến ngồi xuống bên giường vắt chéo chân, tay trái ôm lấy bụng, tay phải nắm hờ đưa lên khẽ chạm nhẹ hai đầu ngón tay vào miệng, gương mặt hưng phấn tràn ngập sắc cười nhìn tới dáng vẻ lúng túng của A Nam ở đằng sau bức rèm.
A Nam hồi hộp liếc mắt lên trần nhà, cô thở một hơi thật mạnh, lòng tự nhủ: “Vào trong là không được nhìn huynh ấy, không được nhìn… không được nhìn…”
A Nam xoay người vén rèm bước vào bên trong, cô cúi đầu, mồ hôi thất thường liền đổ ra, đi đứng có chút run rẩy, động tác di chuyển có chút cứng ngắc, bên trong thân thể truyền ra một dòng khí nóng lan tỏa ửng đều trên gương mặt, bước từng bước lại gần chiếc bàn, thuận mắt cầm lấy y phục màu tím ở giữa đưa thẳng tới trước, mắt vẫn không nhìn, bối rối nói: “Cái này, huynh mặc đi.”
Tình Phong nhìn A Nam, chàng nhếch môi, mỉm cười tràn đầy mê hoặc, hơi thở nhẹ nhàng phả ra chuyển thành lời nói: “Nàng đem y phục tới gần một chút… tiện thể giúp ta mặc…”
A Nam ngượng ngùng không biết nên trốn đi đâu, gương mặt đang hồng bỗng nhiên trở nên đỏ rực, càng lúc càng đỏ, gần như sắp bị lửa nhiệt thiêu chín thành tôm luộc, cô xấu hổ, bối rối, bước nhanh tới, gượng giọng nói: “Muội… muội không biết mặc đâu? Huynh tự mặc đi.”
Tà áo dài rơi xuống bị A Nam giẫm phải, cô té về phía trước bổ nhào lên người chàng, đè chàng ngã nằm xuống giường, miệng trực tiếp hôn lên vai chàng, tay đẩy tới làm tuột đi phân nửa tấm khăn tắm trên người chàng, mí mắt run lên nhắm lại, suy nghĩ rối loạn khẽ rống lên ở bên trong đầu: “Thôi xong…”
A Nam nuốt xuống một ngụm nước miếng, lấy lại bình tĩnh khẽ ngẩng đầu lên nhìn chàng, cảm thấy nao lòng bởi ai đó tắm xong thật sự rất quyến rũ, trống ngực khẽ đập cuốn theo hơi thở phập phồng, mi tâm rũ xuống co rút lại: “Xin lỗi huynh, muội không cố ý…”
Tình Phong cười gượng, chàng ở bên dưới dịu dàng vòng tay ôm lấy cô, thì thầm nhỏ tiếng: “A Nam, nàng rất muốn chạm vào ta phải không?”
A Nam thoáng giật mình, nhướng mắt nhìn chàng, miệng phản bác: “Muội nào có…”, đang muốn nói tiếp liền khựng lại bắt đầu tưởng tượng, so sánh: “Huynh ấy… so với tên thái tử đó… thật sự… đẹp hơn rất nhiều…”
Tình Phong cau mày nheo lại hai mắt, trong lòng trào lên một cảm giác thất vọng, hụt hẫng, chàng đưa tay lên ấn nhẹ đầu A Nam xuống rồi hôn, A Nam ngẩn người có chút ngạc nhiên, dòng suy nghĩ dở dang liền bị đánh bay bởi một nụ hôn đắm đuối, mãnh liệt.
Vỹ Kiệt run nhẹ hai tay, anh bê khay đồ ăn thơm nức mũi bước từng bước lên bậc cầu thang, đi lên lầu ba liền dừng lại kê khay thức ăn lên lan can, mặt nhăn nhó, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi đau quá… “, nghỉ mệt năm giây rồi anh bê khay đồ ăn bước tiếp, đến trước cửa phòng của Tình Phong, thấy cửa mở nên anh bước vào, cất tiếng gọi: “Hoàng thượng, người tắm xong chưa vậy? Thần mang điểm tâm đến rồi.”
Bên trong thanh âm nhỏ nhí truyền ra tiếng được, tiếng mất: “Không cho… chạm… vào… đó… mau buông…”, “Kệ… ta muốn chạm…”, “Có ai đó… ở… bên ngoài…”, “Con mèo đó… nàng im lặng đi…”, “Không phải đâu? Buông… ra…”, “Ta cấm…”
Vỹ Kiệt không khỏi đen thui mặt mày, nội tâm dở khóc dở cười: “Con mèo…”, anh lắc đầu đặt khay thức ăn xuống bàn, mắt ngạc nhiên nhìn giỏ bánh nguội ngắt ở bên cạnh rồi thuận tay cầm nó đi, ra đến cửa liền thở dài lảm nhảm: “Chắc mình cũng nên thú nương tử…”
Một lát sau, A Nam chỉnh chu xiêm y rồi ngồi thừ ở trên giường, ánh mắt mong đợi liếc qua liếc lại nhìn chằm chằm vào từng cử động của Tình Phong, Tình Phong thay y phục xong liền ngồi vào bàn, chàng nâng mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Nàng muốn nói gì thì nói đi.”
A Nam đứng dậy e hem hai tiếng, cổ họng nuốt nhanh một ngụm nước miếng, hai tay đưa ra sau chắp lại, di chuyển bước chân đến bên cạnh chàng, giọng xua nịnh nói: “Có cái võ đài mới dựng ở trước khu đất trống, hình như sắp có cuộc thi gì đó, mai cho muội đi xem nhé!”
