Đọc truyện Vọng Tình Say Mê – Chương 36
Ai đó la xong liền trưng ra bộ mặt tức giận, lấy đà đạp lên lan can nhảy tới, A Nam, Tử Hàn, Ái Nhã, Xuân Hỷ đồng loạt quay đầu, Khả Siêu đáp xuống đất, đôi lông mày hơi nhíu lại, bộ dạng hùng hổ đi nhanh tới chỉ tay vào mặt Tử Hàn nói to: “Bắt quả tang Tử Hàn đang có ý đồ với muội muội nhà ta nhé.”
Tử Hàn nghe xong thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất, anh cười gượng, run giọng nói: “Ngài nói như vậy là có ý gì? Ta không hiểu?”
Xuân Hỷ, Ái Nhã nhướng mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, cả hai đứng sững trong im lặng, chuyển tầm mắt nhìn qua Tử Hàn, Khả Siêu bỏ lơ Tử Hàn, anh quay sang nắm lấy đôi vai của A Nam, lo lắng nhìn quanh người cô, nói: “Muội muội yêu quý, muội có bị làm sao không? Trời ơi… trán bị thương rồi… là ai đã làm muội ra nông nỗi này, có phải là Tử Hàn không?”
Tử Hàn đen mặt đổ mồ hôi, anh đứng ở sau lưng Khả Siêu, lạnh giọng nói: “Ta chỉ giúp muội ấy bôi thuốc.”
A Nam thờ dài, đáy mắt lộ ra vài tia lạnh tanh, khó chịu nói: “Muội bị thương nên huynh ấy bôi thuốc cho muội, còn huynh… đừng có tỏ ra nghiêm trọng như vậy được không?”
A Nam lách người thoát người ra khỏi vòng tay của Khả Siêu, Khả Siêu thở dài hừ một tiếng lạnh ở trong lòng, anh vừa nói vừa quay sang nhìn Tử Hàn: “Nói cho cậu biết…”
Tử Hàn sửng sốt mở to hai mắt, thân thể run rẩy khi môi chạm môi với Khả Siêu, Khả Siêu cũng không lấy làm khá hơn, cả hai quay người bủn rủn nôn thốc nôn tháo: “Ọe… ọe… ọe…”
Xuân Hỷ ôm miệng đứng sững như người mất đi hồn phách, A Nam và Ái Nhã há miệng ngạc nhiên trước sự việc vừa mới diễn ra, Tử Hàn chóng mặt đến lao đao, chệnh choạng, tay viện lấy tản đá lớn, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi… nụ hôn đầu tiên của tôi…”
Khả Siêu nằm liệt ở dưới đất, mọi vật xung quanh như đảo lộn, quay cuồng, cả người nổi mề đay, miệng lắp bắp: “Đáng… đáng sợ quá…”
Tố Bìnhmột thân xiêm y hồng cánh sen đi ra khuôn viên cất giọng gọi lớn: “Khả Siêu, chàng đang làm gì vậy?”
A Nam có chút lo sợ nhìn qua Tố Bình, cô hơi do dự, nói: “Khả Siêu… huynh ấy cùng Tử Hàn… hai người bọn họ… vừa mới hôn nhau…”
Tố Bình nghe xong lập tức run người, cô ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha ha…”
Khả Siêu nằm ở dưới đất mếu máo khóc không ra nước mắt, miệng nhếch lên cầu cứu: “Nương tử… nàng đừng cười nữa… mau qua đây giúp ta…”
“Bóc… bóc…”, tiếng mề đay lần lượt mọc lên theo lời nói của Khả Siêu, Tố Bình kiềm lại tiếng cười, cô đi đến ngồi xuống, hạ thấp đầu hôn vào môi Khả Siêu, mề đay trên người chàng dần dần lắng xuống.
Xuân Hỷ lo lắng vội vàng đi nhanh tới đỡ Tử Hàn đứng dậy, Ái Nhã liếc nhìn A Nam, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc: “Tỷ ấy lại lăn ra ngủ nữa rồi.”
A Nam nằm dài trên nền cỏ xanh, cô ngủ dưới cái nắng dịu mát, chan hòa, Tố Bình nhìn qua, hai mắt nheo lại, nội tâm thở dài, lòng ngẫm: “Tại sao lần nào mình cười con bé cũng lăn ra ngủ hết vậy nhỉ?”
Cùng lúc này, phó tổng quản nội cung cùng mấy cung nữ đi ngang qua, bà giật mình mang theo khuôn mặt tức giận nói lớn: “Hoàng hậu nương nương, người như thế nào lại nằm ườn ra đất thế kia.”
A Nam bừng tỉnh lập tức ngồi dậy la theo phản xạ: “Ác quỷ nơi thâm cung… ý lộn… phó tổng quản nội cung…”
Phó tổng quản giật giật chân mày, bà đi đến nhún người thỉnh an A Nam rồi quay sang thi lễ với Khả Siêu, Tố Bình, Tử Hàn và Ái Nhã, mấy cung nữ ở phía sau cũng đồng loạt hành lễ.
A Nam cười như không cười, trong lòng thoắc hiện lên tia lo sợ, hai mắt rảo đi không dám nhìn thẳng vào mắt phó tổng quản, phó tổng quản lên tiếng cất nhắc: “Nương nương, người bây giờ đã là hoàng hậu, xin hãy giữ gìn tôn quy, không thể nằm ườn ra đất như lúc nãy được đâu?”
A Nam thở dài, gật đầu nói: “Uhm , ta biết rồi.”