Tình Phong nghe xong không khỏi nhíu mày, chàng lẩm bẩm ở trong đầu: “Ta biết ngay là việc này mà, nàng lại muốn gây rối chứ gì?”
Chàng thở dài cầm đũa gắp miếng thịt xiên đưa tới trước miệng A Nam, A Nam há mồm ngậm lấy, nhai nhai rồi nói: “Cho muội đi nhen…”
Tình Phong nhìn nàng ừm một tiếng, A Nam mừng thầm ở trong lòng, đang muốn mở miệng nói lời cảm ơn liền bị câu nói ngàn tấng của Tình Phong đè lên người: “Mai nàng sẽ đi với ta.”
A Nam đen mặt sửng sốt, thân thể như bị thu nhỏ lại, cô hờn vu vơ, ngồi một xó vẽ vòng tròn, miệng lầm bầm trong màn đen u ám, Tình Phong toát mồ hôi, trên đầu xuất hiện mấy cái vạch đen.
Ở bên dưới tửu lâu, Văn Bình một thân y phục trắng tuyết bước vào, từ chàng toát ra vẻ đẹp lạnh lùng lãng tử, nhẹ nhàng mà thánh khiết, mấy cẩm y vệ đứng ở bên trái cánh cửa khẽ đưa mắt nhìn nhau, miệng thì thầm: “Quả nhiên thái tử của nước Tống có nhan sắc sánh ngang với hoàng thượng.”
Mấy cẩm y vệ đứng ở bên phải đưa mắt nhìn qua, không quen, không biết cũng mặt dày lên tiếng cãi: “Thái tử của chúng ta đẹp hơn.”
Cẩm y vệ đứng ở bên trái chóc mỏ cãi: “Hoàng thượng của chúng ta đẹp hơn.”
Hai bên chí chóe không chịu ngừng, Văn Bình dừng lại có chút trầm tư, chàng cười lạnh nhỏ tiếng nói: “Nhan sắc sánh ngang… rất tò mò đấy…”, chàng cong môi cười bí ẩn, bước nhanh vào trong rồi đưa tay gõ cửa một gian phòng, cửa mở, Lâm Sử khẽ cúi đầu thi lễ: “Thái tử.”
Văn Bình ừ một tiếng, chàng bước vào bên trong vén tà áo quỳ xuống, chắp tay hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Vua Tống nhìn Văn Bình rồi hạ xuống quyển sách, ông đứng dậy đặt quyển sách lên bàn, chậm rãi nói: “Con mau đứng lên đi, không cần phải đa lễ.”
Văn Bình dạ một tiếng, từ từ đứng dậy, vua Tống lên tiếng nhắc nhở: “Thế nào rồi! Việc ở lôi đài đã chuẩn bị xong chưa?”
Văn Bình gật đầu, trả lời một cách thản nhiên: “Đã xong thưa phụ hoàng, mà sao người không hồi cung nghỉ ngơi, mọi việc ở đây cứ giao lại cho con.”
Vua Tống thở dài một tiếng lạnh, ông đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài, bộ dáng lo lắng có chút mệt mỏi nhưng vẫn nói: “Sao ta có thể thất lễ như thế được! Khách mời là vua Lý và hoàng hậu mà.”
Văn Bình nhướng mày ngạc nhiên, trong đầu lập lại hai từ “hoàng hậu”, đang muốn lên tiếng hỏi thăm liền bị cái liếc mắt đầy sát khí của vua Tống làm cho nghẹn ngược lời nói, vua Tống xoay người lại, đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Văn bình nói với giọng hùng hổ, hăm dọa: “Con đừng tưởng rằng ta không biết trong đầu con đang nghĩ gì? Con định hỏi ta hoàng hậu có đẹp không chứ gì? Ta cấm con không được ve vãn hoàng hậu nước Lý, còn nữa… con nên giành thời gian cho việc đọc sách đi, đừng có mà đi ra ngoài tán tỉnh mấy nữ nhân nữa?”
Văn Bình cười gượng, trên mặt có chút xanh xanh, run giọng nói: “Con… con biết rồi… con về phòng đây.”
Văn Bình vội xoay người rời đi, ra đến cửa khẽ rùng mình nhún vai một cái, lòng ngẫm: “Quả nhiên mình nghĩ cái gì liền bị phụ hoàng đoán trúng hết….”
A Nam dùng cơm xong cơm tối liền chạy xuống phòng của Ái Nhã, cô rủ Ái Nhã qua phòng của Xuân Hỷ, cả ba nói chuyện rồi cười rơm rả: “Ha ha ha ha…”
Lâm Sử đứng canh ở trước cửa phòng vua Tống, anh nhăn nhó, lạnh lùng nói ra hai từ: “Thật ồn”.
Vua Tống lắc đầu, bắt đầu than thở: “Tối rồi mà vẫn còn đi tra tấn người ta…”
Văn Bình ngồi ở ghế xem qua sơ đồ bố trí của võ đài, chàng trầm mặt im lặng, lắng nghe tiếng cười vọng đến, miệng bất giác nói: “Tiếng cười của nữ nhi…”, nhanh tay cuộn lại tấm sơ đồ, đặt nó xuống bàn rồi đứng dậy đi đến mở cửa nhìn đến cuối dãy hành lang tầng hai, đáy mắt lóe lên tia sáng lành lạnh, bước chân tò mò bắt đầu di chuyển trên tấm sàn gỗ.