Phó tổng quản còn có chuyện khác để làm nên xin phép lui trước, A Nam nhẹ nhỏm, lòng ngẫm nghĩ: “Sao mà rắc rối thế nhỉ?”
Tố Bình đi đến bên cạnh A Nam, nói: “A Nam, muội bây giờ đã là hoàng hậu của một nước nên, là một bậc mẫu nghi thiên hạ, muội phải tuân thủ phép tắc trong cung, nhớ đấy đừng quên đây là Lý quốc không phải Lê quốc của chúng ta.”
A Nam mím môi gật đầu “Dạ” một tiếng, mấy nô tỳ theo lời dặn của Tố Bình đem điểm tâm sáng đi ra dọn ở ngự hoa viên, A Nam không câu nệ lễ nghĩa, để cho Xuân Hỷ ngồi cùng bàn, không khí xung quanh trở nên âm u, ảm đạm, Tử Hàn và Khả Siêu im lặng một cách lạ thường, cả hai cứ như pho tượng đặt ngồi im một chỗ.
A Nam cười gượng nói: “Hai người làm sao thế? Chẳng lẽ vẫn còn để ý đến chuyện lúc nãy.”
Cả hai tức giận đồng thanh nói: “Đương nhiên rồi…”, cả hai khựng lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt cau có hăm he “hừ” một tiếng ngó lơ nhau: “Hứ.”
Tố Bình lắc đầu thản nhiên nói: “Muội cứ mặc kệ họ, mau ăn đi.”
Dùng xong điểm tâm sáng, Khả Siêu cùng Tố Bình trở về phòng thu dọn hành lý, A Nam đi dạo xung quanh hoàng cung, Tử Hàn ở khuôn viên bận rộn với việc chỉ dạy cho Ái Nhã và Xuân Hỷ võ công, Tình Phong thượng triều xong cũng nhanh chóng trở về tìm gặp A Nam.
A Nam nhìn thấy chàng, cô đi tới giữ lấy quy cũ hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”
Tình Phong nhướng mày ngạc nhiên nhìn A Nam, lòng cảm thấy có điều gì đó rất lạ nên nheo mắt tò mò hỏi: “A Nam, nàng uống nhầm thuốc phải không?”
A Nam bộc lộ bản tính thật, cô giận run đấm mạnh vào bụng chàng, vẻ mặt cau có nói: “Này thì uống nhầm thuốc này.”
Tình Phong ôm bụng khuỵu xuống, chàng khó chịu run rẩy, A Nam liếc mắt, lạnh lùng nói: “Đừng có mà lừa muội, muội không dễ bị gạt thế đâu?
Tình Phong vẫn ngồi đó, chàng cúi mặt ôm lấy bụng không chịu đứng dậy, cũng không phát ra tiếng gì, A Nam lo lắng ngồi xuống lay lay vai chàng: “Này! Huynh làm sao vậy? Đau lắm hả?”
Tình Phong nhếch môi cười mị hoặc, chàng ngẩng đầu hôn lên môi A Nam, giọng trêu đùa: “Lừa được nàng rồi nhé!”
A Nam xấu hổ đánh nhẹ lên ngực chàng: “Đáng ghét, lại trêu muội.”
Tình Phong nắm lấy tay A Nam áp vào ngực, sóng mắt ôn nhu thanh tịnh nhìn tới, giọng dịu dàng, thì thầm, nói: “Ta… đáng ghét… vậy sao?”
A Nam không nói gì mà chỉ lắc đầu, Tình Phong áp mặt sát lại, thở từng hơi thở ấm nồng lên mặt A Nam, đang muốn hôn thì Vỹ Kiệt chạy tới hớt hải nói: “Hoàng thượng, thần vừa tìm thấy…. ahhh…”
Vỹ Kiệt vấp phải bậc thang liền té nhào về phía trước, A Nam phản xạ nhanh theo bản năng liền lăn qua một bên, một tiếng “cốp” thanh thúy vang lên vọng đi khắp nơi, Tình Phong bị Vỹ Kiệt đè lên người, môi của hai người chạm mạnh vào nhau, tê buốt đến điếng người.
Cả hai ngồi dậy đưa tay ôm lấy miệng, Vỹ Kiệt run run hạ tay xuống, lắp bắp nói: “Ahh…. chảy máu răng rồi…”, đột nhiên chỗ bị chảy máu rớt xuống một cái răng khiến Vỹ Kiệt tái mặt la toán lên: “Ahh…. trời ơi… gãy răng rồi…”
Tình Phong nhíu mày, rên nhẹ: “Tê quá… đau chết được….”
A Nam ngồi dậy lo lắng sờ nhẹ tay lên mặt chàng, run giọng nói: “Tình Phong, huynh có làm sao không?”
Tình Phong hít lấy một hơi ở trong lòng, chàng đau mà vẫn lắc đầu cố làm ra vẻ mặt không việc gì: “Ta không sao, nàng đừng lo, một lát sẽ hết thôi.”
A Nam chạm nhẹ bàn tay lên má Tình Phong, cô áp mặt tới, gắng nhẹ đôi môi hồng hồng mỏng manh của mình lên đôi môi đỏ buốt của chàng, Tình Phong mỉm cười hôn trả, cả hai ôm nhau, hôn say đắm, Vỹ Kiệt ngồi ở một bên than vãn với ông trời: “Ông trời ơi… ông thật là bất công… cướp đi nụ hôn đầu của con rồi tại sao lại cướp đi cái răng của con… hu hu hu…”